Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 53: Tức giận

Từ bên ngoài đại môn hoàng cung, chiếc kiệu lớn sa hoa dát vàng khắc rồng đang từ từ tiến vào. Thấy Hoàng đế trở về, Du công công hấp tấp chạy đến trước đường đi của đoàn người, quỳ xuống khẩn xin.

-"Hoàng thượng vạn tuế, xin người mau đến Trường Xuân cung một chuyến. Có rất nhiều người làm loạn."

Thái Anh vốn dĩ đã ngà say, trên mặt một tầng ửng hồng, thật sự muốn trở về nghỉ ngơi, lại không ngờ đến chỗ Lệ Sa có loạn. Thái Anh phất tay cho kiệu hướng Trường Xuân cung đi tới. Đoàn người chỉ mới đi được phân nữa đường đã nghe thấy tiếng hò hét đánh nhau âm ĩ. Cô trong đầu mơ màng hiện tại đã hoàn toàn tỉnh táo. Hối thúc binh lính di chuyển nhanh hơn.

-"Các ngươi mau lên, nếu như Lệ phi có bất trắc trẫm liền đem các ngươi câu sấu."

Thánh dụ truyền ra khiến kiệu di chuyển nhanh hơn nhiều, rất nhanh liền đến cửa Trường Xuân cung. Cô vịn vai một thái giám bước chân xuống kiệu, tay còn lại che miệng ho khan. Hai chân vừa vững vàng trên đất thì lập tức chạy ngay vào trong. Cô vừa ló mặt vào cửa chưa nhìn rõ mọi thứ hết thảy liền bị một vật gì đó đen sì bổ nhào vào mặt, lập tức chao đảo lùi về sau mấy bước. Chiếc mũi thanh tú bị đỏ một mảng vì va chạm, ở trán một trận đau nhức, cô dùng tay xoa xoa mắt trấn tĩnh rồi cẩn thận xem xét tình hình. Trong sân mọi thứ trở nên bừa bồn, bao nhiêu chậu hoa quý, cây cỏ thảo mộc ngã lăn ra một cách đáng thương. Một số thái giám cung nữ thân hình ướt sủng, đoán chắc chính là vừa nhào xuống hồ sen. Trân phi, Bùi phi đứng ở cửa chính cung một cầm quạt một cầm cây quơ loạn. Lệ Sa đứng ở trung tâm, một tay đấm vào mặt Lâm Dương, một tay nắm áo thái giám nhỏ tuổi giơ lên cao. Bành Tử Đồng lê lết ở dưới đất cách Lệ Sa không xa. Ô quan bị tước mất, quan phục thì te tua, hắn hiện tại so với tiểu khất cái ngoài đường phi thường giống nhau.

Thái Anh giận đến đỏ mặt, tay nắm chặt thành quyền, chân một cước đá văng ô quan khi nãy va vào mặt cô đang nằm dưới đất, đùng đùng như sấm sét tiến vào quát lớn.

-"Làm càn!!"

Nghe thấy giọng nói gào thét giận dữ, bao nhiêu người có mặt cũng sợ hãi không kém, chỉ duy không dọa được ba vị phi tử tại thượng. Hai tay Lệ Sa chuyển động, hất tên thái giám và Lâm Dương văng ra xa. Phủi phủi hai tay với nhau, không thèm đưa mắt đến cô.

-"Là bọn hắn chọc giận bổn cung!"

-"Đúng đó đúng đó là hai người hắn kéo đến đây gây chuyện với Sa muội."

Trân Ni và Châu Hiền bỏ xuống vũ khí chạy đến sau Lệ Sa phụ họa. Một màn diễn này làm cho Thái Anh mặt đã đen thì càng đen hơn, thoáng đảo mắt nhìn thấy người bị trói ở góc cây, còn có rất nhiều sâu xung quanh trên mặt dâng nước mắt.

-"Kim Hạo!"

Thái Anh chạy đến dùng nội lực ở chân quét đám sâu gớm ghiếc ấy đi. Nhanh chóng cởi trói cho người kia.

-"Hoàng thượng!!! Sa muội bị hai kẻ này quấy nhiễu, mấy ngày đều không ngủ được vì lo lắng cho người, còn bị người ta đả thương tinh thần suy sụp đến sắp chết. Người chạy đến đây liền tức giận với bọn ta, còn lo lắng cho cái tên tép riu nam nữ lẫn lộn kia. Người đây là xem thường bọn ta có phải không?"

Trân Ni tức giận hét lớn, đồng loạt thái giám cung nữ hầu hạ ở Trường Xuân cung đồng loạt quỳ xuống.

-"Nương nương bớt giận."

Châu Hiền vuốt vuốt tắm lưng Trân Ni ra ý hạ hỏa, mắt phượng liếc về phía nàng đầy sắc khí. Lệ Sa biểu môi không nhìn đến cô một lần, sắc mặt so với khinh bỉ không khác bao nhiêu. Cộng thêm ánh mắt của giai cấp nô bộc thái giám cung nữ đang xỏ xiên nhìn chăm chăm cô, làm cho không khí xung quanh lạnh lẽo như Bắc cực nghìn năm. Nếu ánh mắt có thể giết người, xem ra cô có mười cái mạng cũng không đủ để chết.

-"Các người loạn rồi!!!"

Thái Anh biết mình yếu thế, nữa giờ chỉ lắp bắp được câu đó. Tránh đi hàng vạn con mắt nhìn, cô kéo Kim Hạo hướng cửa cung đi đến. Trân Ni tay nắm chặt vạt áo, nghiến răng nghiến lợi thét.

-"Nếu người bước khỏi đây nữa bước. Bổn cung cùng các muội muội ân đoạn nghĩa tuyệt với người. Bọn ta dù có phải đi ăn xin cũng không ở hậu cung sa hoa này làm cô hồn lạnh lẽo!"

Thái Anh cắn răng xoay người lại. Dừng chân một chút, cô trong đầu một trận suy nghĩ nổi lên. Có lẽ các nàng ấy hiểu lầm, thực sự hiểu lầm rồi. Cô một tay đẩy lưng Tô Hạo ra khỏi cửa cung, phất tay ra lệnh.

-"Đưa Kim đại nhân trở về. Hai kẻ này lôi ra ngoài phạt 20 đại bảng. Còn lại mau cút hết cho trẫm."

Lời vừa truyền ra lập tức nghe thấy nhiều tiếng bước chân dồn dập chạy đi, Lâm Dương bị thị vệ bịt kín mồm lôi đi, Bành Tử Đồng bất tỉnh cũng bị đem đi mất. Thái Anh lắc đầu sải bước đi đến ba nàng.

-"Các nàng nghe ta giải thích."

-"Không muốn!"

-"Không cần!"

-"Phí lời!"

Ba câu từ người phát ra làm cho cô một trận rét rung. Cô xoay người đảo mắt xung quanh, xác định không còn ai thì bắt đầu làm trò.

-"Ây dô ái phi đều là lỗi của ta. Ta...ta...nếu thiếu các nàng thì thiên hạ này cũng không cần nữa."

Vừa nói vừa trưng ra vẻ mặt ủy khuất. Ái nhân của cô nhìn thấy liền cười thành tiếng, đưa tay lên che miệng khúc khích. Chẳng trách bộ dáng đáng yêu không hề hợp với tiểu hoàng đế này đi. Mỗi lần giả bộ liền biến thành cái dạng gì không thể tả, khiến người ta cười đến ngất.

-"Thôi đi, chẳng phải người nói muốn giải thích sao?"

Châu Hiền mở lời, chấm dứt trận cười khi nãy. Lệ Sa học theo phất tay đi vào trong ra ý Thái Anh đã được tha thứ, có thể vào trong.

-"Được, ta sẽ giải thích rõ ràng cặn kẽ."

Thái Anh theo lượt dìu từng mỹ nhân xuống ghế, chính mình ngồi xuống ghế chính bắt đầu tường thuật lại mọi chuyện. Còn nhấn mạnh Kim Hạo chính là nữ nhân.

-"Thái Anh, cả ba chúng ta đều thật tâm với người, chẳng lẽ người còn cảm thấy chưa đủ?"

Trân Ni kích động nhìn cô chằm chằm. Châu Hiền, Lệ Sa bốn mắt nhìn nhau, thể như cả hai có cùng suy nghĩ. Thái Anh cảm thấy tình hình không được ổn, liền mặt dày cười lớn một cái giải vây.

-"Haha, nhưng mà Kim Hạo là thần, trẫm là quân..."

Trân Ni lấy tư cách người đầu tiên đến với cô, tức giận đập tay lên bàn làm ly trà rung động rơi xuống đất vỡ nát.

-"Ta nói cho người biết. Có hai muội muội ta cũng chiều theo ý người, bất quá tình cảm bị phân nhỏ làm ba. Bây giờ người nói người để ý thêm một nữ nhân kia, sau này sẽ có bao nhiêu nữ nhân nữa. Trái tim của người thật sự chứa hết hay sao. Người quên chính mình thân phận gì, thật sự giống như các hoàng đế tiền triều hậu cung ba ngàn giai lệ có phải không. Thế cục vừa định, vương triều bây giờ toàn bộ nằm trong tay người. Nhưng những thế lực tiền triều vẫn còn đăng đăng đê đê, thân phận của người bị lộ, dù có thiên đế cũng khó giúp."

Trân Ni nói xong hầm hực đứng dậy một mạch đi mất, Châu Hiền cấp cô ánh mắt thờ ơ lạnh như băng, phất áo bỏ về. Còn Lệ Sa chỉ nhẹ lắc đầu thở dài, sau đó cũng ra lệnh tỳ nữ dìu vào phòng nghỉ ngơi. Một câu với cô cũng không nói. Thái Anh tâm trạng như bị vạn con kiến cắn, nhức nhói khó chịu, hai chân đứng không vững vẫn phải cố lết đi ra bên ngoài. Ánh mắt sâu thẳm nhìn trời cao trong trẻo, thỉnh thoảng còn thấy vài đàn chim yến dời tổ bay đi. Cô từng bước nặng nề rời đi, ôm trong lòng tràn ngập phiền muộn.

--Ngự thư phòng--

Hôm nay Hoàng đế phi thường siêng năng, tổng cộng một trăm hai mươi sáu sấp tấu sớ được dâng lên đều đã được duyệt, cung nữ thái giám ở đây lúc nào đi qua cũng nhìn thấy cô cấm cúi vào sách vở bút giấy. Ai biết được cô muốn vùi đầu vào cái thứ vô bổ này để quên đi suy tư sâu thẳm. Kể từ hôm đó Kim Hạo không đến Ngự thư phòng thỉnh chuyện cùng cô. Châu Hiền ở lỳ trong tẩm cung chẳng mấy khi ra ngoài. Lệ Sa xuất cung trở về Giang Nam thăm phụ mẫu. Còn Trân Ni thì cô chưa từng gặp mặt. Chỉ có tiểu thái tử hàng ngày chạy đến thỉnh an, còn bày ra nhiều trò kì lạ. Điển hình là Khuynh Vũ đòi tổ chức hội thơ, mời tất cả sĩ tử đã thi đậu và đang cống hiến cho triều đình, Lâm Dương cùng Kim Hạo dẫn đầu một phe. Bành Tử Đồng mà Tử Hằng dẫn đầu một phe để thi đấu. Cô để ý kĩ càng thì phát hiện hầu như hội thi nào Khuynh Vũ đề ra đều để cho Kim Hạo cùng Lâm Dương hợp tác.

-"Nhi thần bái kiến phụ hoàng."

Khuynh Vũ buổi sáng liền đến nơi này thỉnh an cô, mấy hôm nay tiểu nha đầu này thể hiện cũng rất tốt, không còn nghịch ngợm quấy phá, đến viện để học cũng sớm hơn hẳn.

-"Vũ nhi miễn lễ, mau đến đây với trẫm."

Thái Anh đối với Khuynh Vũ yêu thương như con ruột. Mặc dù có phạt có thưởng nhưng nếu chuyện gì không lớn cô cũng sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua, dung túng cho tiểu nha đầu này ngày càng ỷ vào quyền lợi và sủng ái của cô mà ngông cuồng.

-"Phụ hoàng, mấy hôm nay nhi thần đến thỉnh an mẫu phi cùng các di phi. Nhưng không ai mở cửa đều từ chối nhi thần. Phụ hoàng Vũ nhi nhớ mẫu phi."

Khuynh Vũ kéo vạt áo lê dưới thảm nhung bước lên từng bậc thang rồi nhào vào lòng cô thủ thỉ. Nói xong còn trưng ra vẻ mặt mếu máo ủy khuất, bất cứ ai nếu nhìn thấy đều không muốn tổn thương.

-"Được được, đừng khóc phụ hoàng sẽ dẫn ngươi đến tìm mẫu phi."

Thái Anh ôm đứa nhỏ vào lòng, hôn một cái lên trán, tay kia buông bỏ bút mực xuống, bế nấc Khuynh Vũ lên vai rời thư phòng đi đến tìm Trân Ni.

Thị vệ nhìn thấy Hoàng đế hạ giá Ngưng Sương cung liền cung kính hành lễ, rất nhanh mở cửa cho cô vào trong. Chỉ là cửa phòng Trân Ni ngủ luôn đóng chặt, không có cách nào mở ra.

-"Ái phi mau mở cửa cho trẫm. Trẫm mang Vũ nhi đến cho nàng. Tiểu nha đầu này lúc bị ốm liệt giường đều chỉ gọi mẫu phi mẫu phi. Nàng mau ra đây đi."

Trân Ni như con sâu đang lười quấn kén bên trong chỉ ngoáp một cái rồi im lặng không lên tiếng. Đợi một lúc lâu tiểu nha đầu kia sắp khóc đến nơi, cô không chịu được mới đạp cửa đi vào.

-"Hoàng thượng!!!"

Trân Ni nghe thấy tiếng động bên ngoài vội vàng mặc vào ngoại bào chạy ra. Liền thấy tấm cửa gẫy làm đôi, Khuynh Vũ ở trong lòng Hoàng đế mếu máo. Vừa nhìn thấy nàng, đứa nhỏ liền nhảy xuống nhào đến.

-"Mẫu phi, người đừng giận phụ hoàng và nhi thần nữa. Vũ nhi cầu người."

Trân Ni một tay xoa đầu Khuynh Vũ, mắt luôn liếc nhìn đến Thái Anh. Nàng đối mắt với người kia, có chút hổ thẹn không nên lời, mãi đến mấy hôm sau mới đến tìm Trân Ni giải bày.

--Ngưng Sương cung--

Trân Ni, Lệ Sa và Châu Hiền sớm đã hội tụ, thưởng hoa uống trà ở hậu viện. Mấy hôm nay ngày nào cũng đi dạo hoa viên, thưởng thức các loại trà thượng phẩm, ăn nhiều thứ bánh ngọt cũng đến phát chán. Những ngày không gặp Thái Anh đều phi thường trở nên khó chịu chán nản. Đều tại người này quá ưu tú, trách không được các nàng muốn giận cũng không thể giận.

-"Hoàng thượng giá đáo!"

Lý công công từ bên ngoài đã lớn giọng hô, thông báo toàn bộ người ở Ngưng Sương cung đều phải cẩn thận nghênh đón Hoàng đế.

-"Trân Ni, Sa nhi...còn có..Hiền nhi nữa."

Thái Anh bỏ qua hàng hàng lớp lớp cung nhân quỳ bái, đi thẳng đến chỗ Trân Ni đang ngồi, liền phát hiện cả ba nữ nhân đều hội tụ ở đây. Trong lòng reo lên mừng thầm. Dù gì bản thân cô sai trái, vẫn nên thương lượng lại cùng các ái phi. Hiện tại đều có mặt, vậy thì cùng nhau bàn.

-"Các nàng..."

Chưa dứt câu, Châu Hiền đã ngắt lời.

-"Hoàng thượng. Xem ra bọn ta thật sự có phần sai trái. Hôm nay chính là muốn nói rõ với người...Dù gì cũng chỉ thêm một muội muội, bọn ta sao có thể chấp nhất nhiều như vậy."

Châu Hiền nói xong liền nhàn nhã cầm tách trà lên khóe miệng, uống vào một ngụm. Trân Ni không nói gì, chỉ yên lặng quay mặt về phía vườn hoa bên kia.

-"Chúng ta chấp nhận. Chỉ lần này! Bất quá Hoàng thượng không biết làm gì để thu phục nàng ta đây."

Lệ Sa khinh thường, nói xong chuẩn bị phất tay áo bỏ đi, thì bị bàn tay ấm áp ôn nhu ngày nào nắm lại, giữ chặt không cho rời.

-"Đa tạ các nàng!"

-"Hừm, Dù gì vẫn tức giận. Hôm nay phải phạt nàng."

Trân Ni biểu môi, lập tức cho lui hết nô tài tỳ nữ xung quanh, cả ba đem Thái Anh ném vào phòng...trực tiếp hầu hạ.

Chiếc giường lớn bằng gõ quý màu đỏ nâu được đặt cạnh cửa sổ. Màn che mỏng manh như ẩn như hiện được thả xuống.

Bên dưới là nệm bằng bông phi thường mềm mại trắng ngần như tuyết. Ở đầu giường, nữ nhân lõa thể bị bịt kín mắt, hai tay trói chặt vào thành giường, ngồi khép nép ở một góc. Tiếp theo từ sau tấm bình phong, mỹ nhân như họa chỉ mặc một cái yếm đào đỏ thẳm bước tới, nhào vào lòng Thái Anh.

Châu Hiền dùng lưỡi câu dẫn vuốt ve chiếc cổ người kia, bàn tay hư hỏng vuốt ve đỉnh ngực Thái Anh, thỉnh thoảng nhéo nhẹ một cái. Người bị trói kia không ai khác là Hoàng đế tại thượng Phác Thái Anh đây, giờ phút này chỉ biết uốn éo thân mình rên rỉ. Bên ngoài lại một mỹ nhân trên người không một mảnh đi tới ngồi xuống sàn đan. Lệ Sa nháy mắt Châu Hiền một cái, nàng liền ngồi qua một bên. nhường chỗ cho tỷ tỷ cùng hầu hạ. Bên ngực trái được Châu Hiền chăm sóc, thỉnh thoảng vuốt ve, thỉnh thoảng dùng chiếc miệng nhỏ nhắn kia kích thích. Bên ngực phải được Lệ Sa mút mạnh để lại nhiều ấn kí đỏ bừng. Bàn tay Lệ Sa như một con rắn luồn lách vuốt ve khắp nơi rồi dừng ở một bên mông căng tròn của người kia xoa nắn. Trân Ni sau khi tắm rửa sạch sẽ cũng đến tham gia, nàng là đại tỷ tỷ tất nhiên được mọi quyền hầu hạ.

-"Ưm..ưm...ưmmm...aaaa..các nàng...các nàng...mau dừng lại."

Thái Anh ngã người ra sau, ngửa mặt lên trên rên rỉ, trước mắt chỉ một mảnh đen kịt, cô chỉ có thể như một con hổ ngoan ngoãn để người ta chăm sóc. Trân Ni ngắm nhìn thân thể ái nhân phơi bày trước mắt, dục vọng trong lòng dâng lên đỉnh điểm, cuối người áp mặt vào nơi hạ bộ tràn đầy dịch trơn của Thái Anh. Phía trên được hai muội muội chăm sóc cẩn thận, đỉnh núi kia cũng cương cứng từ lúc nào. Phía dưới được chiếc lưỡi tinh ranh nghịch ngợm của Trân Ni khám phá xung quanh.

-"Aaaaa..ưmm...các nàng...các nàng...nhẹ...nhẹ..tay...ta....ta...ưm..ưmmm."

Tiếng rên rỉ hiếm có làm mê muội tâm trí của cả ba, đầu óc không còn nghĩ được thêm những gì, trực tiếp dùng sức mạnh bạo hơn. Bên dưới khe suối như một đợt sóng tuôn trào mãnh liệt. Mặc kệ Trân Ni có đem bao nhiêu nuốt vào cũng không hết. Trân Ni ngồi dạy, áp mặt vào hõm cổ mút mạnh, ngón tay thon dài mân mê nơi đó. Đầu tiên là vuốt ve các khe hở, rồi đến xoa xoa tiểu đậu đỏ ở giữa. Thái Anh giật bắn người, thân thể bị ba người kiềm chặt vẫn mặc sức uốn éo.

-"Ưm...ưm...aaaa...ưmm.."

-"Tướng công, có phải rất thoái mái không haha."

Trân Ni phả hơi vào tai nàng, trong ý khiêu khích. Đột nhiên ngón tay kia theo đường chảy của dòng xuân thủy đẩy vào bên trong. Thái Anh môi mím chặt, hai tay nắm chặt sàn đan mặc sức rên rỉ.

-"Aaaaa...ưmm...aa...ưmm..ưmm...ưmm"

Tiếng giao hoan khoái hoạt này làm cho tâm trí cả ba thêm hưng phấn, dùng thêm sức hầu hạ người này. Trân Ni thuận thế cho thêm một tay vào thăm dò, thỉnh thoảng cong dũi, ra vào một cách trật tự. Cuối cùng không thể nhịn được nữa, hai ngón tay hư hỏng kia tiến thẳng vào bên trong, Thái Anh chạm đến đỉnh điểm lập tức hét lớn.

-"Aaaaaaa...đau...đau...chết...ta rồi...ưmm.."

Hết lượt Trân Ni, lại đến Lệ Sa cho ngón tay vào hầu hạ cô, cứ thế suốt một đêm Thái Anh một chút sức lực cũng không có, cả khí lực để mở miệng cũng cạn kiệt. Chỉ có thể vật vã trên giường thiếp đi.

Buổi sáng hôm sau, tẩm cung Trân Ni trở nên hỗn độn. Bởi vì đêm qua Hoàng thượng, Bùi phi và Lệ phi đều ngự lại đây, tự nhiên sẽ tạo nên lời đồn khiến người ta đỏ mặt đến mang tai. Du công công hết sức khẩn trương tìm gặp Hoàng thượng. Tình hình nếu để lâu sẽ trở nên xấu đi. Hắn đợi ở cửa Ngưng Sương cung đã ba canh giờ, hiện tại đã muốn đến giữa trưa nhưng vẫn không thấy động tĩnh. Thế là hắn mạo muội đi đến gõ cửa.

-"Hoàng thượng, nương nương. Hiện tại đã quá trễ thỉnh hai người nên dùng thiện."

Lời này nói đến chục lần vẫn không có động tĩnh. Sự khẩn trương lấn áp lí trí, hắn phá cửa đẩy vào. Cảnh tượng trước mặt làm một tên thái giám chưa trải qua sự đời cũng muốn nổ tung vì ngại ngùng. Y phục bao gồm hoàng bào trung y và cả yếm đào rơi vãi trên sàn. Màn che ngoài chiếc giường lớn dựa theo gió thổi tung bay, như ẩn như hiện. Hắn thấy rõ bốn nữ nhân lõa thể nằm trên giường, một người còn chồng lên người kia. Khoan đã, trong cung chỉ có ba vị phi tử, vậy trên giường lại có bốn nữ nhân...Chẳng lẽ..

Chưa kịp suy tính hắn liền bị Lý công công đánh ngất. Tiểu Lý Tử liếc nhìn đến cảnh tượng bên trong thoáng đỏ mặt rồi đóng cửa lại.

Đến tận buổi tối thì mới thấy Hoàng thượng ngồi kiệu trở về Bàng Thế điện. Kì lạ là Hoàng thượng trông có vẻ không khỏe, mỗi bước đi đều trở nên nặng nề, mặt mày nhăn nhó. Hai tay vịn vai Lý công công vào điện.

Yên vị ở long ỷ không lâu thì bên ngoài Tần Minh tướng quân vội vàng chạy vào dâng tấu.

-"Hoàng thượng, tình hình cấp bách, thứ tội vi thần mạo phạm xông vào điện."

Thái Anh đóng lại mấy sấp tấu sớ, ánh mắt thâm đen lướt qua Tần Minh.

-"Ái khanh cứ nói."

Tần Minh vẫn giữ tư thế quỳ, hai tay nắm thành quyền đưa về phía cô bẩm tấu.

-"Hồi Hoàng thượng, Bùi Hạ lần này không chịu yên phận lại đến quấy nhiễu Tô Châu và Giang Nam. Hai hôm trước có gửi thư đến Địch Duẫn thống đốc. Nói muốn chúng ta đưa công chúa cầu thân hoặc mỗi năm cống nạp chúng mười vạn lượng hoàng kim. Nếu không bọn chúng sẽ chiếm đoạt Tô châu và Giang Nam."

Nói xong Tần Minh lấy trong áo ra một bức thư có in ấn rồng khắc chữ Hạ. Thái Anh cầm bức thư trong tay bóp chặt. Nghiến răng nghiến lời nhìn xuống Tần Minh.

-"Sao giờ này mới báo"

-"Hồi bẩm Hoàng thượng, vi thần từ Lai châu ngày đem thúc ngựa chậm trễ, xin Hoàng thượng giáng tội."

Thái Anh phất tay ý bảo hắn lui ra. Trong đầu có chút suy tính. Lập tức phân phó Lý công công chuẩn bị.

Bùi Hạ cũng không phải tự nhiên mà ngông cuồng như vậy, nhất định có đại quốc sau lưng hỗ trợ. Nhưng là cô không đoán ra được vì sao Bùi Cung Hoàng muốn Đại Tuyên đem công chúa cầu thân. Chẳng lẽ hắn thật sự biết nha hoàn ở phủ Minh Nguyệt công chúa, kẻ sát hại Tư Khiết chính là nàng? Nói gì thì nói, Đại Tuyên ngoại trừ hoàng muội muội Phác Thanh Uyển, tam quận chúa của Trấn Nam vương và Vũ Dương thái tử thì còn ai là nữ nhân. Hắn muốn lấy cớ để cống nạp ngân lượng hay thật sự nghi ngờ thân phận của Bùi phi?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com