[Băng Cửu] - The Fairy Butterfly and His Little Flower
Ở một nơi nằm sâu trong khu rừng già, nơi những tán cây cao cứ dang rộng che phủ hết những tia nắng chiếu xuống từ bầu trời, khiến khu rừng dường như luôn chìm trong âm u, tĩnh mịch. Cũng vì vậy mà chẳng có mấy ai dám bước chân vào cánh rừng nọ, một phần bởi vì họ sợ hãi bóng tối sẽ nuốt chửng họ, khiến họ chẳng thể tìm được lối ra, phần còn lại hẳn là do tin đồn thất thiệt từ các bô lão trong ngôi làng nhằm để những đứa trẻ không lạc mất trong rừng sâu.
"Trong khu rừng già, nơi ánh sáng không thể lọt đến tồn tại những sinh vật kì lạ với sức mạnh thần bí. Không ai biết bọn chúng từ đâu mà ra nhưng tốt nhất đừng nên dây vào bọn chúng, đừng bao giờ..."
Kì thật, đúng là có tồn tại một sinh vật với sức mạnh kì bí sinh sống trong khu rừng già, nhưng họ thật sự rất tốt bụng và đầy lòng nhân ái. Mỗi khi có một con người chẳng may lọt vào rừng sâu, chính họ sẽ dẫn dắt con người trở về ngôi làng của mình.
Sinh vật ấy được gọi là tiên, những vị tiên bảo hộ khu rừng.
Tiên thật sự rất bé nhỏ, chỉ nhỉnh hơn bàn tay người lớn một tý, trông như những con búp bê mà các cô cậu bé thường chơi khi còn nhỏ, trên lưng còn có một đôi cánh tuyệt đẹp với các hình dáng khác nhau như cánh bướm, cánh chuồn chuồn...
Ngoài ra còn có các sinh vật khác sinh sống hòa bình trong rừng già, bọn họ giống như một đại gia đình và khu rừng là ngôi nhà của họ.
Hôm nay, tôi sẽ kể về một câu chuyện tình yêu giữa một vị tiên cánh bướm và một cậu bông hoa bé nhỏ.
Người ta nói rừng già rất âm u, tăm tối và tĩnh mịch nhưng kì thật có một nơi mà ánh sáng có thể chiếu rọi đến. Sau khi băng qua cánh rừng u uất, bạn sẽ bắt gặp một cái hồ lớn, trong vắt giống như một chiếc gương có thể phản chiếu được bầu trời cao vời vợi. Bên bờ là một đống những bông hoa tuyệt đẹp với đầy đủ sắc màu từ đỏ, vàng, lục, lam và rất nhiều màu sắc khác. Ở giữa những bông hoa đang nở rộ là một con người đang ngồi, không, đó chỉ là hiện thân của những đóa hoa dưới hình dạng một con người.
Những vị tiên của khu rừng thật sự rất thân thiết với những bông hoa ấy, họ là bạn, là anh em, là gia đình và cũng như...
Người thương.
Một vị tiên với đôi cánh bướm lớn màu hồng cánh sen sau lưng, trên người mặc một chiếc váy màu hồng phấn mà bất kì vị tiên nào cũng có, cùng hai cái kẹp tóc hình đôi cánh ở hai bên đầu, tên của tiên ấy là Lạc Băng Hà - một trong những vị tiên xinh đẹp và mầu nhiệm nhất trong khu rừng.
Mỗi ngày tiên đều bay khắp nơi để chào hỏi những người bạn cũ, làm quen những người bạn mới, kết bạn bốn phương và hôm nay tiên lại làm quen thêm một người bạn nữa. Một bông hoa bé nhỏ mọc bên bờ hồ trong vắt, bé có những cánh hoa màu hồng nhạt như chiếc váy của tiên vậy, hiện thân của bé cũng rất đáng yêu, bé mặc trên người chiếc váy màu đỏ như cà chua chín, chiếc áo xanh xanh như rau cải, vẻ mặt khó ở cùng một bông hoa to màu vàng cột trên mái tóc đen dài óng mượt.
Vị tiên thật sự rất thích bông hoa bé nhỏ và đã đến làm quen, nhưng hoa lại chẳng hề muốn kết thân với tiên bướm, hoa nhỏ lộ rõ vẻ khó chịu và xoay người đi chỗ khác, không thèm tiếp chuyện với tiên.
Tất nhiên, tiên chẳng lấy đó mà nản lòng, ngày ngày tiên đều bay đến hồ nước và cố tình làm quen với hoa nhỏ.
Trải qua một thời gian, bé hoa cuối cùng cũng chịu nói chuyện với tiên bướm. Cũng từ đó mà tiên bướm biết được tên của hoa nhỏ là Thẩm Cửu. Chơi thân với hoa nhỏ là một cây hoa màu tím ma mị tên là Nhạc Thất, hoa tím rất thích hoa nhỏ nhưng hoa nhỏ lại không để tâm đến hoa tím. Ngày ngày hoa nhỏ chỉ ngắm nhìn mặt hồ trong vắt đợi thời gian trôi đi, cuộc sống cô đơn, tẻ nhạt vô cùng.
Cho đến khi tiên bướm chợt xuất hiện trong cuộc đời hoa nhỏ, khiến cuộc sống em trở nên ồn ào hơn bao giờ hết khi ngày nào tiên bướm cũng lãi nhãi bên tai, nhưng cũng vì vậy mà cảnh vật trong đôi mắt của hoa nhỏ dần rực rỡ hơn, chẳng biết từ bao giờ hoa nhỏ chẳng còn cảm thấy cô đơn nữa.
Hoa nhỏ nở một nụ cười lần đầu tiên trong đời kể từ ngày em được sinh ra trên thế gian.
Tình cảm giữa tiên bướm và hoa nhỏ dần trở nên tốt hơn, tiên bướm tháo một bên kẹp tóc và tặng cho hoa nhỏ. Hoa nhỏ chẳng có gì để tặng, đành lấy bông hoa vàng dùng để buộc tóc của mình tặng lại tiên bướm.
Trong thế giới của loài tiên, mọi người thường tặng quà cho nhau để thể hiện sự yêu quý, trân trọng. Nhưng nếu một vị tiên tặng đồ của chính mình thì tức là vị tiên yêu người đó rất nhiều, rất nhiều...
Cuộc sống của cả hai cứ trải qua những ngày tháng bình yên như thế, mỗi ngày hoa nhỏ mở mắt đều thấy đôi mắt đỏ thẳm đang dòm mình chăm chú, hoa nhỏ cũng quá quen với chuyện này, chỉ gật đầu xem như chào hỏi.
...
Hoa nhỏ ngồi trên bông hoa của mình, lặng lẽ ngắm làn nước xanh, tiên bướm chẳng biết từ đâu bay đến ngỏ ý muốn dẫn hoa nhỏ đi chơi, để hoa nhỏ có thể chạm vào làn nước ấy, để mang hoa nhỏ đến một nơi thật xa. Trước lời đề nghị của tiên bướm, hoa nhỏ chỉ lắc đầu.
"Bông hoa này là cuộc sống của em. Em không thể rời khỏi đây và đi cùng anh đến một nơi nào khác."
Sau đó, tiên bướm cũng chẳng hề hỏi hoa nhỏ bất kì câu hỏi nào tương tự.
...
Một hôm nọ, tiên bướm lại đi tìm hoa nhỏ như thường ngày, khi nhìn thấy bóng hình em từ phía xa tiên bướm thật sự rất mừng rỡ nhưng sau đó tiên lại thấy hoa nhỏ ôm miệng ho khan, trông thật sự rất đau đớn. Bấy giờ, tiên bướm mới nhận ra mái tóc hoa nhỏ chẳng còn đen bóng như thuở ban đầu mà dần dần trở thành màu trắng xám như bầu trời trước cơn giông bão. Mấy lâu nay tiên bướm đã chìm trong niềm vui với hoa nhỏ quá lâu mà không nhận ra...
Cuộc đời của em, sắp kết thúc.
Những bông hoa mọc trong khu rừng già không úa tàn theo thời gian, mà đến một lúc nào đó khi cái chết cận kề thì hiện thân của bông hoa sẽ yếu dần, yếu dần cho đến khi chết hẳn. Khi hiện thân của một bông hoa chết đi, chính bông hoa ấy sẽ hóa thành nắm tro tàn, trở thành nguồn cung cấp dinh dưỡng để cho những đóa hoa của tương lai mọc lên.
Vòng đời của những đóa hoa trong khu rừng già kết thúc và bắt đầu như vậy đấy.
Tiên bướm hiểu rằng những bông hoa rồi sẽ có một ngày hóa tro tàn, trở thành dinh dưỡng để những bông hoa khác mọc lên. Thế nhưng, vì sao tiên lại cảm thấy trái tim mình đau nhói?
Hoa nhỏ cũng biết, vòng đời của mình sắp kết thúc, vì vậy em đã nhờ tiên bướm một yêu cầu ích kỷ.
"Hãy đưa em đi đến một nơi thật xa ngoài cánh rừng già."
Tiên bướm gật đầu, sau đó ôm hoa nhỏ bay đi, tiên để cho em được ngắm màn nước thật gần, để cho em được chạm tay vào nó và cảm nhận làn nước dịu dàng bao bọc lấy bàn tay em.
Sau đó, tiên đưa em bay khỏi cánh rừng, cho em nhìn thấy ngôi làng nơi mà tiên bướm đã từng cứu những đứa trẻ thơ dại, để em nhìn thấy một con người thật sự.
Cuối cùng, tiên bướm đưa em trở lại hồ nước, nơi mà tiên gặp em lần đầu tiên.
Bắt đầu ở đâu, kết thúc ở đấy.
Hoa nhỏ níu chặt lấy áo tiên bướm không buông, em nói em muốn được nhìn gương mặt tiên cho đến tận khi em mất. Em mỉm cười rồi nhè nhẹ lau hàng nước mắt đang lăn dài trên đôi má tiên bướm. Em bảo tiên bướm đừng khóc nữa, bởi vì khi em trở thành nắm tro tàn thì em sẽ là một phần của đất Mẹ. Em sẽ không bao giờ biến mất mà luôn tồn tại ở đây, ở bên cạnh tiên nhưng theo một cách rất khác.
Hoa nhỏ mỉm cười, đôi tay em rũ xuống, mái tóc em giờ đã trở thành một màu trắng sữa.
Còn đâu mái tóc đen ánh ngày nào mà tiên mới gặp em?
Và rồi, em tan biến, trở thành một nắm tro tàn.
Một cơn gió chợt thổi, đưa em bay thật cao.
Tiên bướm ngẩng đầu nhìn bầu trời, rồi lại nhìn xuống đôi tay mình. Nơi đó chẳng còn lại gì của hoa nhỏ, trừ chiếc kẹp tóc hình cánh bướm mà tiên đã tặng từ thuở nào.
Tiên lặng lẽ nhặt chiếc kẹp tóc và đặt một nụ hôn lên nó trong khi nước mắt vẫn lăn dài.
"Em là bông hoa đẹp nhất, trong cuộc đời vô vị của tôi."
Trên thế gian này, bất cứ sinh vật nào rồi cũng sẽ chết đi.
Nhưng kí ức về một bông hoa bé nhỏ, cau có cạnh bờ hồ sẽ mãi mãi không bao giờ biến mất trong tâm trí của vị tiên bướm ấy.
End.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com