Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 13: Hồi Ức Của Kim Sejeong (1)

" Tôi đã từng sống cô độc, lang thang vô định, để rồi tìm ra chính mình khi gặp được em"

-----------------&----------------

Thiên thần sẽ bắt đầu lần tập bay đầu tiên khi họ tròn 5 tuổi, đó cũng là thời điểm họ được tiến vào Thánh điện, diện kiến các Đại Thiên thần thống lĩnh tối thượng, cũng là lúc họ lựa chọn cho mình phẩm vị sau này, trở thành những chiến binh dũng mãnh bảo vệ công lý và hòa bình, bảo vệ ánh sáng mặt trời và đẩy lùi bóng đêm vĩnh cửu hay nắm trong tay quyền năng cứu rỗi và ban phát phước lành, chữa trị và hồi sinh những kẻ đã chết.

Nhưng Á thần không có sự lựa chọn, đúng hơn là không thể. Đấng quyền năng nói họ được sinh ra đã là một điều may mắn, họ phải biết ơn và tự nguyện cống hiến bằng tất cả tâm hồn lẫn thể xác, không oán trách, không than vãn và phải tận tụy đến chết mới thôi.

Á thần được dạy như thể đó là chân lý duy nhất của cuộc đời.

Ai cũng vậy, kể cả Kim Sejeong.

Đứa nhỏ hồn nhiên với đôi mắt tròn xoe ngây thơ vẫn cả nghĩ bản thân giống với các Thiên thần khác, tự ảo tưởng trên lưng mình cũng có một đôi cánh, sẽ rất nhanh mọc ra khi nó đủ tuổi và được tự do bay lượn trên bầu trời. Lúc đứa nhỏ ấy 5 tuổi, vị Thiên thần đỡ đầu cho nó đã thẳng thừng gạt phắt đi ước mộng hảo huyền kia. Ngài nói với nó bằng chất giọng nghiêm nghị, trầm tĩnh.

"Đại Thiên thần Ju, sao con chưa mọc cánh ạ?! Con cũng muốn được cùng Nayoung unnieKyulkyung bay đến Thánh điện"

"Kim Sejeong, con không thể bay, con sẽ không được phép đặt chân vào Thánh điện. Nơi thiêng liêng không chấp nhận sự uế tạp"

""Dạ?! Đại Thiên thần Ju, con không hiểu. Không phải con đã học tập rất chăm chỉ, con luôn đứng nhất các cuộc thi. Tại sao con lại không được lựa chọn?! Con muốn trở thành những chiến binh, con sẽ cùng mọi người đánh nhau với Ác quỷ xấu xa, bảo vệ Thánh điện" Đứa nhỏ rưng rưng nước mắt, nắm chặt vạt áo lụa trơn mềm mịn của vị Thiên thần, mọi người sắp bay hết rồi, nó không muốn bị bỏ lại một mình trên núi, nó không sợ bóng tối, nó chỉ sợ cô đơn.

"Nhìn kìa, Kim Sejeong không biết bay, nó không có cánh giống chúng ta"

"Mẹ tớ nói nó không được các Thiên thần sinh ra. Nó và cái đám đằng kia là một lũ hạ đẳng, sẽ mãi thấp hơn chúng ta một bậc"

"Đúng vậy, mẹ tớ cũng nói, không thể đánh thắng Kim Sejeong cũng không sao, không học giỏi hơn Kim Sejeong cũng không sao, chỉ cần ta có cánh là được rồi"

"Ha...ha..."

"Còn không mau bay đi, muốn bị trị tội vì chậm trễ sao" Đại Thiên thần Ju trừng mắt nạt đám nhóc tiểu Thiên thần vừa mọc được tí cọng lông vũ kia, chưa gì đã lên giọng tự cao, khinh thường người khác, phải dạy dỗ lại mới được.

Đứa nhỏ Kim Sejeong tủi thân khóc, nó nghĩ mình bị bạn học bắt nạt bằng những câu nói không đúng sự thật, nhưng chỉ sau đó vài giây đủ để nó nhận ra một điều, không chỉ có đám tiểu Thiên thần xấu tính kia, mà ngay cả những Đại Thiên thần cũng không thích nó. Họ không thích các Á thần, họ không thích nhìn thấy Á thần giỏi giang hơn.

"Không được khóc. Người của Thánh điện không được phép yếu đuối" Đại Thiên thần Ju mắng nó, Ngài nhíu mày tỏ vẻ không hài lòng.

"Nhưng... Hức... Họ nói không đúng, phải không ạ?" Đứa nhỏ đã từng hy vọng nhận được sự an ủi, được Ngài xoa đầu, nhưng cuối cùng chỉ có sự thật phũ phàng chà sát vào tâm can. Trái tim non trẻ, háo hức của nó bị giẫm đạp hoàn toàn.

"Kim Sejeong, bọn trẻ không nói sai điều gì cả. Con khác chúng, sự khác biệt này là cần thiết để thể hiện sự cấp bậc. Con sau này phải tôn trọng chúng, kể cả khi chúng sỉ nhục con" Đôi mắt vị Thiên thần từng rất ấm áp khi nhìn Kim Sejeong, nay nó không còn cảm nhận được sự dịu dàng trong đấy nữa, chỉ có hững hờ và lạnh giá, dường như có thể đóng băng nó vậy.

"Tại sao ạ? Điều này không công bằng chút nào" Sejeong mím môi, xụ mặt xuống, nó muốn bộc lộ sự khó chịu, sao phải cố tỏ ra vui vẻ với những kẻ bẩn tính chứ?!

"Kim Sejeong, không được phép giận lẫy! Công bằng không do con quyết định. Công bằng sẽ được chỉ định từ các Thiên thần"

Nó bị quát, tiếng nạt nộ khiến Kim Sejeong giật mình, nó hoảng sợ mà loạng choạng té ngửa ra sau.

"Con là Á thần và Á thần không được nhắc đến công bằng"

"Hãy nhớ vị trí của mình. Chỗ này, nơi Thiên giới luyện tập sẽ là vị trí cao nhất con có thể đặt chân đến. Từ nay về sau, ta sẽ không giám sát con nữa. Hãy tự nhận thức và suy ngẫm về hành động của mình"

Cái xoay lưng bỏ đi lạnh lùng ấy, chính là dấu hiệu chấm dứt việc bảo hộ dành cho Kim Sejeong.

Bằng ngần ấy khoảng thời gian chăm sóc và dạy dỗ, nó lại bị chính người nuôi dưỡng mình làm tổn thương. Đó có phải là nghĩa vụ của các Đại Thiên thần không? Đến một lúc nào đó, tất cả những tình cảm tưởng chừng là gắn bó chân thành đều có thể vứt bỏ một cách nhẹ nhàng.

Suy nghĩ về điều gì vậy? Kim Sejeong không có làm gì sai cả. Sao nó phải chịu phạt vì lời lẽ khó nghe của người khác?!

Kim Sejeong không tin mọi thể thay đổi nhanh chóng như vậy, nó nghĩ mọi người chỉ giả bộ giận dữ với nó thôi.

"Nayoung unnie, cho em theo với. Em cũng muốn đến Thánh điện" Sejeong lại một lần níu lấy vạt áo Im Nayoung, chị là người thương nó nhất, chắc chị sẽ đồng ý mang nó theo.

"Không được đâu Sejeong, em không thể bay được mà. Em nhớ chứ! Với lại trên đó nhàm chán lắm, không có gì vui đâu"

"Em chỉ ngó một chút thôi, chỉ một chút thôi nha. Em sẽ bí mật, không để ai phát hiện"

Nayoung gãi đầu, khó xử ra mặt, nếu để các Đại Thiên thần biết, sẽ bị xử phạt rất nặng, có ai không sợ bị phạt đâu, chưa kể đến việc Nayoung cũng thuộc dạng ưu tú, đứa nhỏ cũng sợ cha mẹ bị chỉ trích vì sai lầm của mình.

"Nayoung unnie, chúng ta phải đi rồi, trễ lắm rồi đấy! Sejeong không đi được đâu, cậu nên ở nhà thôi" Kyulkyung bước tới thúc giục, rõ ràng Đại Thiên thần Ju đã nói như thế rồi, sao Sejeong vẫn ngoan cố không chịu hiểu nhỉ?! Thật phiền quá mà!

"Chỉ là..." Sejeong rấm rứt, hai tay đã vò nát một góc áo, đôi mắt đỏ hoe ngấn lệ, hy vọng Nayoung unnie có thể suy nghĩ lại.

"Xin lỗi Sejeong. Chúng ta sẽ cùng nhau chơi vào ngày mai nhé!"

Sejeong ngồi xuống đất, ôm đầu gối giấu chặt khuôn mặt vào bên trong.

"Sejeong, chúng ta phải về Trại rồi" Đám trẻ Á thần yếu ớt bị bỏ lại tự động dắt díu nhau xuống núi theo sự hướng dẫn của những đứa nhỏ lớn hơn.

Sejeong lắc đầu nguầy nguậy, nó không muốn đi, nó sẽ ở lại đây đợi Đại Thiên thần Ju, đợi Nayoung unnie và Kyulkyung trở về.

"Vậy thì... mọi người đi trước nhé!"

....

"Yah, Kim Sejeong nếu cậu muốn đến Thánh điện tôi sẽ giúp cậu"

"Thật á?!" Sejeong ngẩng mặt lên vui mừng khi nghe có ai đó muốn dẫn nó theo cùng, nhưng nụ cười không giữ được lâu khi nó biết người vừa nói là anh em nhà họ Son. Chúng là lũ lười biếng và quậy phá, lúc nào cũng chọc ghẹo các tiểu thần là nữ. Để bảo vệ bạn học, Sejeong đã đánh nhau với chúng mấy lần, dĩ nhiên là nó thắng. Chẳng có gì đảm bảo rằng chúng chỉ có ý giúp đỡ cả?!

"Bây giờ chỉ còn bọn này là chưa đi thôi. Không có ai giúp cậu đâu"

"Đúng vậy, tụi này không có nhỏ mọn, so đo với cậu đâu. Bọn này là con trai mà, phải rộng lượng và bao dung"

Chúng giương đôi cánh chưa đủ lớn trên lưng, vẫy tay mời gọi, chỉ cần Sejeong gật đầu, chúng sẽ mang nó theo.

"Thật chứ?!" Sejeong vẫn chưa hết nghi ngờ hỏi lại. Sẽ không có chuyện gì xảy ra chứ?! Hai anh em nhà bọn họ không sợ bị phạt à?!

"Tất nhiên rồi. Bọn này lúc nào chả bị phạt, mấy cái này nhằm nhò gì. Kim Sejeong nghĩ ngợi lâu quá là mất cơ hội đó nha, cổng Thiên giới sắp đóng rồi" Chúng nôn nóng thúc giục, tốt nhất là Sejeong nên nhận lời trước khi chúng túm lấy nó và lôi đi.

"Được, tớ đồng ý" Đứa nhỏ Sejeong không thể suy nghĩ đến hậu quả phía trước, nó cũng không đủ nhạy bén để nhìn thấy nụ cười ranh mãnh của hai tên xấu xa kia.

Sejeong để chúng nắm lấy hai cánh tay, tiếng vỗ cánh liên tục phát ra, chân nó thật sự không còn chạm đất, đang lơ lửng trên không trung.

Kim Sejeong đang cùng bay với mọi người!

Nó muốn hét lên vui sướng, nó nhìn thấy Thánh điện từ xa rồi, chỉ còn cách hai tầng mây nữa là đến. Nó nghĩ mình là được trường hợp đặc biệt, là Á thần đầu tiên đặt chân vào đấy.

"Còn chút nữa thôi là ta đến rồi!" Sejeong hào hứng động viên hai người bạn đột nhiên tốt bụng của nó.

"Ôi anh Bokdong, tự dưng em mỏi tay quá!"

"Anh cũng vậy, nặng quá nên cánh của anh không bay nổi nữa nè!"

"Các cậu cố lên, chúng ta sẽ làm được mà" Sejeong tiếp tục khích lệ chúng.

"Ôi ôi, em nghĩ chúng ta không thể bay nếu phải lôi theo thứ vướng víu này"

"Đúng vậy, chúng ta nên vứt lại thôi"

Chúng vờ than vãn và bắt đầu nhìn nhau giảo hoạt cười, bàn tay dần dần buông lỏng.

"Không, đừng buông tay. Các cậu có thể đặt tớ xuống đất mà. Tớ sẽ không đòi đi theo nữa"

Dưới chân nó là vực sâu, nó không thể nhìn thấy đáy. Sejeong sợ hãi tột độ khi nhìn thấy từng ngón tay một đang nhấc lên của chúng, nó khẩn thiết cầu xin, nó sẽ chết mất nếu rơi xuống đó. Làm ơn đi!

"Xin lỗi nhé Kim Sejeong, bọn này sẽ trễ giờ nếu phải đưa cậu xuống. Thôi thì, tự cậu xuống đi nhé!"

"Ha...ha..."

"Tạm biệt Kim Sejeong. Chết đi nhé!"

----------------&---------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com