Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 2: Lee Seojeong

Suyeon muốn rút cánh tay phải đang kê dưới đầu Yoojung ra, nhưng cô chẳng còn chút sức lực nào cho việc ấy, từ bả vai đến ngón tay đều mỏi nhừ và tê rần. Đứa nhỏ lại gặp ác mộng. Tối nào Yoojung cũng nằm cạnh Suyeon, em co nhúm người và rúc thật sâu vào tấm chăn dày, cả khuôn mặt vùi vào lồng ngực cô, cánh tay choàng qua eo và bàn tay nắm chặt cứng một góc áo. Giấc mơ tồi tệ quấy nhiễu, khiến hàng lông mày của Yoojung luôn nhíu lại, môi bặm chặt và thi thoảng đứa nhỏ lại khóc. Suyeon đôi khi bị âm thanh nức nở, ngắt quãng ấy đánh thức lúc nửa đêm. Trời khuya khoắc, lá cây bị gió thổi xô xát vào nhau phát ra tiếng xào xạc, tiếng vỗ cánh của loài dơi, tiếng kêu của loài cú xám và tiếng em khóc, một khung cảnh khá đáng sợ và rùng rợn phải không?! Sau đó, dĩ nhiên cô không thể nào ngủ lại được, chỉ biết nằm như vậy, thao thức đến tận sáng hôm sau.

Nếu như, cô có thể thay em mang giấc mơ khủng khiếp ấy thì hay biết mấy, dù chỉ là một ngày thôi, để đứa nhỏ của cô được ngủ ngon, không mộng mị, không có sợ hãi. Cô có thể giúp con người xóa bỏ ký ức đau thương, xoa dịu sự đau đớn về tinh thần, hóa giải hận thù chất chứa trong tim họ, đơn giản là giúp họ ngủ ngon. Giá mà, cô mạnh hơn nhỉ?! Liệu lúc đó, có thể giúp em không?

Suyeon đã tốt nghiệp sớm hơn hai năm, nên hiện tại cô có thể ngủ bù vào buổi sáng, khi Yoojung bận rộn cho việc đến lớp. Nhưng vì hôm nay là thứ bảy, cô không có việc, em cũng không phải đi học. Suyeon sẽ để đứa nhỏ ngủ thêm một lúc nữa.

"Suyeon..." Yoojung dụi mắt, thều thào gọi tên cô, em cảm nhận được sự chuyển động, người bên cạnh dường như đã tỉnh giấc từ lúc nào.

"Ừm chị ở đây. Buổi sáng tốt lành, Yoojungie" Suyeon gạt mấy sợi tóc mái cho em, dịu dàng nhìn đứa nhỏ ngọ nguậy trong chăn. Yoojung chỉ trưng bộ mặt cún con đáng yêu, vào duy nhất một thời điểm trong ngày. Bình thường toàn là điệu bộ hờ hững, khó gần và thái độ lạnh nhạt với mọi thứ xung quanh.

Yoojung không đáp, em ngồi dậy khoanh chân lại, thẫn thờ nhìn qua khung cửa sổ, đôi mắt của em dạo này trở nên kém hẳn đi, chẳng thể nhìn rõ vật gì vào buổi sáng. Phải chăng, nó bị cận rồi?!

"Đánh răng và rửa mặt đi nhé! Chị sẽ làm bữa sáng" Suyeon xoa đầu Yoojung trước khi đứng lên, cơ thể làm chỗ dựa cho em cả đêm nên các khớp xương cứng đờ và đau nhức, chút nữa cô đã không giữ được thăng bằng mà ngã xuống.

Yoojung nhìn thấy dáng đứng xiêu vẹo của Suyeon, em biết là do sức nặng của bản thân mình gây ra, nhưng biết làm sao được, em không hề cảm thấy an toàn khi ngủ một mình. Em cần có cô, cần một người luôn vỗ về và hát ru cho em mỗi tối, không bao giờ than vãn cũng chẳng ngại phiền hà. Trên đời này, chắc chỉ còn Suyeon là chịu đựng được em thôi.

Bữa sáng với trứng chiên và bánh mì nướng, đó là tất cả những gì Suyeon có thể làm được, cô khá vụng về khi sử dụng dao kéo, có lần còn tự làm đứt tay, màu đỏ nhuộm lênh láng khắp bồn rửa, khi cô nghĩ có thể cầm được máu nếu xối nước lạnh vào vết thương. Yoojung đã rất tức giận và mắng cô xối xả, em nói đầu óc của cô có phải bị chậm phát triển, em nặng lời làm cô tủi thân không ít.

Yoojung luôn như thế, cau có khó chịu với Suyeon mọi lúc mọi nơi, nhưng chưa bao giờ em bỏ mặc cô cả và cô luôn biết ơn vì điều đó.

"Hôm nay Yoojungie tính làm gì?" Suyeon hỏi trong lúc miệng vẫn nhai nhồm nhoàm miếng bánh mì.

"Như cũ. Đi lấy thêm thảo dược và gửi đống linh hồn này sang bên kia" Yoojung đang suy nghĩ cách liên lạc với kẻ suốt ngày xuất quỷ nhập thần, nay đây mai đó. Bà ta chẳng ở cố định một chỗ, nhảy tới nhảy lui, nên muốn tìm cũng không đơn giản.

Suyeon có nhiệm vụ phong ấn các linh hồn khi nhận được đơn đặt hàng từ con người, những kẻ cho rằng mình bị quấy nhiễu do bị ma ám. Nhưng cô lúc nào cũng lo chuyện bao đồng, tiêu hao năng lực bừa bãi vì tấm lòng hào hiệp ngốc nghếch và ôm về một đống thương tích bầm dập. Nhưng nếu không gặp được bà ta, thì những linh hồn này đành phải tan biến sau 7 ngày thôi, vì Suyeon cũng không đủ sức mạnh để duy trì phách thể cho cả đám ấy được.

Yoojung không thích Jung Chaeyeon, bà ta chỉ biết có tiền. Tiền mua bán dược phẩm do bà ta chế tạo ra và phí vận chuyển linh hồn. Bà ta còn rất đáng ghét khi luôn trêu chọc Yoojung, một kẻ phiền phức có thể đi vào giấc mơ của em.

"Vậy gửi lời hỏi thăm của chị đến bà ấy nhé" Một bà đồng có sức mạnh to lớn, giữ trong tay tấm gương chứa con đường đưa các linh hồn trở về. Là một lão bà khoác trên người vẻ đẹp của một cô gái trẻ, đẹp điên đảo và không có thật.

Điểm tâm sáng đơn giản sớm kết thúc chỉ sau mươi phút đồng hồ, vừa hay cũng có chuyện xảy ra. Tiếng chuông cửa vang lên, báo hiệu sự xuất hiện của một vị khách lạ, người mà Suyeon hứa hẹn thật sự tìm đến tận nơi này.

"Unnie, chị nhớ em chứ?!" Vị khách lạ mặt là một cô gái trẻ, đúng hơn là nữ sinh trung học, trên người vẫn đang mặc đồng phục.

Yoojung nheo mắt nhìn người nào đó cố tỏ ra thân mật nắm tay Suyeon, cao khoảng mét sáu, tóc đen thẳng và quả mái bằng ngố tàu, mắt tròn xoe lấp lánh, bộ dạng cũng khá ngây thơ. Hình như, cậu ta cùng trường với em.

"À... dĩ nhiên rồi!" Suyeon cười ngượng, cô có thể tưởng tượng ra khuôn mặt đen xịt của người phía sau. Yoojung im lặng không thèm nói chuyện với cô cả tối qua, em thường không xen vào quyết định của cô, có thể vì tôn trọng, cũng có thể do cô cũng quá cứng đầu.

"Thật ngại quá khi em đường đột đến như thế này. Em gái của chị có ở nhà không ạ? Em gặp cô ấy được chứ?!"

Em gái?!! Ai là em gái của ai?

Suyeon lại ra ngoài và rêu rao Yoojung là em gái của cô?! Hay thật đấy!

"Người đó phải không?! Chào cậu, mình tên là Lee Seojeong, có thể gọi mình là Sei. Hân hạnh được gặp mặt" Sei bước ngang qua Suyeon khi nhìn thấy có thêm một người ở phía sau lưng cô, cậu nhanh chóng chìa tay ra và hớn hở cười thật tươi. Cậu nghe nói rằng, muốn trở thành quản gia trong nhà phải được sự cho phép của em gái Suyeon. Lúc ấy, Sei đã nghĩ, một cô bạn trông khả ái và xinh xắn thế này, chắc chắn sẽ không làm khó dễ cậu. Thế nhưng đó là chuyện của sau này, còn khoảng thời gian sắp tới thật không dễ dàng chút nào.

"Rồi sao?" Yoojung lên tiếng, em khoanh tay trước ngực, từ chối bắt tay cậu.

"Yoojung à, đây là người mà chị nói với em hôm qua" Suyeon gãi đầu cười trừ, cô giải thích để Sei không cảm thấy ngại trước thái độ thiếu thân thiện của em.

"Em không có nói đồng ý để cậu ta vào nhà mình, thưa chị gái Ji Suyeon" Yoojung hừ một tiếng, em không nhất thiết phải chừa mặt mũi cho cô. Suyeon đáng bị như vậy, cô sao lại không hiểu sẽ nguy hiểm thế nào nếu để người ngoài biết được công việc mà họ đang làm.

"Mình rất chăm chỉ, siêng năng. Việc gì cũng có thể làm được, không ngại khó, không ngại khổ. Biết nấu ăn, biết thêu thùa may vá, biết dọn dẹp nhà cửa" Sei ứng cử và đánh bóng khả năng của bản thân, nếu không nhận được cái gật đầu của Yoojung, thì tối nay cậu phải lang thang ngoài đường mất. Sei không có nơi để về, ngôi nhà của Suyeon chính là tia hy vọng cuối cùng, cậu không thể để vụt mất nó.

"Chúng tôi không có tiền để trả công cho cậu đâu. Nhìn nhà chúng tôi như vậy thôi, nhưng nghèo kiết xác đấy. Cơm chẳng đủ ba bữa, điện thường xuyên bị mất, nước không đủ dùng. Vả lại nơi này liên kết với thế giới khác, cậu không sợ sao?!" Yoojung nói thật đấy. Những việc trên sẽ xảy ra trong tháng tới thôi, khi Suyeon tiếp tục "thất nghiệp". Vì Sei không phải người xấu nên em không muốn mạnh tay với cậu, tốt hơn hết là cậu nên tự biết khó mà lui.

"Tôi không sợ. Tôi rất dũng cảm... tôi... tôi..." Được rồi, thật ra Sei sợ ma, nhưng không phải nhờ có Suyeon đuổi nó đi dùm cậu sao?! Suyeon là một pháp sư tài giỏi, lại lương thiện, ông trời mách bảo cậu có thể dựa dẫm vào cô ấy.

"Yoojung, dù sao chúng ta cũng dư nhiều phòng mà. Với lại, em không phải đã chán ngấy mấy món đen ngòm của chị rồi sao?! Em ấy cũng không đòi hỏi gì nhiều" Suyeon cần một người chăm sóc cho Yoojung khi cô vắng nhà. Cũng muốn kiếm ai đó khéo léo và tháo vát một chút, người có thể lo toan công việc trên dưới, và tất nhiên phải nấu được những bữa ăn thật ngon cho em. Nhưng trở ngại lớn nhất ở đây là đứa nhỏ Yoojung, em nói bản thân thà sống cô độc cả đời cũng không cần ai đó tỏ vẻ lo lắng, quan tâm cho mình. Nhưng Suyeon không đành lòng, nếu như không có cô thì phải có một ai khác thay cô bảo vệ em. Dù chỉ mới gặp nhau có một lần, nhưng Suyeon biết Sei là người đáng để tin tưởng, là người có thể thu nạp thành "người một nhà".

Sei liên tiếp gật đầu tán thành với lời nói của Suyeon. Cậu chỉ cần một nơi trú ngụ, như thế là quá đủ rồi, còn những vấn đề khác cậu sẽ suy nghĩ sau nha.

Yoojung bất lực, thời buổi nào rồi lại có thể tin người như thế?! Cả hai bị ngốc à? Ai đời lại có kẻ cả tin đến xin ở tạm khi vừa mới gặp, không sợ bị bán đi sao? Còn một kẻ lại hào phóng và rộng lượng rước người về mà không cần biết gốc gác, xuất thân hay lai lịch, cũng không nghĩ đến điều kiện kinh tế của bản thân. Em day trán, cảm thấy nói năng lịch sự không có hiệu quả.

"Này, cậu có chắc bản thân có thể đảm đương công việc trong nhà?!" Nếu đã quyết tâm như vậy, Yoojung sẽ xem thử con người yếu đuối, nhát cáy này thể hiện được gì. Nếu được chiêm ngưỡng vài linh hồn có muốn bỏ chạy không đây?!

"Đừng trách tôi không cảnh báo trước, cậu nên rèn luyện ý chí và tinh thần của mình vì..." Yoojung ghé sát mặt em về phía cậu, hạ giọng hù dọa.

"Cuộc sống không đơn giản như vẻ bề ngoài của nó đâu" Em ngừng lại, liếc mắt sang người bên cạnh đang vờ như không can hệ đến mình, sau đó mới nói tiếp.

"Và tôi không phải em gái của chị ta"

Cái làm Yoojung bực bội chính là bị gọi thành em gái bé bỏng của Ji Suyeon. Em họ CHOI và cũng chả bao giờ có ý nghĩ sẽ đổi họ cả. Tốt hơn là cậu ta nên thật sự hữu dụng, như những gì cậu ta trình bày ban nãy. Tự dưng lại có cảm giác tiếp theo sẽ chỉ toàn một mớ hỗn độn, rắc rối vậy.

------------------&------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com