Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 24: Gần Hơn Một Chút

Bão nổi, cả bầu trời bị phủ kín bởi sắc trắng lạnh lẽo, gió giật từng hồi, đập thật mạnh vào khung cửa kính, làm rung lắc cả những thanh sắt chắn cửa. Một năm khắc nghiệt kéo dài, mọi hoạt động bị gián đoạn, phương tiện di chuyển dường như đều đồng bộ ngừng hoạt động, chỉ còn mỗi tàu điện ngầm là thứ duy nhất được cấp phép vận hành, truyền thông khuyến cáo chỉ nên ra khỏi nhà khi thật sự cần thiết như để mua nhu yếu phẩm dự trữ và các vật dụng sinh hoạt thông thường. Mọi công ty đều đã tạm ngưng công việc đợi tâm bão qua đi theo chỉ thị của Tổng thống.

Rõ ràng mọi thứ diễn ra ở đất nước này đều được hoãn lại, hà cớ gì mà học sinh vẫn phải đến lớp chứ?!

Yoojung thở hắt khi nhìn cảnh vật ảm đạm bên ngoài qua ô cửa sổ. Tiết tự học, tự quản cùng đống tài liệu học bổ túc nhàm chán đang đợi em ở trên bàn, nhưng đứa nhỏ chả có chút hứng thú nào với chúng cả. Kỳ kiểm tra vừa rồi, Yoojung làm bài không tốt, nói toẹt ra là em rớt môn Toán phần hình học với số điểm dưới 30 và bây giờ em phải tự ôn luyện toàn bộ, hy vọng có thể gỡ gạc được chút đỉnh vào bài lần tới. Tương lai sách vở của em quá tăm tối, muốn bình yên tốt nghiệp lại khó đến vậy sao?!

"Yoojungie, tớ đếm được cậu đã thở dài hơn 50 lần rồi đấy!" Sei cười tủm trước vẻ mặt buồn bã, đau khổ vì bài kiểm tra của em. 

Thành tích tệ hại của Yoojung chính là lý do để Sei trở thành gia sư cho em. Ban đầu, hiển nhiên là em từ chối, bởi lẽ em làm sao quên được việc bản thân đã chê cười cậu, khi cậu bảo không thể lọt vào top 10 của trường. Ấy vậy mà giờ phải cầu cạnh nhờ cậu chỉ bảo thì đời nào em chấp nhận. Yoojung với lòng kiêu ngạo cao ngút ngàn, liền không cho phép bản thân cúi mình chỉ vì mấy điểm số chết tiệt đó. 

Điều không ngờ đến là Suyeon unnie nổi giận, người luôn nhẫn nhịn mọi chuyện và chịu đựng kết quả bét nhè của Yoojung cuối cùng cũng bùng nổ. Suyeon unnie không mấy khi khuyên bảo ai đã phải bắt đứa nhỏ Yoojung ngồi im nghe giảng giải về việc học quan trọng như thế nào. Unnie thậm chí còn nhấn mạnh câu nói, "Không học trong thời đại này chỉ có chết đói thôi!"

"Cậu vẫn còn mấy chục câu chưa hoàn thành nè!" Sei giả bộ làm người tốt nhắc nhở Yoojung về sấp bài tập dang dở, thật ra cậu chỉ muốn trêu em đôi chút, chứ cũng không hẳn muốn em phải giải quyết chúng ngay. Theo Sei, kiến thức mà nhồi nhét, sẽ không có hiệu quả. 

Yoojung quay trở lại bàn, đôi mắt đen trừng trừng nhìn người đối diện, đầu óc căng thẳng, tâm trạng ức chế, em muốn thủ tiêu gia sư ngay và luôn. Chốn thư viện yên tĩnh, xung quanh cũng chẳng có ai, hạ thủ lúc này là quá hợp lý. 

Em đang lên kế hoạch dùng một chưởng đánh ngất Sei. Cậu luyên thuyên hàng tiếng đồng hồ thật quá phiền phức! 

"Này sao cậu nhìn tớ bằng đôi mắt đằng đằng sát khí như vậy?! Nè, đừng nói là cậu tính thủ tiêu tớ đó nha. Tớ sẽ về méc Suyeon unnie là cậu học hành không nghiêm túc còn hay bắt nạt gia sư đó" Dạo này có Suyeon unnie chống lưng, cậu không còn biết sợ là gì. Không những vậy, Sei còn biết, Yoojung cực kỳ xem trọng lời nói của Suyeon unnie, kể cả khi unnie luôn trưng khuôn mặt cam chịu, vô hại.

"Ồ, dạo này lá gan của cậu lớn thật đấy!" Yoojung nheo mắt, nhếch môi cười, trông kiểu cách có bao nhiêu phần tà ác. Dám lấy Suyeon ra hù dọa em hả?! 

Yoojung đang tính có nên yểm cho cậu vài lá bùa, biến cậu thành một kẻ ngốc hay không.  Khi nãy còn có chút do dự, nhưng cái bản mặt tự đắc đáng ghét này thì không thể bỏ qua được. 

"Cậu không được manh động nha" Sei sợ sệt mà rụt cổ, hơi lạnh từ đâu phả vào gáy cậu, báo hiệu sắp có chuyện chẳng lành. Cơ thể tự động co cụm một chỗ, phòng thủ trước đối phương. Sei nghĩ bản thân khó lòng qua khỏi hôm nay rồi, sao cậu lại cho rằng bản thân có thể khiêu khích một người dư thừa sức mạnh như Yoojung nhỉ?! Sei khóc thầm, cậu nghịch dại lỡ đi nhầm, cho cậu đi lại được không?!

"Bắt nạt bạn học là xấu lắm!" Ngay trước khi Yoojung thật làm gì đó với Sei thì vị cứu tinh của cậu cũng đến. 

Cô bạn học xinh đẹp với mái tóc đen mượt dài ngang lưng, nước da trắng mịn, đôi mắt nâu sáng và đôi môi căng mọng, non mềm. Kim Doyeon ngẫu nhiên xuất hiện ở chiếc bàn sâu tận góc phòng thư viện, trên tay là cuốn từ điển dày cộp, cậu vô tình ghé ngang chốn này để trả lại sách. Chút vô tình lại có thể gặp được em.

Đôi mắt lấp lánh ý cười, cả khuôn mặt như sáng bừng bởi sự háo hức chờ mong, Doyeon muốn gặp Yoojung, người mà sau tận 7749 lần chào hỏi mới chịu miễn cưỡng đồng ý làm bạn với cậu. Sáng nay không thấy em ở trong lớp, hoá ra là ở đây.

Yoojung đã giơ tay lên với ý định búng vào trán Sei một cái, liền vì sự có mặt của Doyeon mà hạ tay xuống, cơ thể cũng trúc trắc mà ngồi về vị trí cũ. 

"Hai cậu đang học nhóm sao?" 

"Đúng vậy" Sei vui vẻ đáp, tuy đã biết thân phận của Doyeon nhưng nếu so với bị đánh bởi Yoojung thì cậu thà ngồi chung thuyền với Ác quỷ hơn. Nhìn kiểu gì cũng thấy Doyeon chẳng lấy chút đáng sợ nào cả. 

"Sắp tới tớ cũng phải làm kiểm tra với Yoojung, nhưng không biết nên bắt đầu ôn ở đâu. Có thể cho tớ tham gia được chứ?!" Doyeon chuyển trường nên cậu bắt buộc phải làm bài kiểm tra năng lực, không phải vì nguyên do thi rớt giống em đâu.

Yoojung nhìn Sei, ngầm ra hiệu cho cậu phải từ chối. Ánh mắt cảnh cáo rõ như thế, nhưng Sei lại làm bộ làm tịch không hiểu, còn rất nhiệt tình mời mọc người ta ở lại cùng học với nhau.

"Càng đông càng vui mà"

Như chỉ đợi có vậy, Doyeon thật sự kéo ghế ngồi vào vị trí trống bên cạnh Yoojung. Cậu biết em không chào đón mình, tuy nói sẽ làm bạn nhưng lúc nào cũng né tránh việc tiếp xúc với cậu. Doyeon ngồi chếch về bên phải phía sau Yoojung một dãy bàn trong lớp, chỉ cần em quay đầu là có thể nhìn thấy cậu. Nhưng cũng vì thế mà chẳng bao giờ cậu thấy em quay đầu xuống nữa, đứa nhỏ ngồi ngay ngắn, lưng thẳng tắp, luôn hướng mắt về phía bảng như thể đang tập trung nghe giảng, hết giờ thì vội vã xách cặp về.  Doyeon không thích sự lạnh nhạt xa cách ấy, cậu thật sự muốn được lại gần em. 

"Vậy chúng ta cùng giải bài tập nhé! Cậu với Yoojungie thử làm ví dụ này xem" 

Yoojung khẽ đẩy xấp tài liệu sang bên phải, cơ thể mất tự nhiên, đầu óc không có cách nào tập trung được. Trái tim ngu ngốc của em sao lại đập mạnh như thế?! Em cố gắng bình ổn nhịp thở, miễn cưỡng hợp tác cùng Doyeon làm bài tập. Nhưng, cậu nhất định phải làm đến mức này à?! Phải dựa sát vào em như thế ư?! 

"Yoojung à, hình như ở đây nên dùng công thức này mới đúng" 

"Cậu nghĩ sao nếu chúng ta sử dụng định lý đảo?! Sẽ nhanh hơn phải không?" 

"Yoojung à,..."

"Được rồi. Ai mà không biết câu đấy chứ!" Yoojung đột nhiên đứng bật dậy, gắt gỏng với người kế bên, hàng lông mày nhíu chặt thể hiện sự khó chịu. 

"Xin lỗi, tớ không có ý đó" Doyeon ngượng nghịu gãi đầu, cách diễn đạt của cậu không tốt, cậu hoàn toàn không hề có ý muốn lên lớp với em.

Dĩ nhiên, Doyeon chẳng làm gì sai để phải xin lỗi em cả. Yoojung mím môi khẽ nuốt khan vì giới hạn chịu đựng kém cỏi của mình. Giọng nói thanh dịu, làn hơi thở nhẹ nhàng, mùi hoa anh đào trên tóc, mọi thứ trên người cậu đều tác động mạnh mẽ đến em. Thậm chí cả bộ mặt hối lỗi cũng khiến tâm đứa nhỏ xao động. Tại sao cái người có tên là Kim Doyeon này, lại có thể biến cảm xúc trong em hỗn loạn?!

"Yoojungie, cậu sao thế?!" Sei ngạc nhiên, dường như cậu chưa bao giờ nhìn thấy phản ứng kỳ lạ khi nãy ở nơi em. 

"Buổi học hôm nay dừng ở đây đi" Yoojung nói xong liền lật đật thu dọn đồ dụng vào cặp, động tác lộn xộn, vội vội vàng vàng bỏ đi.

Em quẳng cặp vào lớp học rồi tức tốc chạy lên sân thượng, đắm mình vào cái lạnh cắt da thịt của những hạt tuyết rơi, mặc kệ những cơn gió thổi bao phủ toàn bộ cơ thể. Mỗi đêm đều mơ thấy cậu như vậy còn chưa đủ, đến cả ban ngày cũng bắt em phải nghĩ đến cậu sao? 

"Cậu sẽ bị cảm mất" 

Khỉ thật! Lại là giọng của cậu ấy! 

Yoojung không mở mắt, cũng không di chuyển, em quyết định sẽ giả điếc để khỏi phải đối mặt với cậu. 

Doyeon tạo lá chắn xung quanh cả hai, cậu không thích mùa đông, cũng không thích tuyết, càng không muốn vì nó mà người cậu quan tâm đổ bệnh.

"Yoojungie,..." Cậu nhỏ giọng gọi tên em, chầm chậm níu lấy ống tay áo, xoay em lại đối diện với mình, những ngón tay chạm lên đôi má lạnh lẽo, không tự chủ được mà xoa nhẹ cằm và lướt khẽ qua đôi môi. Cậu khát vọng, cậu luyến tiếc lại giống như bị ai xui khiến mà rung cảm trước em, một pháp sư trừ tà, một con người thuộc phe đối lập, một sinh vật hoàn toàn trái ngược và khác biệt với mình. Đây rõ ràng là sai lầm, nhưng cậu không có cách nào để ngăn bản thân tiếp cận em. Cảm giác nhung nhớ da diết như bào mòn tâm trí, ám ảnh cả trong mơ.

Yoojung mở mắt, bắt gặp ánh nhìn lưu luyến buồn bã nơi đáy mắt Doyeon, trong con ngươi ẩn dưới một lớp lens mỏng vẫn hữu hiện rõ nét khuôn mặt em. Mỗi khi lại gần cậu, tim em như ngừng đập. Mỗi khi cậu chạm vào, lồng ngực như bị cào xé. Nhức nhối đến mức tê liệt. Nhưng vẻ mị hoặc xinh đẹp này, khiến em tình nguyện chịu mọi đau đớn.

Đứa nhỏ cũng vươn tay chạm lên mái tóc cậu, lướt dọc sống mũi cao và cũng dừng lại cánh môi đỏ hồng.

Thật trớ trêu nếu bản thân thích cậu. Làm ơn đừng để chuyện ấy xảy ra!

----------------&------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com