Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

1-Bóng đen của thám tử vũ trang và sự ruồng bỏ

Như mọi ngày, em vẫn luôn đến trễ và đương nhiên là sẽ lại nghe lời phàn nàn của Kunikida nhưng mà dù bị nhắc nhở hay bị ăn chửi rất nhiều lần nhưng em vẫn chỉ cười rồi lại trốn việc để đi tự tử.

Em nhắm mắt mặc cho mình đang trôi trên sông, dù có nhiều người qua lại nhưng chẳng mấy ai quan tâm đến em mà em cũng chẳng cần họ quan tâm vì em thấy nó không cần thiết, ít ai biết được em cảm thấy như thế nào, luôn mỉm cười nhưng đâu ai biết em lại đau đến mức nào, bị thương cũng chỉ im lặng chịu đựng, đôi khi cũng muốn khóc thật to nhưng làm vậy thì có thay đổi được gì sao? hay nó chỉ đơn giản là giải tỏa? em thì lại không nghĩ thế, đối với em mà nói thì việc khóc chỉ khiến em cảm thấy bản thân thật yếu đuối.

Trôi đến gần chiều được một lúc thì em cũng tự lên bờ, có vẻ hôm nay Kunikida hay Atsushi không đến vớt em lên như mọi khi...hoặc có lẽ họ cũng quá mệt mỏi khi phải làm những việc vô nghĩa như thế này, tuy em thấy nó không có gì nhưng tại sao em lại cảm thấy buồn nhỉ? em nên cảm thấy vui khi không có ai cản em tự tử chứ...em không biết nên vui hay buồn giờ em chỉ thấy rối loạn...em cảm thấy dạo gần đây mọi người có vẻ rất lạ...nhưng em cũng không để tâm.

Lết cơ thể mệt mỏi của mình lang thang băng qua dòng người tắp nặp, không ai quan tâm đến cơ thể dính đầy nước của em cứ thế mà cứ lướt qua em nhưng em cũng chỉ mặc kệ, em dần không hiểu vì điều gì em phải làm đến mức này, em chỉ biết em làm nó như một thói quen và em xem việc tự tử là sở thích. Nhìn đống băng gạc của mình dính nước mà chẳng biết phải làm gì, ví của em cũng bị rơi khi em trôi trên nước, có lẽ em sẽ đến trụ sở để xin Yosano một ít băng gạc dù biết cô nàng đó sẽ phàn nàn.

Bước đến văn phòng thám tử, em lặng lẽ đến phòng làm việc nhưng khi tay em vừa để lên tay nắm cửa thì em lại nghe thấy tiếng cười vang vọng trong đó, có lẽ mọi khi em sẽ bước vào và cười đùa cùng họ nhưng tại sao lúc này em lại cảm thấy trống rỗng, em thấy bản thân không xứng đáng cũng không nên ở đây để làm phiền họ, từ khi nào em cảm thấy em không nên ở đây hoặc tồn tại ở nơi này...Ah...đây không phải lần đầu em nghĩ thế mà là nghĩ rất nhiều lần chỉ là vì lời hứa với Odasaku nên em mới làm người tốt, mới tham gia vào nơi này, nhưng có thật sự đây là điều em muốn? hay chỉ đơn giản là vì một lời hứa với người đã khuất. Em đã giết rất nhiều người, cướp đi linh hồn của họ, làm nhiều tội ác tày trời không thể tha thứ vậy những gì em làm hiện tại có phải là em cũng chỉ đang cố gắng lấp đi những tội lỗi đó?

"Um...dạo gần đây em thấy Dazai-san có vẻ lười biếng hơn mọi khi"

Huh? Atsushi đang nói gì thế?

"Cậu ta là thế mà...toàn đùn đẩy mớ rắc rối cho tôi"

"Cậu ta tuy là thế nhưng tôi thấy đôi khi cậu ta vẫn được việc đó chứ"

Họ đang nói về cậu sao?

"Vào vấn đề chính tôi quả thật rất muốn tin cậu ta nhưng thứ chúng ta nhận được không phải là giả"

Họ đang nói gì thế?

"Ranpo-san, anh nghĩ sao về việc này?"

"Đại thám tử Ranpo tôi đây quả thật không cảm nhận được sự dối trá trong những dòng chữ này"

"vậy nó là thật sao!...Dazai-san không thể nào lại làm điều này được"

"Đừng bao che Atsushi...đây là thật, đừng quên cậu ta cũng từng là Mafia"

"Thống đốc!"

"Dừng lại được rồi...cậu ta đã phản bội nơi này"

Phản bội?...họ nói thế nghĩa là gì?

"Tử giờ cậu ta sẽ không còn là người của thám tử vũ trang"

!...Không còn...là người của thám tử vũ trang?...có nghĩ là họ bỏ rơi em?...chỉ vì những tờ giấy cáo buộc tội em vô căng cứ?

Em như chết lặng, em nên làm gì đây, em quả thật đang rất bối rối nhưng em có thể nói gì thêm.

"Tôi biết cậu đang ở ngoài đó Dazai"

Nghe thấy giọng của Ranpo em cũng hiểu em nên đối mặt với chuyện này. Mở cửa bước vào trong, đón chào em không phải là những ánh mắt vui vẻ hay lời phàn nàn của mọi người mỗi khi em gây chuyện lần này những ánh mắt đó chừa đầy sự khó chịu và tức giận cùng với sự buộc tội, họ cho rằng em là kẻ có tội.

"Tôi mong cậu sẽ cho tôi lời giải thích"

Fukuzawa ném về phía em một xấp giấy tờ, giấy trắng mực đen mang đầy lời cáo tội em, em vừa đọc mà lòng thầm khinh bỉ...bắt cóc trẻ con, buôn bán vũ khí lậu sau lưng thám tử vũ trang, sát hại 5 viện trại trẻ mồ côi, bán thông tin của thám tử vũ trang cho Mafia cảng và chính phủ v.v...đùa em sao chỉ với những thứ này và họ tin đó là thật? đến cả Ranpo-san cũng tin nó là thật vậy thì em nên nói gì?

"...Nếu tôi nói tôi không làm...vậy thì mọi người có tin tôi không?"

"giấy trắng mực đen...nó đã quá rõ ràng...đến cả Ranpo cũng không thấy có điểm gì nghi ngờ"

"...Thống đốc đã nói thế...thì tôi nên nói gì nữa đây"

Phủ nhận sao? rồi ai sẽ lắng nghe em? đương nhiên là không ai cả vì họ tin vào cái bằng chúng không căn cứ này, cuối cùng thì em cũng chỉ đang đặt niềm tin sai chỗ...ngay từ đầu được sinh ra có lẽ em cũng chính là sai lầm của thế giới này.

"Tôi quả thật không muốn tin vào nó nhưng bằng chứng đã rõ đến thế...mong cậu hãy rời khỏi đây Dazai...tôi không muốn có một vết nhơ ở đây..."

Vết nhơ?...haha có lẽ em là vết nhơ thật.

Em chỉ cười nhẹ  để xấp giấy tờ đó cho Atsushi rồi quay người bỏ đi, giờ em mệt rồi, em cũng chẳng muốn giải thích vì cũng chẳng có ai tin em, có lẽ em nên xin lỗi Odasaku rồi vì em đã làm trái với lời hứa của nhau. Chưa bao giờ em thấy bản thân muốn chết như lúc này...Ah...phải rồi....
























...Đây đâu phải lần đầu tiên em chết...!




--------------------------

Tui lại lỡ lọt hố bé Dazai rồi, mong mọi người sẽ thích bộ truyện này, tui sẽ cố ra thêm chap mới cho mọi người...Đọc truyện vui vẻ!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com