ltl (1/2)
"hey bé con, đừng có đi lang thang vào ban đêm. ở đây không an toàn đâu"
"tôi không phải là bé con. tôi lớn rồi, có thể tự bảo vệ chính mình"
"em chắc chưa vậy cưng?"
thượng long tiến lại gần hoàng hùng. tay từ từ lôi khẩu súng giấu sẵn trong túi quần mình ra.
hoàng hùng trợn trắng mắt khi nhìn thấy thứ đồ cấm trong tay người kia, em sợ hãi lùi về phía sau theo bản năng.
"a-anh là ai? anh sẽ gi-giết t-tôi sao?"
giọng nói vì sợ hãi mà trở nên run run, sống lưng em lạnh toát chẳng phải vì bị những cơn gió buổi đêm mơn trớn, mà là do người đàn ông trước mặt đang cầm khẩu súng này. ánh đèn đường hắt xuống khiến hoàng hùng nhìn rõ thân ảnh đối diện hơn bao giờ hết, khuôn mặt đẹp trai chết người ấy, còn cả những hình xăm trên cánh tay rắn rỏi kia, tất cả mọi thứ từ hắn làm em sợ hãi.
thượng long chắn đằng trước em như một bức tường thành kiên cố, tay thì vuốt ve mấy sợi tóc rũ xuống của người trong lòng.
"à, tôi sẽ không giết em đâu. nếu giết một người đẹp như cưng thì phí của trời cho lắm, cưng không nghĩ vậy sao?"
thượng long cầm khẩu súng chậm rãi lướt từ mặt xuống cổ hoàng hùng như đang đánh giá một món hàng đắt điền, cảm nhận cơ thể em run lên theo từng nhịp lướt súng.
"l-làm ơn...tha cho tôi đi mà..."
"trước khi tôi ăn được cưng thì cưng đừng hòng trốn thoát nhé"
thượng long cười dâm.
đột nhiên thượng long xoay người rồi nắm lấy tay hoàng hùng, hắn vòng tay qua eo em, áp giải em từ phía sau.
"anh định mang tôi đi đâu? thả tôi ra..."
hoàng hùng khóc lớn, em cố gắng dùng tay nới lỏng cái ôm như gọng kìm của người đang khiến mình phát đau kia.
"em im chưa, cấm nhúc nhích hoặc là tôi sẽ tặng cho cái đầu đẹp đẽ của em một cái lỗ"
nghe xong câu đó, hoàng hùng ngay lập tức mím chặt môi, người em cứng đờ để mặc cho người kia muốn mang mình đi đâu thì mang, bởi vì em biết bản thân trong trường hợp này hoàn toàn không có sức phản kháng. dẫu sao thì hoàng hùng vẫn chưa muốn chết sớm như vậy đâu.
cuối cùng họ cũng đến nơi - một chiếc xe màu đen đỗ ở đoạn đường không mấy người qua lại, thậm chí đến đèn đường cũng khó mà vươn tới - ngay khi đến gần, thượng long mở khoá, hắn đẩy em xuống ghế phụ rồi trở về ghế lái ngồi xuống. người kia khởi động xe, nhanh chóng hoà vào xa lộ.
"anh đang mang tôi đi đâu?"
sau một quãng, hoàng hùng hó hé run rẩy cất tiếng, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh chết người trong chiếc xe này.
thượng long liếc em một cái, sau đó cười cười
"em sẽ biết sớm thôi cưng ạ. đừng lo lắng"
em không muốn mọi chuyện diễn biến theo chiều hướng như thế này. ước gì tất cả chỉ là một cơn ác mộng mà thôi...nhưng em có thật sự muốn như vậy? hoàng hùng hoàn toàn không biết bản thân nên làm gì trong hoàn cảnh này nữa.
ngay sau đó, tầm nhìn em chạm tới khẩu súng đang được đặt trên bảng điều khiển trung tâm. tâm trí em bảo hãy vươn tay và nắm lấy nó. nhưng ngay trước khi em kịp làm ra hành động gì thì giọng nói của thượng long đột nhiên vang lên.
"nếu tôi là cưng, tôi sẽ không dám nghĩ như vậy đâu"
câu nói mang đầy tính nguy hiểm khiến hoàng hùng chột dạ, em đành phải dời tầm mắt qua chỗ khác.
trái tim của hoàng hùng một lần nữa muốn nhảy ra khỏi cổ họng khi hai người họ đến trước một ngôi biệt phủ. thượng long nhanh chóng đỗ xe, cầm lấy súng rồi ra ngoài mở cửa xe cho em.
thượng long nửa lôi nửa kéo hoàng hùng vào trong nhà. em bị choáng ngợp khi bước vào trong đây, nó thật sự rất rộng, hiện đại và sang chảnh. trong một chốc hoàng hùng dường như đã hoàn toàn quên mất bản thân đang bị bắt cóc. em đã nghĩ không biết người kia làm cái nghề gì mà lại giàu đến mức này, em thật sự nghi vấn về điều đó nhưng hoàng hùng biết mình không nên tọc mạch quá nhiều. cứ thả hồn trên mây như thế, cho đến lúc em nhận ra mình đang đứng trong căn phòng ngủ rộng rãi, rồi bất ngờ bị ấn vào cửa thì mọi chuyện đã quá muộn màng.
p/s: nhá trước hàng nhe♡
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com