Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

kuregure; mộng

pairing: hiiragi kureto x ichinose guren

warning: lowercase, ooc

➽─────────❥

guren lại gặp ác mộng. những cơn ác mộng cùng một nội dung, lặp đi lặp lại như giày vò lấy nỗi hổ thẹn về những ký ức dơ bẩn nhất mà em chôn chặt trong lòng.

trước mắt em, một khoảng không rộng mênh mông vô tận mở ra, đen thăm thẳm như muốn cuốn lấy em, ăn thịt và gặm nhấm từng chút một của em, khiến em phải đau đớn và khổ sở. em lại lạc lối, lạc trong những nỗi đau, những bí mật của chính bản thân. những bí mật năm em 12 tuổi.

em lại thấy những bàn tay đen đúa bẩn thỉu mọc ra từ hư vô, mân mê lấy từng tấc thịt em, lần mò theo đường nét trên gương mặt, trượt dọc theo cần cổ thanh mảnh. chúng xoa nhẹ lên lưng, lên ngực, chúng lần vào trong áo em, vuốt dọc chiếc eo mềm mại ấy. chúng trượt trên đùi, trên chân, chui vào trong quần em, xoa nắn. những cái vuốt ve dơ bẩn ấy thật nhẹ nhàng và chậm rãi, nhưng em lại chẳng thể chạy trốn khỏi chúng. cả cơ thể em và trí não em như tách biệt hoàn toàn. em cảm thấy ghê tởm, em muốn thoát ra, nhưng lại chẳng thể nhúc nhích dù chỉ một chút. em thấy mình đang khóc, nhưng chẳng hề có giọt nước mắt nào trào ra từ khoé mắt khô khốc của mình. em như một con rối, mặc ý người ta điều khiển.

guren thật sự muốn giết chết bản thân. từng tế bào trên cơ thể em đều như tan chảy trong thứ khoái cảm đáng kinh tởm của sự ép buộc này mang lại. bàn tay thô ráp vuốt ve làn da trần trụi của em, hài lòng trước đôi mắt tràn ngập khiếp sợ lẫn căm tức kia, đầy thoả mãn mỗi lần vùi sâu vào cơ thể nhỏ bé ấy. những tiếng nấc nghẹn bật ra, méo mó do khoái lạc lẫn khinh bạc, khàn dần đi mỗi lần cơ thể cảm nhận được sâu hơn. bụng em bị lấp đầy bởi thứ chất lỏng buồn nôn, nhưng những sự sung sướng dằn vặt chưa hề kết thúc. sự tra tấn dài vò vẫn tiếp diễn, kéo dài đến khi tâm trí em đã mờ mịt.

đến khi em còn chẳng phân biệt được mơ hay thật, khi em đang chìm nổi trong sự bóp nghẹn của nỗi sợ bản thân và rồi em thấy chúng. những con mắt mở ra, nhìn chòng chọc, soi mói và khinh bỉ. chúng lướt trên người em như thể đang soi xét, và những tiếng xì xào, báo hiệu những con mắt đang trao đổi về sự đánh giá của mình.

"con trai mà cũng bị xâm hại được sao, bịa chuyện ai nghe."

"chắc chắn do nó bắt đầu trước, chứ ai lại cần một thằng như nó để thoả mãn nhu cầu."

"nó bị thế là đáng lắm, ai bảo lẳng lơ."

"nó cũng sướng mà, vậy còn tỏ vẻ nạn nhân làm gì?"

guren biết chúng nghĩ gì và sẽ nói gì, em muốn lên tiếng phản bác lại, rằng sự thật chẳng hề như chúng nghĩ, rằng chúng chỉ thấy được vẻ bề ngoài và chẳng thể thấu hiểu được đến bên trong. nhưng có lẽ em đã quên chúng chỉ là những con mắt. chúng chẳng có trái tim và cũng chẳng cần đến nó. chúng soi mói, sân si, đào bới, móc mỉa. chúng tin vào những gì chúng thấy và đánh giá dựa trên đó. chúng chẳng quan tâm đến cốt lõi thật sự, mà chỉ nhìn những gì trên bề mặt mà thôi.

em đáng lẽ không nên đặt tâm trí mình vào chúng, không nên lắng nghe những lời chúng đặt điều. và người trước mặt em cũng vậy. em lại nhìn thấy hình bóng gã dần hiện lên, ngờ vực và khinh thường cuồn cuộn nơi đáy mắt. gã nhìn chằm chằm em, như thể đang nhìn vào một sinh vật lạ, một sinh vật đáng kinh tởm. rồi bằng chất giọng trầm của mình, gã nhấn nhá, thả từng chữ như từng lưỡi dao khứa vào lòng em rỉ máu.

"cậu thật ghê tởm."

và guren tỉnh giấc, bật người lên khỏi giường, mồ hôi lạnh túa đầy lòng bàn tay, lấm tấm cả trên mặt, gây kinh động đến cả người vẫn đang say sưa trong giấc mộng nằm kế bên.

em cảm thấy bản thân như đang trở về những ngày khốn nạn ấy, em bất lực, em cố trốn tránh bằng cách giấu đi chúng ở vào một chiếc hòm, đặt ở nơi thật sâu trong tâm hồn, biến chúng thành những bí mật thề sẽ quyết không nói ra. em giấu chúng khỏi kureto, em không muốn người em yêu biết rằng em đã bị vấy bẩn vì đơn giản em sợ gã không chấp nhận em, sẽ bỏ rơi em. nhưng những cơn ác mộng lại liên tục khiến em phải đối diện với những ký ức đó, đối diện với cảm giác đau đớn thấu tận xương tuỷ mà em lo sợ kia. guren bật khóc nghẹn ngào, yếu đuối và cô độc run rẩy ôm lấy bản thân. em ghét ngủ.

một bàn tay đặt lên lưng em, vỗ về nhè nhẹ như an ủi dỗ dành. vòng tay rắn chắc ôm lấy em, truyền hơi ấm cho em, xua đi cảm giác đơn độc mài mòn tâm trí em, nói rằng em không phải chịu đựng một mình. kureto nhẹ nhàng kéo em vào lòng mình, để em tựa lên lồng ngực bản thân, giữ tư thế thật lâu đến khi em chỉ còn những tiếng thút thít trong cổ họng. gã dịu dàng hôn lên môi em, nhỏ giọng thầm thì:

- không sao rồi, có tôi ở đây, luôn luôn và mãi mãi bên cạnh em. mọi chuyện rồi sẽ tốt hơn thôi, nên em của tôi đừng khóc, em nhé.

em mệt mỏi nhắm mắt, hi vọng lời gã nói chẳng phải là trăng sao dễ tan mất trên mặt nước. hi vọng, nó là thật.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com