Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 42

Hinat bật dậy trong sự ngỡ ngàng của mọi người. Cơ thể vừa cứng ngắc kia thoáng cái đã trở nên hồng hào.

"Rốt cuộc... ở đây là đâu?" - Hinata hai tay ôm đầu, đầu óc cậu dường như trở nên trống rỗng...

Giải mùa xuân hôm nay tuyết rơi trắng xóa. Lúc sáng, cậu đã thức dậy với sức khỏe không được ổn định... 'hình như cậu bị sốt rồi'

"Oi, Kageyama... đi mua kem ăn không?" - Hinata hỏi anh, hơi thở nóng phả vào trời tuyết lạnh liền phả ra khói

"Bị điên à? Trời âm độ lại đi ăn kem?" - Kageyama đi tới tán cái bốp lên đầu cậu

Quả thực trời đang rất lạnh, nhưng Hinata đã nghĩ rằng cái lạnh sẽ khắc chế được nhiệt độ trong cơ thể cậu...

Cậu hăm he nhìn anh: "Vậy lần này cậu thua, tôi thắng"

"Cậu nói ai thắng? Tôi đi mua kem với cậu" - Kageyama rất hay hơn thua với Hinata

Cả hai bước chậm rãi ra khỏi nhà thi đấu, Hinata loạng choạng đi đằng sau Kageyama. Vừa đến nơi, thấy chỗ bán kem gần đó nên anh đã nói cậu đợi dưới gốc cây, còn anh thì đi mua...

Hinata gật gật đầu, cái mệt mỏi trong cơ thể khiến cậu không muốn nói nhiều. Nhìn bóng anh dần xa tầm mắt... không có lẽ là do mắt cậu nhòe đi...

Kageyama đi chưa được bao lâu, Hinata đã không chống đỡ nổi những đợt choáng váng liên tiếp ập đến...

'Một chút thôi... mình chỉ nằm một chút thôi'... Hinata vừa nghĩ cơ thể cậu liền đổ sầm trên mặt đất

Cậu nằm dưới tuyết, cơ thể bị tuyết rơi phủ một tầng mỏng trên người... và cứ thế lạnh dần...

.

.

Cho đến mở mắt ra một lần nữa... Hinata ta đã thấy một khung cảnh xa lạ trước mắt... 'một bờ biển?'

Cậu hốt hoảng nhìn xung quanh: "Ở đây... ở đây là ở chỗ nào?"

Là một màn đêm đen kịt, cậu ngồi trước một bãi biển, đằng sau lại là đèn đường, phố thị xa hoa...

"Oi, nhóc bị ngốc à. La lối cái gì thế? Ngủ một giấc tỉnh dậy liền bị ngốc luôn à"

Cậu không hề để ý có người cũng đang ngồi cạnh cậu... là Đại Đế Vương?

"Đại... đại đế vương?" - Hinata ấp úng, rồi trở nên lúng túng...

"Anh nói em đừng gọi anh như thế nữa mà. Cũng qua lâu rồi, nghe buồn cười quá đấy" - Oikawa ngồi cạnh cậu buồn bực nói...

Cậu chớp chớp hai mắt: "Anh... thế mình đang ở đâu thế ạ?"

Anh nhìn cậu một lúc cũng đơ ra: "Ngốc thật rồi à? Chẳng phải cậu đang ở Brazil để chơi bóng chuyền bãi biển đó à?"

"Br.. Braz... Brazil á? Em... em đang đấu ở giải mùa xuân mà?" - cậu nói trong đầu cứ tưởng mình mơ nên liền lấy tay tát bốp bốp vào mặt mình...

"Tỉnh lại đi tôi ơi..." - Hinata làm cho Oikawa bên cạnh phát hoảng...

"Em ngủ dậy rồi hóa ngốc thật à. Chi-bi... Shouyou, bây giờ đã là hơn 4 năm kể từ giải đấu hôm đó rồi..." - anh nắm lấy đôi bàn tay bé nhỏ kia...

"Vâng... chắc đã hơn 4 năm rồi... anh à, em buồn ngủ quá. Em ngủ một lát nhé..." - cậu nói, đôi mắt liền nhắm lại.

.

.

"Lại là ở đâu nữa đây?" - Hinata lần này lang thang trong rừng hoa anh đào phát ra ánh sáng rất đẹp...

Cậu cứ đi mãi, đi mãi cho đến khi cả cơ thể bị hút vào luồn ánh sáng kì lạ...
_____

"HLV... không phải lúc nãy..." - Daichi bên cạnh ngập ngừng

Ukai không nói gì, chỉ đưa tay ra hiệu cho anh dừng lại

Hinata nhìn xung quanh, mọi người xung quanh cũng đang im lặng nhìn cậu... 'quần áo của mình... cả Inarizaki nữa, lần này là thật.. mình trở lại rồi...'

Cậu ngó dọc, ngó nghiêng... cuối cùng lên tiếng cắt ngang mạch im lặng: "HLV, chúng ta đấu tiếp thôi ạ!"
_______________

Tiếng chuông báo thức ngày hôm đó dường như đã đưa Hinata về thực tại.

Tỉnh dậy sau cơn ác mộng chết chóc nhiều lần. Bây giờ Hinata cảm thấy rất vui khi được thấy mẹ và em gái mỗi ngày...

Thấm thoát 3 tháng dần trôi qua. Cậu dần lấy lại nhịp sống ban đầu, buổi sáng không khí se lạnh. Hinata thong dong đạp xe tới trường, vừa đi vừa ngân nga mấy câu hát.

Lại sắp đến giải mùa xuân rồi... 'thật là mong chờ quá đi', Hinata vừa đạp xe vừa nghĩ.

Tính ra đây là lần thứ ba cậu gặp lại giải đấu mùa xuân trong cùng một năm...

Nếu cứ tiếp tục có khi cậu sẽ bằng tuổi với đàn anh năm 3 của mình mất, có khi lại già hơn... cậu vừa đạp xe, nghĩ tới nhịn không được liền cười khúc khích.
________________

Hinata dắt xe để ở nhà xe, không khí se lạnh của mùa đông không khỏi khiến cậu rùng mình.

Sau hai trận đấu trước đó với Aobajohsai và Shiratorizawa, đã khiến danh tiếng của đội bóng chuyền nam lan khắp trường. Bây giờ đi đâu trong trường cũng thấy những băng gôn ghi lời chúc may mắn cho đội đến giải mùa xuân sắp tới...

"Hei, Hinata... chúc mừng đội bóng chuyền bên ông nhe. Hôm đó tui có đi xem thật sự ngầu lắm đó" - một người bạn cùng lớp thấy Hinata liền chạy lại chúc mừng

"Haha, cảm ơn cậu" - cậu bị khen liền tỏ vẻ ngại ngùng

Bỗng từ đâu có tiếng nói phát ra từ đằng sau...

"Oi, Boke... đua không" - Kageyama không biết từ lúc nào đã đứng phía sau cậu

Cậu quay sang cậu bạn cùng lớp gật đầu một cái. Cậu ta cũng hiểu ý: "Thế tui lên lớp trước", nói rồi cậu ta liền bỏ đi

Hinata hất mũi lên cao: "Đua thì đua chớ. Lần trước tui thắng 31 thua 30"

Ngay lúc cả hai định chạy thì Hinata nghe có tiếng động phía sau. Thế là cậu liền quay đầu lại nhìn.

Một bà cụ đứng bên vệ đường hơi ngập ngừng như muốn xin giúp đỡ. Ngay lập tức cậu định chạy đến giúp thì liền sực nhớ ra... cậu níu áo Kageyama

"Khoan đã... cậu xem giúp tôi ở phía bên kia lề có ai không?"

Thấy cậu hỏi lạ, Kageyama hơi hơi nhíu mày: "Cậu định dụ tôi để chạy trước hay gì? Bên đường làm gì có ai. Một chiếc xe lớn cũng chẳng có..."

Hinata nghe anh nói liền không khỏi rùng mình... bà lão bên đường đang cúi đầu cũng từ từ ngẩng mặt lên. Bà nở nụ cười hiền từ với cậu, nụ cười dần dần đến mang tai.

Chỉ khẽ chớp mắt một cái bà ta đã kéo gần khoảng cách, chỉ đứng cách cậu hơn 5 bước chân. Cơ thể bà ta nhăn nheo, cái tay chóng gậy lúc bà ta đứng bên vệ đường ở khoảng cách gần liền thấy xương gãy đâm qua cả lớp thịt.

Cơ thể không còn lành lặn, dường như đã từng trải qua vụ tai nạn khủng khiếp khiến bà ta không thể đứng vững mà cứ xiên vẹo. Khuôn mặt từ trán đảo lên bị cán cho nát bét, cơ thể bà ta lúc này đầy máu.

Bà ta buông cây gậy trong tay, thoáng chốc cả cơ thể liền đổ rầm trên mặt đất, bò chậm chạp về phía cậu... mặt đất từ lúc nào đã nhuốm đầy máu: "Mày thông minh lắm... nhưng nhớ cho kĩ, nếu không thể dụ mày bằng cách này thì còn nhiều cách khác lắm"

Bà ta chạm đến đũng quần của cậu, cái đầu bê bết đang ở trên cổ cũng rơi xuống đất liền mở miệng ra to hết cỡ...

Hinata bị dọa cho té hẳn trên mặt đất. Kageyama đứng cạnh cậu, thấy cậu sắc mặt đang dần trắng bệt, đôi mắt ánh lên vẻ sợ hãi, bây giờ té xuống đất luôn rồi...

"Kageyama à. Giúp tôi mau, mau giúp tôi" - Hinata hoảng hốt nắm lấy tay anh

Theo hướng Hinata chỉ tay... thật sự Kageyama không thấy gì hết, là một mảng sân trống mà?

Nhưng bàn tay nắm lấy tay anh lại lạnh toát và ra mồ hôi rất nhiều, rõ ràng Hinata đang rất sợ hãi...

Kageyama không biết phải làm sao liền kéo cậu đứng dậy, nhưng lại cảm thấy rất nặng không kéo lên được

"Không được đâu. Bà ta đang kéo chân tôi, tôi không đứng dậy được"

Hinata nói một câu làm cho Kageyama hoảng hồn: "Cậu điên à. Nói cái gì thế"

Không biết làm cách nào, anh liền lấy tay luồn qua nách cậu để xốc cậu đứng lên... nhưng anh hoảng thật rồi, thật sự có lực kéo lại.

Đúng lúc Nishinoya cùng Tanaka bước từ cổng trường vào

"Hai đứa bây đang làm trò mèo gì vậy?" - Tanaka vừa đi vừa gãi đầu

Cảnh tượng trước mắt hai người rất kì quái. Một đứa ngồi trên đất, một thằng xỏ tay vào nách đứa này...

"Anh, anh đừng đến đây" - Hinata hoảng quá hét lên

Cả hai không hiểu chuyện gì, vẫn bước tiếp liền đạp thẳng lên vị trí bà lão kia đang nằm.

Thoáng chốc bà ta liền biến mất trước mắt Hinata... Kageyama đang dùng sức kéo cậu đứng dậy.

Do không còn lực phía dưới giữ Hinata nữa, Kageyama vừa dùng lực kéo mạnh thì cả hai liền ngã nhào trên mặt đất...

"Sao vậy? Làm ảo thuật sao, thấy hai anh mày liền ngại không làm nữa à?" - Nishinoya cười ha hả lên tiếng

"Dạ... dạ, không có" - Hinata vừa hoảng vừa ngượng, chưa kịp giải thích cả hai liền kéo Hinata lẫn Kageyama đi về khối lớp học.
________________

Mọi người tranh thủ mua dầu để dành xài nhe. Chứ tới đây tui cũng hơi nhức đầu ời🤡🤡🤡

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com