Chap 54
Theo như lời y tá kia, Yachi cùng Hinata đi ra bằng cổng sau. Nhìn qua một lượt quả nhiên cũng chỉ có ít chiếc xe ô tô tải qua lại.
Sau khi ra khỏi bệnh viện. Yachi đằng sau liền thở phào nhẹ nhõm.
"Bây giờ chúng ta sẽ đến trạm tàu điện trước. Đến nhà thi đấu thì cũng chỉ hơn nửa tiếng đi tàu điện thôi. Tớ lo quá, không biết tỉ số thế nào rồi”
Hinata nghe cô nói chỉ lên tiếng ừ ừ. Trên tay cậu đang bấu chặt tấm thiệp kia...
"Tấm thiệp đó... cậu không định mở ra xem sao?” – cô thấy được sự xao nhãng của cậu liền lên tiếng hỏi
Cậu chỉ lắc đầu: “Tớ không biết nữa...”
Cuộc trò chuyện kết thúc ở đó rồi rơi vào im lặng. Yachi đằng sau đẩy xe hơn 10 phút đã đến trạm tàu.
Sau khi lấy vé thì cả hai liền lên tàu, đợi khoảng hơn 5 phút, tàu mới xuất phát.
Từ lúc tàu xuất phát. Hinata chỉ cúi đầu nhìn vào tấm thiệp... cậu lấy tay vân vê, cứ như thế thật lâu mới thở dài rồi lặng lẽ mở tấm thiệp ra.
Với cảm xúc phức tạp... đã lâu rồi cậu mới lại thấy nét chữ này...
‘Hinata à. Anh thấy tin nhắn của Ushijima rồi, mừng em tỉnh lại nhé’
Cậu đọc câu đầu, tâm tình liền trở nên phức tạp... ‘biết tôi tỉnh dậy rồi mà sao không tới thăm, anh rốt cuộc là có ý gì?’
Cậu nén lại cảm xúc rồi tiếp tục đọc. Nhưng cậu không ngờ bức thư này lại là tâm thư của Oikawa, cảm xúc không biết từ lúc nào từ phức tạp lại luân chuyển như sóng đánh...
‘...Anh cũng rất muốn đến thăm em, nhưng anh biết người em có thể không muốn gặp nhất lúc này chính là anh, nên anh mang bó hoa thủy tiên này đến cho em... thay cho sự hiện diện của anh, dù sau này, rất lâu.. rất lâu về sau đi nữa, dù cho em có ghét anh, có căm hờn anh... dù cho em có quên đi cái tên Oikawa này, thì tình cảm anh dành cho em là một, là duy nhất và là mãi mãi. Anh sẽ không bao giờ quên, cái ngày đầu tiên mà hai ta đã gặp nhau, tuy ngắn ngủi nhưng đó là khoảng thời gian đẹp nhất của anh và em. Anh thích em, anh yêu em, anh nhớ em Hinata à... anh thật hèn nhát khi chỉ đến với em vừa lúc em bất tỉnh, nhưng lúc em tỉnh lại rồi, lại không thể ở đó với em, cũng chính sự hèn nhát này nên anh nghĩ bản thân đã không còn lí do, không còn cơ hội để ở bên em nữa rồi... mong em mau chóng khỏe lại, dù sau này không thể trực tiếp gặp mặt nhưng anh sẽ âm thầm ở bên cạnh, em có thích ai... em có làm gì thì anh cũng sẽ ủng hộ em.. Anh yêu em!’
Hinata đọc tới cuối lá thư. Đôi mắt từ lúc nào đã cảm thấy ẩm ướt nơi hốc mắt, cậu mím môi... 'không được khóc. Bởi vì đây không phải là lần cuối cùng chúng ta gặp nhau’
Rõ ràng biết đây là bức thư anh gửi để bày tỏ lòng mình và cũng là lời cuối cùng anh muốn nói với cậu trước khi buông bỏ ý định hàn gắn mối quan hệ giống trước kia.
Giống như ý định của cậu lúc ban đầu. Nhưng bây giờ... cậu không chấp nhận sự thật như vậy. Cậu đã muốn tha thứ cho anh rồi.
Hinata vừa nghĩ, cậu lấy tay lau đi những giọt nước mắt vừa lăn trên gò má. Tay vò nát nhàu tấm thiệp kia...
‘Anh là đồ đáng ghét, đồ độc ác, đồ phản diện, cái đồ Oikawa đáng ghét...’
___________________________________
Hinata cùng Yachi xuống trạm tàu sau hơn 30 phút.
"Chúng ta phải nhanh lên... không biết chừng trận đấu đã kết thúc rồi” – Yachi tay đẩy xe, chen chúc ra khỏi dòng người...
Hinata ngồi trên xe lăn liền không nhịn được bặm môi mấy lần... cậu cảm thấy bản thân mình chẳng khác nào là gánh nặng...
Nhà thi đấu huyện cách chỉ có hơn 10 phút đi bộ, gần ngay ở trước mắt mà bây giờ họ vẫn còn kẹt ở trạm tàu...
Yachi đằng sau không ngừng hét to để mọi người nhường đường cho họ, nhưng dường như ai cũng ngó lơ, không để ý.
“Yachi à, tớ... tớ...” – định nói tiếp vế sau nhưng Yachi lại nhanh hơn cậu một bước...
“Cậu nghĩ bản thân là gánh nặng sao? Tớ không biết, dù cậu có phải là gánh nặng hay không nhưng nhiệm vụ của tớ là phải mang cậu đến sân thi đấu...”
Yachi nhìn quanh trạm tàu kẹt kín người rồi thở dài...
Yachi: “Không được rồi...”
Hinata: “Hả?”
“Cậu mau nói cho tớ biết cậu nặng bao nhiêu?”
“Hả” – Hinata nghe cô nói mà lớ ngớ
Cô mất kiên nhẫn liền lớn tiếng hỏi cậu: "Bao nhiêu?”
"Mặc dù không hiểu ý cậu, nhưng lúc trước là 51.9 nhưng bây giờ chắc cũng chỉ hơn 46” – Hinata nói
Cô nghe cậu nói rồi liền khí thế hừng hực, xắn vội tay áo: “ Được, mau đi thôi!”
Nói xong liền bế Hinata theo kiểu công chúa. Vội vội vàng vàng chen vào dòng người...
Vừa đi cô vừa nói: “Phải nhanh lên nếu không thì không kịp mất...”
Hinata bị cô bế liền hốt hoảng: “Cậu... cậu bế nổi tớ sao?”
"Cậu sợ cái gì? Tớ có tập tay, cũng may cậu nhẹ hơn 50kg, nếu không thì tớ chết mất”
Yachi chen một lúc cả hai liền thoát ra khỏi dòng người. Cô nhìn chiếc đồng hồ lớn ở trạm tàu đã điểm 3 giờ 20 phút, liền vội vã bế cậu chạy vội...
"Phải nhanh lên. Tớ không thể để mọi người chờ, tớ cũng muốn được xem sự nổ lực của mọi người...”
___________________________________
Yachi cố hết sức chạy thật nhanh đến trước cổng nhà thi đấu nhưng cuối cùng cũng mất một khoảng thời gian...
Cô thở hổn hển, nhìn nhà thi đấu trước mắt: “Chỉ còn một chút nữa thôi”
Bỗng từ xa, có người đứng vẫy tay với họ ở trước cổng nhà thi đấu...
Yachi chân bủn rủn bế Hinata chạy đến gần...
“Yamaguchi? Cậu... sao đang giờ thi đấu mà cậu lại ở đây? Bị phát hiện thì cậu sẽ chết đấy...”
Cậu trai với gương mặt lốm đốm tàn nhang gãi gãi đầu: “ Tớ giao bóng hỏng vừa được thay ra ngoài thì chị Kiyoko liền nhờ tớ ra cổng đón cậu... mà cậu bế ai vậy?”
Yamaguchi đưa mắt nhìn lấy cái người mặc áo hoodie đang nằm gọn trong vòng tay Yachi, mới nhìn còn tưởng là con gái, lúc nhìn ra là Hinata thì liền hốt hoảng...
“Hinata sao? Cậu đưa Hinata trốn viện sao?”
Suỵt, Yachi làm dấu ra hiệu im lặng: “Mau giúp tớ, tớ đỡ cậu ấy hết nổi rồi... giúp tớ nhanh chóng đưa cậu ấy lên khán đài để xem trận đấu này...”
Yamaguchi vội vã ôm lấy Hinata, cậu ta không nói gì thêm, có lẽ cậu đã hiểu vì sao Kiyoko lại nhờ cậu ra đây đón Yachi rồi.
___________________________________
Lâu rồi mới ngoi lên~~~
Toi viết cháp này để tiếp thêm lửa cho mấy bồ ôn thi thật tốt đó🌷🌷
Chúc mọi người thi thật là tốt trong kỳ thi giữa kỳ sắp tới nhé🔥🔥❤️❤️
Mai toi thi thi rồi. Lo quá đi mất🔥🥹
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com