Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 57

Vừa xuống tàu điện ngầm. Nhờ chiều cao vượt trội Oikawa đã có thể dễ dàng cõng Hinata lách qua khỏi dòng người ồ ạt.

"Anh mau nhanh lên, sắp hơn 4 giờ 30 rồi... ý tá trong bệnh viện sẽ biết em trốn ra ngoài mất" - Hinata trên lưng Oikawa vừa nói tay không ngừng vỗ bộp bộp lên vai anh

Oikawa nghe hối thúc liền vắt chân lên cổ mà chạy, mệt đến thở hắt lên.

Thế là trên con đường vắng ngày hôm đó Oikawa đã thề sẽ không bao giờ quay trở lại làm phiền Hinata nữa. Kỳ lạ thay, hôm nay lại có phần đông đúc, không còn nhuốm màu u buồn nữa.

Hình ảnh một cậu trai cao lớn cõng theo một người trên lưng ra sức chạy đến thở không ra hơi, khiến cho bao nhiêu ánh mắt đổ dồn lấy họ, vừa buồn cười lại vừa ghen tị.

*bộp

Trong lúc vã quá. Oikawa đã vô tình va phải một người, khiến cho người đó ngã ra đất.

Thấy vậy anh liền dừng chân: "Em không sao chứ?" - vừa nói anh vừa đưa tay ra

Cô gái ngồi dưới đất thẫn thờ một lúc rồi liền đưa tay ra để anh đỡ dậy, khóe miệng liền tủm tỉm. Nhưng chưa được bao lâu, khóe mắt cô liền để ý đến người mà anh cõng trên lưng, nụ cười nhất thời liền vụt tắt.

Chưa đợi cô trả lời, Oikawa đã cõng Hinata chạy đi mất. Bỏ lại cô gái vừa rồi đứng đó một mình...

Một lúc sau cô liền bật cười thành tiếng: "Tìm được anh rồi Oikawa, à quên mất tôi phải vui hơn vì tìm thấy Hinata chứ..."

Cùng lúc đó âm thanh lạch cạch của máy móc vang lên: "Cô chỉ có hai tháng, nếu không hoàn thành nhiệm vụ cô sẽ chết ở thế giới này"
__________________________________

Chạy đến phía cổng sau của bệnh viện, ở nơi đó đã có cô y tá ban sáng đứng đợi sẵn.

Thấy bóng dáng Hinata cô liền vui mừng, nhưng cô còn rạng rỡ hơn khi thấy cả Oikawa...

Cô đưa tay lên che lấy khuôn miệng: "Hai người đây là... mà khoan đã, hãy đưa Hinata lên phòng bệnh trước, bị mắng sẽ mệt lắm đấy"

Không nghĩ cách gì, cô ý tá cứ thế mà nhân lúc đông người ở sảnh liền hối thúc Oikawa mang cậu lên phòng bệnh. Đến nơi còn phải nhanh nhanh chóng chóng cởi bỏ mũ áo cho cậu.

Xong xuôi hết thảy cũng vừa kịp lúc mấy y tá khác đẩy cửa bước vừa để thay băng gạc cho cậu.

Họ vừa nhìn thấy Hinata đã không nhịn được mở lời hỏi thăm. Phòng bệnh đang lúc ồn ào, có một nàng y tá khác tiến đến thủ thỉ vào tai cô y tá vừa mới giúp bệnh nhân trốn viện kia...

"Cô đừng tưởng là chúng tôi không biết nhé. Chỉ tại hàng ngày cô tốt với chúng tôi quá nên chúng tôi mới mắt nhắm mắt mở cho qua đấy, cô nghĩ lời nói dối cỏn con đó có thể qua mặt chúng tôi sao? Dù sao cũng ổn cả rồi chứ?" - cô vừa nói vừa che miệng cười

"Chuyện của họ ổn cả rồi. Cảm ơn cô!"

Sau khi thay băng gạc xong cũng đã chiều muộn. Hinata cũng đuối sức lắm, khổ nỗi cái miệng kia của Oikawa cứ hoạt động không ngừng nghỉ, anh cứ nói mãi nói mãi. Hinata bên này cũng gật đầu, ừ ừ vài tiếng.

Cuối cùng chịu không nổi nữa, đợi đến lúc anh đút cho cậu hết bát cháo. Cậu liền gọi y tá lôi anh ra ngoài.

Ánh mặt trời dần khuất, Hinata trông ra ngoài cửa sổ để nhìn lấy hình bóng Oikawa, nó xa dần xa dần rồi biến mất.

Đúng lúc này cửa phòng bệnh lại bị đẩy vào. Cậu nghe tiếng động liền quay đầu nhìn lại. Bước vào đó là một cô gái xa lạ, nhưng lại có phần rất quen mắt.

'À là cô gái bị Oikawa va phải lúc chiều thì phải...' Hinata thầm nghĩ. Chỉ một khắc chạm mặt ngắn ngủi như lúc chiều thì sẽ khiến người ta rặn lâu lắm mới nhớ lại được. Nhưng người trước mắt Hinata lại là một cô gái rất đẹp, đẹp đến lạ lùng làm cho Hinata chỉ liếc mắt qua một lúc là nhớ ngay.

Đó là cô gái mang vẻ đẹp mềm mại nhưng lại có phần sắc sảo, nhất là ở đôi mắt chim câu ấy, từng cái ngấn mắt vẽ lên càng khiến cho nó thêm phần trong trẻo lại có chút lanh lợi. Nhưng lạ thay con ngươi của cô ấy biết chuyển màu sao?

Cậu như bị ánh mắt kia hớp hồn mà cứ nhìn đến đắm đuối.

Cho đến khi cô gái ấy đưa tay lên ve vẩy trước mắt cậu: "Nè cậu gì ơi. Cậu nghe tôi nói không á?"

Hinata bị làm cho giật mình liền đưa tay gãy đầu 'đến nói chuyện cũng kì lạ'

Cậu chớp chớp mắt lảng khỏi đôi mắt kia của cô: "Cậu là ai vậy? Tìm... tìm tôi có việc gì không?"

Cô gái kia cũng rất tự nhiên liền đưa tay vơ lấy cái ghế ngồi xuống: "Tôi hả... nếu là Nhật Bản thì cứ gọi tôi là Haru đi, là mùa xuân đúng không?"

"À phải... là Haru sao. Tôi là Hinata Shoyo, rất vui được gặp cậu"

"Cậu bị thương nặng vậy... có chuyện gì xảy ra với cậu sao, tôi nhìn kỹ ra thì toàn thân cậu toàn là vết bỏng thôi" - cô gái Haru kia vừa quan sát vừa e ngại nói

Cậu không có vẻ gì là muốn trả lời cô hết, nhưng một khắc vô tình nhìn vào mắt cô đã khiến cậu bỗng dưng bối rối rồi nói bật ra: "Là bạo lực học đường... tôi, tôi bị bạo lực.. học đường..."

"Bạo lực học đường? Không thể nào, tôi không hề biết có chuyện này diễn ra" - cô nói rồi làm như suy ngẫm

Hinata liền hơi giật giật khóe miệng: "Thì chúng ta có học cùng trường đâu mà cậu biết. Mà giờ tôi mới để ý kĩ, cậu học trường nào mà quần áo lạ ghê?"

Haru đưa tay quờ quạng đến bộ đồng phục. Cô đang mặc một chiếc áo polo màu cam pha lẫn xanh dương, trên áo còn có bảng tên cùng logo trường. Kèm theo đó là chiếc quần tây đen ống loe, trông vừa lạ mắt nhưng vừa tôn lên tỉ lệ cơ thể xinh đẹp, mái tóc cột cao trông vô cùng khỏe khoắn.

" À, à... trường tôi ở xa lắm..." - vừa nói cô vừa sửa soạn cái gì đó sau đó lôi ra một túi trái cây

"Cái này cho cậu, tôi đến mà tay không thì kỳ cục lắm... Từ trước đến nay cậu đã bao giờ bị bạo lực học đường chưa Hinata?"

Cô nói rồi nhìn vào mắt cậu, chỉ thấy cậu vẫn cố gắng lảng tránh ánh mắt ấy...

"Cậu nhìn vào mắt tôi mà trả lời này"

"Không... không được đâu. Tại sao chứ?"

"Tại vì tôi thường nghe người khác nói, chỉ cần nhìn vào mắt tôi họ chỉ có thể nói thật. Nên tôi cũng muốn thử xem cậu có giống như những người tôi đã từng gặp không..."

Nói rồi cô nhún vai làm vẻ hiển nhiên lắm...

Cậu nghe cô nói liền có chút nóng nảy nhìn ngay vào đôi con ngươi trộn lẫn màu nâu và hổ phách kia...: "Tôi... trước đây chưa từng..."

Haru nghe xong liền chau mày liền nghĩ thầm 'chưa từng là phải rồi... không lẽ...'

"Nhưng cô đến đây tìm tôi để làm gì?" - Hinata nói liền kéo cô ra khỏi suy nghĩ kia

Haru như nhớ lại mục đích chính liền tròn mắt: "Ồ phải rồi. Tôi muốn hỏi, giữa cậu và anh trai lúc chiều kia có quan hệ gì với nhau không?"

Hinata nghe cô hỏi liền lặng đi... 'có quan hệ gì không? Mình không biết nữa... nhưng giữa mình với anh ấy, chỉ có anh ấy muốn theo đuổi nhưng mình thì chẳng muốn bước vào một mối quan hệ... trên thực tế thì chẳng có danh nghĩa nào cho mối quan hệ này...'

Hinata nhìn vào mắt cô một lúc rồi bần thần trả lời: "Chúng tôi chẳng là gì của nhau..."

"A thật sao! Tôi cảm ơn cậu nhiều lắm" - cô nói rồi đưa tay nắm lấy bàn tay cậu.

Sau đó cô vui vẻ đứng dậy: "Tôi vui quá luôn đó, không ngờ một ngày tôi cũng được gặp Oikawa. Cậu nghỉ ngơi đi nha, hôm khác tôi lại đến thăm"

Cô nói rồi liền bước ra khỏi phòng bệnh trong lòng liền cảm thấy kì quặc, Oikawa chỉ là suy nghĩ nhất thời vì cô thích anh lắm, nhưng cái khiến cô càng quan tâm hơn lại là câu chuyện của Hinata Shoyo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com