Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 58

Thời gian thấm thoát trôi. Sau cuộc phẫu thuật ghép da thành công, kết hợp cùng là trị liệu vật lý trước đó. Thì bây giờ Hinata đã có thể đi lại bình thường, nhưng những vết sẹo vẫn còn đó, cần có thời gian bình phục hẳn.

'Kể từ hôm diễn ra trận đấu của Karasuno và Aobajohsai thì đã gần một tháng rồi' Hinata thầm nghĩ. Và hôm nay là ngày cậu được xuất viện.

Vì là bệnh nhân nhập viện dài hạn nên đa phần bác sĩ, y tá đều biết mặt cậu. Tất cả mọi người đều thấy tiếc tiếc khi cậu rời đi, nhưng cũng vẫn cảm thấy rất mừng vì cậu đã khỏe lại, không còn chuỗi ngày đối diện với bốn bức tường nữa.

Một cô y tá nhịn không được liền chạy đến nắm lấy tay cậu mà nói rằng: "Tôi mừng vì sau chuỗi ngày tăm tối thì cậu đã khỏe lại, chúng tôi sẽ rất nhớ cậu... nhưng nói vậy thôi chúng tôi cũng không mong cậu lại phải thương tật rồi quay trở lại bệnh viện đâu".

Nghe cô nói thế. Không chỉ một mình Hinata mà tất cả mọi người xung quanh cũng bật cười.

Một người khác lại chen vào: "Cậu không định nói với mấy cậu trai kia việc mình sẽ xuất viện hôm nay sao?"

Cậu nghe hỏi liền đưa tay gãi nhẹ lên tóc, sau một lúc nghĩ rồi trả lời: "Không cần đâu ạ. Như thế thì phiền lắm..."

"Là cậu sợ cậu bị phiền hay sợ người ta phiền đây" - bác sĩ đang đi ngang sảnh nghe nói cũng tiếp chuyện

Thế là cả hội lại được một phen cười ngất.

"A, xe đến rồi kìa. Hai cô mau giúp bé mang đồ ra xe đi." - bác sĩ nói rồi liền trỏ ngón tay về hai cô y tá

Hinata nghe thế cũng quay lại gật đầu với từng người, sau đó lễ phép chào hỏi rồi rời đi.

Con đường này, con đường quen thuộc mà cậu thường trở về mỗi lúc đi học. Sau gần nửa năm không đi lại cứ ngỡ vừa lạ vừa quen.

Sau hơn 15 phút thì xe đã về đến nhà cậu. Hinata đứng trước cửa nhà, bao nhiêu cảm xúc hỗn tạp vây lấy cậu. Tay nắm cửa được Hinata vặn mở, cứ tưởng bên trong sẽ phủ đầy bụi, nhưng trái lại đồ đạc lại được sắp xếp gọn gàng và sạch sẽ hơn cả lúc trước cậu có ở nhà, như là có người vẫn thường đến đây dọn dẹp vậy.

*Bụp

Bỗng từ đằng sau có âm thanh của đồ vật rơi xuống nền nhà. Hinata giật mình xoay người lại... đáp lại cậu, đó là một vòng tay ấm áp nhưng lại quá đỗi quen thuộc.

Cậu bị làm cho giật mình nhưng cho đến khi nhận ra đó là Suga thì cậu cũng nhẹ nhàng vuốt lên tấm lưng mệt mỏi kia của anh... đã lâu ngày không gặp Hinata trông anh cũng đã có phần kém sắc hơn trước.

Thấy đứng vậy mãi cũng chẳng được, Hinata vỗ vỗ người con trai đang lấm tấm lệ trên vai cậu: "Anh à, bình tĩnh đi, có gì đâu mà khóc. Vô trong rồi mình nói chuyện nhé."

Suga nghe cậu nói liền lấy tay quệt nước mắt: "Xin lỗi em nhé. Tại lâu nay không gặp nên..."

"Thôi vào trong nào" - không đợi anh nói hết câu, cậu đã vội vã bước vào nhà, anh cứ mè nheo làm cậu không quen được với hình tượng Suga ngầu lòi trước kia

Anh thấy cậu như vậy, trong lòng liền mang ý cười.
_____________________________

Haru bước trên con đường đang vào xuân phủ toàn màu hoa anh đào xinh đẹp. Trong lòng liền rơi vào những suy nghĩ rồi lại trở nên bâng khuâng.

Cô có kĩ năng đặc biệt, đó là có thể nhìn thấy năng lượng và linh hồn của mọi người. Cô có thể biết họ đang vui hay đang buồn, đang tức giận hay đang chán ghét và cô có thể biết được một người nói thật hay nói dối qua màu sắc bủa vây quanh họ là màu trắng và màu đen, những màu sắc khác rất hiếm gặp.

Và ngay cái hôm cô trò chuyện cùng Hinata trong bệnh viện. Cô chỉ biết rằng cậu là một cậu bé đơn thuần vì cả cơ thể cậu đều toát lên màu màu trắng thanh khiết, tất cả câu trả lời cậu nói với cô đều là thật, chỉ riêng câu cuối cùng là lợn lờ của một màu xám đục có lẽ cậu ấy đang suy nghĩ rất nhiều về nó.

Cô nghĩ một lúc rồi lại mỉm cười. Nhưng màu sắc linh hồn của cậu ta lại là màu hồng nhạt... kỳ lạ thật...

Haru rất muốn nhập học ở Karasuno, nhưng mỗi khi cô lỡ miệng nhắc tới Hinata Shoyo thì màu sắc mà cô nhìn thấy ở họ không còn là trắng hay đen nữa, nó bị nén lại trong một năng lượng màu tím.

Chỉ có một số người không bị ảnh hưởng đó là Sugawara, Kiyoko, Yachi, Tsukishima, Yamaguchi và sự xuất hiện của một người kỳ lạ mà cô chưa bao giờ biết đến Akira.

Những người không bị ảnh hưởng kia đều có màu trắng thuần khiết ở linh hồn. Nhưng cái cậu Akira kia lại là màu trắng bạch kim... sáng đến lóa mắt. Có lẽ họ là những người hay tiếp xúc và ở gần với Akira nên linh hồn mới khó bị ô nhiễm.

Nhưng cậu Akira kia là ai? Cô nhớ về cái ngày đầu tiên hai người đụng mặt. Rõ ràng đều không quen biết nhưng đã chạm mắt rất lâu, nhìn cậu ta dè chừng và có lẽ nếu ở lại đây lâu mọi thứ sẽ bị bại lộ, hoặc nếu không cô sẽ bị cậu ta tẩn cho một trận nhừ tử mất. Nghĩ đến mà cô không khỏi rùng mình.

Haru thoát ra khỏi dòng suy nghĩ 'Hinata à, hinata... tôi biết trong chuyện này không hề đơn giản, tôi cũng rất muốn giúp cậu nhưng thời gian còn lại của tôi chỉ có một tháng mà thôi...'

Vì câu chuyện rối ren kia. Haru đã rút học bạ khỏi trường Karasuno mà tìm đến Aobajohsai, hiện tại đây là ngày đầu tiên cô đến với trường Aobajohsai.

Haru nhịn không được liền mở miệng: "Cái trường gì mà âm u gớm thật. Hinata có nước chuyển trường mới sống nổi..."

Cô đang mặc trên người bộ đồng phục vào đông của trường Aobajohsai. Chiếc váy carô cùng với áo sơ mi trắng tay xắn và một chiếc cà vạt ở ngay trên cổ áo. Do không chịu được cái lạnh ở cái xứ lạ quê người, nên cô còn phải mặc thêm áo khoác, túi chườm ấm bên trong, còn kèm theo cả khăn quàng cổ.

Mỗi nơi cô bước qua đều vươn lại biết bao ánh mắt. Người ta biết cô đẹp nhưng thứ họ chẳng bao giờ thấy được chính là đôi mắt của cô, cô luôn đeo kính râm đen. Mỗi lần có ai đó đánh tiếng hỏi thì cô chỉ viện lý do rằng có bệnh về mắt, trời lạnh mà bỏ kính ra mắt sẽ bị khô và bị viêm. Nên từ đó cũng không ai thắc mắc nữa.

Cô bước vô trường, vừa vào đã thấy xa xa một dáng người quen thuộc ngồi nhai bánh mì ở chân cầu thang, xung quanh anh là gái, rất nhiều gái mong anh cho chữ ký.

Cô bước nhanh dần đến trước mặt anh, vừa đi cô vừa tháo kính râm rồi vắt nó bên hông cặp. Oikawa ngồi nhai bánh mì, thấy có người bước tới liền giương mắt nhìn.

Thật nhanh chóng anh đã nhớ lại đó là cô gái anh đã vô tình va trúng hôm nọ. Anh đưa tay gãi đầu, không biết làm sao cho phải.. vì hôm đó anh cũng chưa xin lỗi người ta cho đàng hoàng.

Vừa đứng trước mặt anh, cô liền giả vờ khuỵa gối. Ngay tức khắc ánh mắt của cả hai người chạm nhau. Oikawa như mất hồn, môi lại mấp máy không thành tiếng đến mức làm rơi luôn cả miếng bánh mì.

Haru lên tiếng nói trước: "Anh nhớ em không? Ý em là anh biết em mà đúng không?"

Oikawa nhìn cô đến đắm đuối, kể cả đôi mắt có phần nổi trội hơn hẳn thì ngũ quan của cô vẫn rất cân xứng, là vẻ đẹp lạ lùng mà anh hay được học trong văn hóa thế giới, là vẻ đẹp của những người phụ nữ Á Đông.

Anh vô thức đưa tay miết nhẹ lên đôi mắt chim câu lanh lợi. Xong lại thành ra giật mình nhanh chóng rụt tay về.

Cô thấy vậy liền bật cười: "Chào anh, em là Haru.. rất vui được gặp anh"

"Anh là Oikawa Tooru, anh cũng rất vui được gặp em"

Những cô gái khác đứng vây quanh cảm thấy bản thân như những bóng đèn liền thay phiên rời đi. Đợi khi mọi người đi hẳn Haru liền nói tiếp:

"Hình như ở cổ áo anh có dính gì đó, mau cuối xuống để em coi cho"

Chưa đợi anh đồng ý, cô đã nhanh chóng chộp vào gáy anh.

Đầu óc Oikawa rối tung đến mù mịt. Trước mắt anh bây giờ chỉ có mỗi cô gái tên Haru này mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com