Chap 12
Hoseok thay bộ đồng phục trên người thành đồ thể dục. Anh không thể không thở dài thường thượt. Giáo sư Jung ấy hả, bình thường cuối tuần chạy bộ tập thể dục để sức khỏe dẻo dai và có cơ thể cân đối, nhưng "mối lương duyên" của anh với các môn thể thao thì không vớt vát được một xíu xiu nào cả.
Ngày còn bé ốm đau dặt dẹo, vì là con trai duy nhất của gia đình, anh không được phép chơi những trò thể thao tốn nhiều sức lực như đá banh, bóng chuyền. Hoseok khi ấy rất mong một ngày mình mạnh khỏe có thể cùng các bạn lăn lộn ngoài bãi cỏ.
Nhưng anh đã sai, giáo sư Jung hoàn toàn dở tệ, khả năng phòng thủ bằng không. Đánh bóng chuyền thì bóng đáp thẳng xuống đất, chơi bóng rổ thì thay vì ném bóng vào rổ thì lại ném trúng đầu đồng đội, chơi đá banh thì càng không muốn nói, ở vị trí thủ môn anh để lủng lưới tận mười trái. Ngoài trừ chơi tennis, còn lại thì Hoseok không thể chơi ra hồn bất cứ gì cả.
May mắn lớn hơn một chút, sức khỏe đã ổn định thì ba Jung đã cho anh đi học võ, chủ yếu để nâng cao thêm thể lực cho anh mà thôi. Nếu không phải vì anh học giỏi lại ngoan ngoãn, bằng không thì hẳn việc anh qua được môn thể dục chính là việc còn khó hơn lên cung trăng ghẹo thỏ ngọc nữa.
Hoseok mở tủ đồ lấy giầy, cầu cho hôm nay không đánh bóng chuyền trúng vào người thầy Hong.
"Aaaa"
Tiếng hét của Hoseok vang lên, cả phòng thay đồ chỉ có mình anh lại càng khuếch đại âm thanh, Jungkook bên trong nhà vệ sinh ngay lập tức tông cửa đi ra, đến cả áo còn chưa kịp mặc.
Trước mắt cậu là hình ảnh Hoseok với cái bàn chân trái đầy máu từ ngón chân cái, hay bất cứ ngón nào mà Jungkook cũng chẳng biết, một chiếc giầy đã bị đá văng, có thể thấy được một ít máu đã dính vào đôi giày trắng.
"Cậu sao vậy Hoseok, sao chân lại chảy máu nhiều như thế hả?"
Jungkook không quan tâm mà ngồi quỳ bên dưới sàn, bàn tay nâng chân của anh lên, chân Hoseok thật sự rất nhỏ, nằm gọn trong tay cậu.
Ngoại trừ tiếng la bất ngờ khi nãy, Hoseok trầm mặt nói với Jungkook, mặc kệ lòng bàn chân mình chảy máu không ngừng "Jungkook, cậu xem trong giày tôi có gì vậy?"
Jungkook nghe giọng nói đều đều của anh, nhưng không vẫn không bỏ chân Hoseok ra, dùng tay với ra lấy chiếc giày.
Cậu giật tung mấy cái dây giày, thì ra phần bên trong là hai mảnh lưỡi lam bị người ta bẻ làm đôi, nhét vào bên trong giày. Hoseok cũng thấy, vậy thì cái này không phải là tự nhiên, mà có người cố tình muốn chơi xấu anh.
Jungkook chưa kịp tức giận thì cánh tay mình bị bóp nhẹ một cái, Hoseok nghiêm túc nói "Tôi bị máu khó đông".
Phải, nhân vật Jung Hoseok chính là bị máu khó đông, căn bệnh này cũng là nguyên nhân ba mẹ Jung luôn cưng chiều Hoseok như một viên đá quý. Vì chỉ cần một vết cắt nhẹ, tính mạng của Hoseok cũng sẽ bị nguy hiểm, nói thẳng ra muốn giết Hoseok chỉ cần một đường cứa nhẹ trên da thịt.
Jungkook sững người, lấy vội cái khắn bên trong tủ đồ còn mở của anh rồi quấn lên vết thương đang chảy máu liên tục kia. Quấn xong rồi mới để tay Hoseok quàng qua cổ mình, nhẹ nhàng bế anh đứng dậy theo kiểu công chúa.
"Cậu đợi tôi, tôi đưa cậu tới phòng ý tế".
Jungkook cố gắng nhẹ giọng trấn an người trong lòng, chỉ mới có mấy phút mà mặt Hoseok đã trở nên trắng bệch.
Anh im lặng gật đầu "Tôi vẫn ổn".
Anh đang suy nghĩ, lúc đó anh mang giày vào, đột nhiên cảm nhận cơn đau nhức ở ngón chân cái ập đến, theo phản xạ lập tức đá chiếc giày ra xa nhưng đã muộn, chân Hoseok đã chảy ra máu tươi. Việc Hoseok bị máu khó đông không phải có nhiều người biết, về việc nhét lưỡi lam bên trong giày, đối với người bình thường chẳng qua chỉ là đứt chân chút xíu, một hai ngày là khỏi.
Nhưng với người bệnh như Hoseok, thì chính là chuyện vô cùng nguy hiểm. Anh biết dù mình đang thay đổi từ từ, nhưng không phải không có người chán ghét anh. Chỉ có điều mấy từ khi đi học đến giờ, anh không hề gây thù chuốc oán với ai, không lẽ là kẻ thù trước đó nữa, trước khi anh xuyên đến. Cái quan trọng là còn biết bệnh tình của anh?
Hoseok luôn có chủ trương, người không đụng ta, ta nhất định không làm gì người. Nhưng dám ra tay độc ác như vậy, anh cụp mắt, không giấu được sự lạnh lùng bên trong.
Jungkook thấy Hoseok cả quãng đường đều im lặng, nghĩ rằng anh vì đau mà không còn sức để nói, lại không dám chạy quá nhanh khiến khó Hoseok khó chịu, chỉ có thể bước vội vàng. Jungkook thầm chửi thề, mẹ nó, quãng đường từ phòng thể chất đến phòng y tế còn leo lên hai tầng lầu nữa chứ.
Cuối cùng cũng tới được phòng y tế, Jungkook như gió lốc lao vào bên trong, không khống chế được thanh âm nói ra cực kì lớn "Cô ơi, cô mau đến xem Hoseok với ạ".
Cô y tế đang ngủ trưa bị giọng nói đinh tai điếc óc của Jungkook làm cho hồn bay phách lạc, dĩ nhiên muốn mắng cho đứa học sinh kia mấy câu nhưng không ngờ người đến là học sinh họ Jeon, trên tay trò ấy là ông nội nhỏ của trường, trò Jung khiến cho lời mắng chưa kịp nói ra bị cô nuốt ngược lại.
Thêm nữa tình trạng của trò Jung thật sự không ổn, cô đứng dậy nói "Em đặt trò Jung xuống giường trước đi".
Jungkook để anh nằm xuống cái giường trắng tinh, mùi thuốc len lỏi trong khoang mũi khiến anh nhăn mặt. Jungkook thấy anh như thế, nghĩ rằng Hoseok nhất định đã rất đau, liền gấp gáp hối thúc "Cô ơi, Hoseok bị máu khó đông, vết thương ở dưới chân cứ chảy máu không ngừng, nhờ cô giúp cậu ấy".
Cô y tế nghe xong cơn buồn ngủ cũng theo đó bay mất, dĩ nhiên cô biết trò Jung Hoseok bị máu khó đông. Ba mẹ trò ấy trước đó gửi gắm con mình, đã nói với hiệu trưởng bệnh tình của anh, chính miệng hiệu trưởng dặn dò rất kĩ các giáo viên, nhất là giáo viên thể dục và các người ở phòng y tế.
Năm trước rõ ràng còn bình yên không sao, cớ gì mà đến phiên cô trực lại có chuyện. Lỡ mà trò Jung không cầm máu được thì chắc ba mẹ trò ta lật cả trường rồi đốt cả nhà cô mất.
Hoseok nhìn thấy sắc mặt của cô y tế còn tệ hơn mình, anh nghĩ anh biết cô đang lo lắng gì. Hoseok dịu giọng "Cô ơi, nhờ cô nhé. Không sao, cô cứ làm hết sức là được".
Mặt Hoseok càng lúc càng trắng, môi cũng không còn huyết sắc, cô y tế nhanh chóng mở cái khăn đã thấm đầy máu ra, để nó sang một bên rồi bắt đầu tiến hành cầm máu "Bây giờ cô sẽ sơ cứu cho trò, trò đợi trong tầm mười phút, nếu máu vẫn chảy cô lập tức sẽ gọi xe cứu thương đưa trò Jung vào bệnh viện".
Cô vừa làm vừa cầu nguyện, công việc ở trường MYTH thật sự rất tốt, cô có thể nuôi sống đứa con gái của mình thoải mái hơn. May mắn năm phút sau máu đã không chảy nữa, cô y tế mới nhận thấy lưng mình đã ướt đẫm.
Cô tháo bao tay vứt vào sọt rác, thở ra một hơi nói với Jungkook "Em chăm sóc cho trò Jung đi, sau đó thì nên để trò ấy về nhà nghỉ ngơi. Còn nữa..." cô ngừng một chút "Em nên mặc áo vào đi Jungkook, hình xăm của em sẽ bị giám thị hỏi thăm đấy".
Cô nhắc nhở xong cũng đi ra ngoài, để Hoseok và Jungkook bên trong. Do khi nãy do vội vã lo lắng cho Hoseok, cậu áo cũng quên mặc cứ thế một mạch bế anh đến phòng ý tế. Bây giờ Hoseok mới để ý thân hình săn chắc của cậu ta, cái bụng múi nào ra múi đó chứ không phải là cái nồi nước lèo của anh, cảm thấy hơi nóng mặt.
Anh ho nhẹ một tiếng "Cậu về phòng thể chất mặc áo vào đi, sẵn xin phép thầy Hong cho tôi luôn nhé".
Vì do mất máu nên anh bây giờ nói cũng thấy mệt, bộ dáng yếu đuối đáng thương này khiến người khác nhìn vào liền muốn bảo vệ.
Bỗng nhiên trên tóc anh cảm nhận một lực đạo nhè nhẹ, Jungkook xoa đầu anh, hệt như chủ nhân cưng nựng chú mèo đáng yêu của mình "Đợi tôi, tôi thay áo xong rồi lấy cặp cho chúng ta, hôm nay tôi đưa cậu về".
Không để anh kịp ý kiến liền đi ra, Hoseok nhìn theo bóng lưng cậu, thằng cu này dạo này uống lộn thuốc à. Nhung khóe môi cũng cong lên, nếu không phải Jeon Jungkook và Hoseok yêu chung một người, thì cậu nhóc này xứng đáng là một người bạn tốt, chơi rất được. Mà thôi, anh đâu có ý định giành người yêu của cậu ta, có thêm một đứa em cũng không phải không tốt.
Mất máu làm đầu óc Hoseok hơi choáng váng, đôi mắt cũng trở nên nặng trịch, Hoseok nhắm mắt thiếp đi.
"Thưa cô, đây là giấy khám sức khỏe của các bạn trong lớp ạ" Kim Namjoon nở nụ cười lịch thiệp, trên tay là một chồng hồ sơ nhỏ.
Cô y tế bây giờ đang ngồi bình tĩnh, thấy thế cũng phất tay "Cảm ơn trò Kim, em để xuống bàn giúp cô nhé".
"Dạ vâng" hắn đặt xuống, Kim Namjoon lờ mờ thấy bên trong hình như có người đang nằm, bây giờ chỉ là đầu tiết chiều, có người "cúp tiết" sớm vậy à.
Bình thường phòng y tế phần lớn chứa những học sinh muốn trốn học, hắn không lạ lẫm lắm. Nhưng vẫn lên tiếng hỏi "Thưa cô, bên trong..."
"Bên trong là trò Jung. À đúng rồi, em với trò Jung tính ra cũng quen biết. Không biết vì sao em ấy lại bị cắt trúng chân, trò Jeon Jungkook phải bế em ấy tới đây".
"Trúng chân...sao ạ?" Kim Namjoon không khỏi giật mình, tất nhiên là hắn biết bệnh máu khó đông của cậu ta, ông nội lúc nào cũng dặn hắn nhất định phải đối xử nhẹ nhàng với Hoseok, cũng là một trong những lí do hắn chưa mạnh tay với cậu ta bao giờ.
"Em xin phép cô vào xem Hoseok được không ạ?" hắn lễ phép nói, nhận được sự đồng ý của cô mới vén màn đi vào trong.
Bên trong là Hoseok mặc đồ thể dục gương mặt xanh xao nhắm mắt ngủ, ngực phập phồng lên xuống. Hắn công nhận rằng, cậu ta lúc này trong rất dịu ngoan yếu
ớt, chỉ cần hơi dùng lực cũng có thê giết chết cậu ta. Khi nãy nghe cô y tế nói, là Jeon Jungkook bế Jung Hoseok đến? Mối quan hệ của bọn họ thật sự không ổn, cực kì không ổn. Jungkook cũng không thường xuyên đến tìm hắn, dẫu cho hắn có hẹn cậu đi tham quan bảo tàng. Rõ ràng cả hai đúng là có hòa hoãn hơn trước, nhưng việc Hoseok bị đứt chân, Jungkook lại kịp đưa cậu ta đến đây, đó không phải tính cách của Jungkook.
Hắn đứng im bất động, hai mắt vẫn dán chặt lên người Hoseok, đến lúc Jungkook vác trên vai hai cái ba lô, cậu ngạc nhiên khi thấy sự xuất hiện bất ngờ của Kim Namjoon ở đây.
"Anh Namjoon, sao anh ở đây?"
Kim Namjoon thu lại bộ mặt suy tính của mình, trở lại dáng vẻ ôn nhu thường ngày, mỉm cười với Jungkook "Anh đến đưa hồ sơ sức khỏe của lớp cho cô, cô nói với anh Jung Hoseok bị thương nên anh vào đây xem sao. Anh nghe nói Kookie đưa cậu ta đến phòng y tế à?"
Jungkook không nghe ra ý thăm dò trong câu nói của hắn, cố gắng dùng lực nhẹ nhàng để Hoseok tựa lên ngực mình, chầm chậm bế anh.
Bàn tay giấu trong tay áo của hắn vô thức nắm chặt, hắb lặp lại "Kookie?"
"Đúng vậy, giờ em phải đưa Hoseok về, anh biết địa chỉ nhà của cậu ấy đúng không, cho em đi. Em không muốn đánh thức Hoseok".
"Để anh gửi định vị cho em" Kim Namjoon vẫn giữ tông giọng êm ái của mình, nếu để ý kĩ sẽ thấy bàn tay bấm điện thoại của hắn đã nổi đầy gân xanh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com