Chap 13
"Bé Hobi à bé Hobi ơi, há miệng ăn nè".
Trước mặt giáo sư Jung là vẻ mặt cợt nhã muốn chết của Jeon Jungkook, thằng nhóc ác đang cầm một cái muỗng đầy cháo, cộng thêm nụ cười rằng thỏ trên mặt cậu ta khiến tay anh hơi ngứa, thèm vả mặt một ai đó.
"Cậu mà dám kêu nhũ danh của tôi lần nào nữa thì tôi không ngại ụp bát cháo này lên đầu cậu đấy".
Hoseok nghiến răng nghiến lợi nói, anh cảm thấy giáo dưỡng tốt đẹp của mình đều bị Jeon Jungkook làm cho bay sạch.
Vào thời điểm Hoseok còn mơ mơ màng màng chưa tỉnh, chính cậu ta đã bế anh và gọi tài xế của gia đình chở anh về nhà, trùng hợp là mẹ của Hoseok không theo ba đi công tác ở tỉnh C.
Khi ấy mẹ Jung đang nhâm nhi trái cây coi phim tình cảm sướt mướt, chưa kịp lấy tờ khăn giấy trong hộp lau nước mắt thì quản gia đã hớt hải chạy vào trong lớn tiếng hô "Phu nhân ơi không ổn, cậu chủ ngất xỉu được một thiếu gia nào đó bế về ạ".
Thật ra Hoseok đã tỉnh khi Jungkook bế cậu đi ngang khu vườn của gia đình. Ngủ một chút khiến cảm giác say xẩm của anh cũng đỡ hơn, chưa kịp định thần lại thì đã nghe tiếng thét vang vọng của mẹ Jung, bà mặc kệ phong thái quý tộc của mình mà xách cái tà váy dài ngang mắc cá chân chạy như bay đến chỗ Jungkook.
Phu nhân Jung thấy con trai mặt mày xanh trắng, chân còn quấn băng trắng, vừa run vừa khóc, dùng tay sờ khắp mặt anh "Hobi, ôi Hobi của mẹ, còn làm sao vậy con ơi, chân của con sao vậy?"
Hoseok muốn nói với mẹ rằng mình không sao, nhưng bị mẹ Jung hết sờ rồi khóc, não bộ không tài nào điều khiển cho miệng mình nói ra dù chỉ là nửa chữ. Anh kéo nhẹ áo của Jungkook, liếc mắt về phía mẹ mình.
Jeon Jungkook lập tức hiểu ý, cậu thay Hoseok trả lời mẹ Jung "Cháu chào cô, cháu là bạn của Hoseok, tên Jeon Jungkook. Cậu ấy bị đứt chân nên cháu đưa Hoseok về ạ".
Mẹ Jung hai mắt mở to, lần thứ hai trong ngày bà hét lên "Quản gia mau gọi bác sĩ đến, nhanh lên".
"Bây giờ để con bế Hoseok lên phòng trước, phiền cô dẫn đường giúp cháu ạ" nghe lời nói của Jungkook, mẹ Jung chỉ có thể liên tục gật đầu, dẫn cậu lên phòng Hoseok.
Trong nhà họ Jung bây giờ trở nên rối mù, người hầu đứng thành hai hàng chờ đợi sai bảo. Jungkook để anh nằm xuống giường, bây giờ Hoseok mới lấy lại một chút ít sức lực mà trấn an mẹ Jung "Mẹ, con không sao, máu dưới chân cũng đã ngừng chảy rồi".
Mẹ Jung ngồi bên mép giường nắm lấy tay anh, hai mắt đỏ ửng, nhìn vẻ mặt đầy lo lắng của bà, Hoseok chợt nhớ đến người mẹ của mình ở thế giới thật.
Mẹ anh và mẹ Jung không giống nhau, nhưng cái cách yêu thương con cái thì người mẹ nào cũng có. Mẹ anh vào lúc Hoseok còn bé, gần như đêm nào cũng đỏ hốc mắt chăm sóc đứa con út ốm yếu. Anh không biết ở thế giới của mình, có phải anh đã chết rồi hay không, còn mẹ anh, liệu bà có chịu nỗi cú sốc lớn, có đau khổ khóc lớn như mẹ Jung không?
Khi cơ thể yếu ớt thì chính là lúc tâm trạng của người ta trở nên nhạy cảm, Hoseok cứ nhìn chằm mẹ Jung, rõ ràng muốn an ủi bà lại không kìm được khóe mắt cay xè, nước mắt không nhịn được như chuỗi ngọc bị đứt, rơi xuống gương mặt xinh đẹp.
Mẹ Jung càng thấy càng hoảng, áp tay anh lên mặt mình "Đau lắm hả con, đợi một xíu bác sĩ sẽ đến ngay. Ngoan, mẹ thương Hobi nhé".
Mẹ Jung lau đi nước mắt của anh, nhưng càng nghe lời dỗ dành của bà, Hoseok càng cảm thấy tủi thân, không thể nào ngừng khóc được.
"Con trông chừng Hoseok giúp cô nhé, cô xem bác sĩ đến đâu rồi".
Bà không chờ được, giao Hoseok lại cho Jungkook rồi nhanh chân đi ra bên ngoài. Jungkook thấy anh vẫn im lặng rơi nước mắt, trái tim cũng hơi nhói nhẹ, không tự chủ được mà muốn ở gần để che chở cho người mà mình từng rất chán ghét.
Cậu ta tự nhiên nằm kế Hoseok, để anh tựa vào vai mình, vòng tay qua người anh xoa lấy mái tóc anh "Ngoan nào, hay để tôi hát cho cậu nghe nhé".
Hoseok khóc đến mụ mị đầu óc, bên tai lại nghe thấy giọng hát của Jungkook. Dù tâm trạng rối bời nhưng Hoseok không thể không cảm thán, cậu ta hát thật sự rất êm tai, nghe rất hay, càng nghe càng giống như lời tâm tình của một chàng trai si tình với người mình yêu.
Ánh mắt Hoseok từ từ, từ từ nhắm lại.
Jungkook thấy bên vai mình nặng trĩu, lời hát bên môi cũng tạm dừng, nghiêng đầu nhìn Hoseok tựa lên vai mình ngủ. Gương mặt xinh xắn non nớt vẫn còn vươn nước mắt, cậu đưa tay lau đi, nhỏ giọng "Mít ướt nhưng rất đáng yêu đấy, bé Hobi".
Lúc mẹ Jung lôi sền sệt bác sĩ gia đình đến khiến ông không kịp thở thì thấy Hoseok đã yên tỉnh nằm trên giường ngủ, kế bên là Jungkook đứng ở một góc. Vết thương được băng bó tỉ mỉ nên bác sĩ chỉ kê thêm thuốc cho anh uống, dặn để Hoseok ngủ dậy thay băng vẫn được, ông sẽ ở phòng khách chờ.
Mẹ Jung sau khi bị làm cho một trận suýt nữa ngất xỉu mới thở ra một hơi, ra lệnh cho người hầu dẫn bác sĩ đến phòng khác, bây giờ mới cười cảm ơn Jungkook "Nãy giờ lo lắng cho Hoseok quá, quên mất cảm ơn con. Cảm ơn vì đã giúp đỡ Hoseok nhé".
Jungkook cũng cúi đầu xua tay "Không sao đâu cô ạ, trong lớp con và Hoseok cũng rất thân thiết nhau, giúp cậu ấy là chuyện dĩ nhiên mà thôi".
Hoseok mà nghe lời nói ba xạo trơn tru của cậu, nhất định sẽ không ngần ngại cho cậu một đấm, chỉ có điều giáo sư Jung đang bận gặp ông thần ngủ rồi.
Mẹ Jung từ trước đến giờ chưa nghe Hoseok kể về một người bạn nào, trong miệng thằng bé chỉ duy nhất một cái tên là Kim Namjoon, đến cả sinh nhật nó cũng không có lấy một người bạn nào đến tham dự.
Bây giờ lại nghe cậu trai trước mặt nói rằng mình là bạn của Hoseok, còn thân thiết nữa chứ, khiến mẹ Jung không khỏi mừng rỡ. Thằng bé cũng cao ráo đẹp trai sáng sủa, bà càng nhìn càng thuận mắt, so với thằng oắt con nhà họ Kim, bà thấy Jungkook thích hợp để làm con rể hơn nhiều.
"Nếu vậy thì thường xuyên đến chơi với Hoseok nhé, Hoseok nhà cô ấy, từ trước đến giờ chả chịu dắt bạn bè về ra mắt cô gì cả. À mà con có biết vì sao Hoseok bị đứt chân không?"
Nghe câu hỏi của mẹ Jung, cậu không biết Hoseok có muốn nói cho mẹ mình biết sự thật hay không, thôi cứ để cậu ấy tự nói với mẹ mình thì sẽ tốt hơn.
"Con cũng không rõ, chỉ biết khi con gặp Hoseok ở phòng thể chất thì cậu ấy đã bị đứt chân rồi, con chỉ kịp để cô y tế băng bó cho cậu ấy rồi mang Hoseok về nhà. Có gì cô đợi Hoseok khỏe hơn rồi hỏi cậu ấy nhé".
Mẹ Jung nghe xong thì gật đầu, Jungkook thấy mình cũng không có lí do gì để ở lại thêm nên cũng xin phép về. Trước khi về còn không quên nói ngày mai sẽ ghé thăm và mang bài tập cho Hoseok chép, theo những gì Jungkook thấy về phu nhân Jung, cậu nghĩ rằng mẹ Jung sẽ không để con trai bảo bối đi học đâu.
Đúng như những gì Jungkook nghĩ, mẹ Jung đã xin phép nghỉ cho Hoseok đến khi nào con bà ổn hơn. Hoseok tỉnh dậy thì dã muộn, không kịp ngăn cản mẹ mình.
Vết thương thật sự không sâu, vài ngày sẽ lành, đâu có mức phải nghỉ học nhưng ba mẹ Jung song kiếm hợp bích bắt ép anh phải ở yên trong nhà. Đó là cả hai vẫn chưa biết được lí do anh bị đứt chân, phải, Hoseok chọn cách nói dối.
Anh chỉ nói mình vô tình làm vỡ chai nước ép bằng thủy tinh, lại hậu đậu đạp trúng một mảnh nhỏ nên mới ra nông nỗi vậy. Mẹ Jung nghe thế liền nhăn mặt, nhẹ trách con mình không cẩn thận. Hoseok dỗ dành mẹ Jung vài câu, lại nghe bà nhắc đến Jungkook, nói cậu ta rất ân cần săn sóc, còn đợi lúc bác sĩ khám xong cho anh thì mới về.
Tất nhiên là Hoseok cảm kích rồi, hai bọn họ từng là tình địch, bây giờ trở nên thân thiết, nếu sau này tương lai có Jungkook đỡ lời, chưa biết chừng Kim Namjoon sẽ không làm khó Hoseok.
...
Anh thật sự muốn rút lại cái suy nghĩ có thể làm bạn tốt với Jeon Jungkook, bà cha nó, từ khi nghe mẹ anh gọi nhũ danh Hobi của Hoseok, cái thằng trẻ trâu này mở miệng ngậm miệng đều là cái tên Hobi.
Chưa nói mấy hôm nay lại rất tự nhiên đến nhà họ Jung, không biết xấu hổ mà đi thẳng lên phòng Hoseok. Anh đang cầm muỗng cháo chưa kịp cho vào miệng thì con thỏ khổng lồ đã lớn tiếng "Hobi ui, Jungkook tới với Hobi rồi nè".
Mặt giáo sư Jung lập tức méo xệch, tính nóng như kem cầm cái gối kế bên ném thẳng vào người cậu ta. Jungkook thành thạo né người sang một bên, thong thả để cặp của mình trên bàn học Hoseok, phóng một cái đã yến vị ngồi trên nệm, làm phần nệm bị lún xuống một khúc.
Hoseok mặc kệ cậu, quyết tâm coi Jungkook như không khí, tiếp tục há miệng ăn cháo. Nhưng muỗng cháo lần thứ hai vẫn không thể cho vào miệng anh, Jungkook đã giành lấy cái bát lẫn cái muỗng, hăng hái nói "Tôi đút cho".
"Tôi bị đứt chân chứ không có què tay, cút ra nơi khác".
Jungkook ăn mắng đến quen, vẫn cười hề hề đưa muỗng cháo đến bên miệng anh, không ngừng gọi Hobi Hobi. Nghe cậu ta léo nha léo nhéo bên tai, cuốn tập trên tay không ngần ngại tán vào vai Jungkook, đừng quên việc giáo sư Jung giỏi nhất là gõ đầu trẻ đấy.
Jungkook bị đánh, rõ ràng là nhẹ hều nhưng lại làm vẻ mặt đau đớn, không khác gì cô vợ nhỏ bị bắt nạt.
"Cậu mà còn dùng vẻ mặt đó với tôi thì lăn ra chỗ khác chơi".
"Rõ ràng miệng xinh xắn nhưng lại hỗn quá nha. Được rồi, tôi đút xong cháo cho cậu sẽ không làm phiền cậu nữa. Ăn hết còn có sức thi cử nữa".
Ngày mai Hoseok đi học lại, cũng là ngày kiểm tra những môn đầu tiên. Nếu không nhờ vậy thì còn lâu mẹ Jung chịu cho anh rời khỏi nhà, nhưng may mắn vết thương đã kéo da non, chỉ còn hơi ngứa mà thôi.
Jungkook đem bài đến cho anh, Hoseok còn chưa nói cảm ơn thì cái tính thích ghẹo gan của cậu ta phải làm cho anh mỏ hỗn. Rõ ràng tâm anh không thể tịnh được với mấy đứa có máu M thích nghe chửi.
Hoseok có thể dịu dàng với mọi người, riêng Jungkook thì không, cậu ta không phải người, cậu ta là một con thỏ đột biến gen. Nhưng đấu võ mồm còn được, chứ hành động thì giáo sư Jung không làm lại con thỏ mặt dày này, mặc kệ cậu ta vậy.
Cuối cùng Jungkook cũng thỏa mãn được đút Hoseok ăn, còn anh thì ngồi trên giường xem sách. Ánh nắng của chiều thu nhẹ nhẹ đọng trên đôi gò má bầu bĩnh, có thể thấy được những sợi lông tơ trên mặt anh, vẻ mặt chăm chú ấy lại khiến Hoseok mềm mại hơn rất nhiều.
Jungkook khẽ cười lắc đầu, hẳn Jung Hoseok không biết, đây là lần đầu tiên thiếu gia duy nhất của Jeon chăm sóc một ai đó, ngay cả lúc cậu thích anh Namjoon, Jungkook cũng chưa phải bỏ sức lực ra nhiều đến thế.
Có thể do Jung Hoseok là một hoàng tử bé, mà đã là hoàng tử bé thì xứng đáng được cưng chiều.
—————————————————
Jk chiếm sóng mấy chap rồi nên từ chap sau tạm lui cung để mấy anh còn tán giáo sư Jung nựa 😌
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com