Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 3

Hoseok hơi ngửa cổ nhìn ngôi trường trước mặt mình, so với trường cấp ba cũ của anh thì anh thấy nó thật sự quá khập khiễng rồi. Những chiếc xe sáng bóng nối đuôi nhau đưa những đứa trẻ của hào môn đến trường. Hai bên đều có người đứng trực để chờ đợi học sinh mới, một dãy băng rôn chào mừng thật lớn được treo lên. Phụ huynh thì đều là ánh mắt cao hơn cả đầu, dặn dò đứa con mình vài câu rồi mới thả chúng vào trường. Dù sao cũng là đón học sinh năm thứ nhất, còn là một trường "danh tiếng đứng đầu đất nước" theo như lời miêu tả của tiểu thuyết cơ mà.

Hoseok vừa bước vào thì thấy rất nhiều ánh mắt bắn về hướng anh, là một người nhạy cảm, Hoseok biết những ánh mắt đó đang đánh giá mình, cũng chưa tới nỗi lãng tai mà không nghe những lời xì xầm bàn tán.

Đúng là cái danh tiếng của "anh" ở đây đã đen xì rồi. Về việc tẩy trắng cho Hoseok, dĩ nhiên là phải tẩy. Anh không biết khi nào vị thần số mệnh thương tình lôi anh về thế giới của mình, Hoseok càng không để bản thân sống trong môi trường toxic được, mà nguyên nhân bắt nguồn từ người chủ cũ của cái thân thể này. Nhưng công nhận cái nết cậu ta không vừa, nhìn xem nhìn xem, đi trên đường gặp năm người thì hết bốn người né rồi.

Hoseok cũng không quan tâm, tiếp tục lục cái trí nhớ của mình để đến hội trường, hôm nay sẽ có buổi phát biểu chào mừng học sinh mới mà.

"Anh họ, anh họ ơi, Hobi hyung" tông giọng cao đến độ màng nhĩ của anh ê ẩm, Hoseok chưa kịp quay đầu coi thằng nhóc nào thì một bóng người từ đâu lao đến ôm anh từ sau, suýt nữa thì anh chúi nhũi xuống.

Cậu bé thấy mình có hơi quá lập từ rời khỏi người anh, đỡ Hoseok lo lắng hỏi "Em hơi mạnh tay hả? Anh có sao không vậy. Em không cố ý đâu"

Anh nhìn thằng bé liên tục hỏi mình, một cậu bé đáng yêu, mái tóc nó màu nâu cũng xoăn xù lên, không giống những nếp cong gợn sóng của anh, và đây là một nhóc con lai. Nghĩ xem nghĩ xem, Hoseok cụp mắt, em họ của Hoseok, người cùng anh bắt nạt dàn harem của Kim Namjoon.

Hoseok của thế giới này tính tình tuy có đáng ghét nhưng với đứa em họ này thì cậu ta thật sự thương yêu, bằng chứng là dù sau đó Hoseok chết đi do bị bắn thì chính đứa em này dập đầu trước bia mộ của cậu ta, hứa với cậu ta là sẽ báo thù cho anh họ của mình.

Hoseok tay hơi giơ lên thằng bé lập tức ôm lấy đầu "Em xin lỗi anh họ, anh đừng đánh đầu mà".

Anh khựng lại vài giây, bàn tay dừng trên đầu nhóc con xoa mấy cái "Kai à, em đã lớn rồi, không nên đu lên người anh như vậy, nhớ chưa".

Thằng bé được gọi là Kai hai mắt long lanh, gật gật đầu. Anh Hobi không những không la còn cười với cậu nhóc nữa, xin ba mẹ đi học chung với anh Hobi quả là không sai mà.

"Còn nữa, trong trường không được gọi là anh Hobi, phải gọi là anh Hoseok" đứa nhỏ lại gật gật, Hoseok cong khóe miệng, làm anh nhớ đám nhóc sinh viên của mình quá đi thôi.

Trước Hoseok quên mất nhân vật em họ này, bây giờ có thêm đồng minh, coi như kịp thời để ác nhân "Jung" không vấy bẩn tấm tâm hồn sạch sẽ này. Hai anh em vừa đi vừa nói chuyện, chủ yếu Hoseok lịch sự hỏi thăm dì và dượng, Huening Kai luyên thuyên liên tục nói về cuộc sống bên Mỹ của mình, về những chú chó em ấy nuôi.

Hoseok duy trì trạng thái mỉm cười lắng nghe, lâu lâu lại vuốt lại mái tóc do gió thổi của cậu nhóc, mà không biết rằng từ đầu đến giờ vẫn có người đang đánh giá mình.

"Mày nói xem, thằng Hoseok sao bỗng nhiên lại trở nên dịu dàng như vậy, còn thằng nhóc lạ hoắc đi bên cạnh nó là ai, không phải đám chó hay theo đuôi nó thì phải".

"Anh Jungkook, anh có thấy thằng Hoseok trông lạ lạ sao không ạ? Nó hình như..."

Gã trai được gọi với cái tên Jungkook hút thêm một hơi thuốc rồi vất nó xuống đất, dùng chân đạp lên mấy cái "Trông rất thu hút. Bình thường lớp trang điểm của nó còn đậm hơn cả đám con gái, thì ra gỡ bỏ cái lớp kệch cỡm đi trong cũng ngon mắt đấy. Muốn đổi gu để mê hoặc anh Namjoon à".

Mu bàn tay đầy hình xăm vuốt cằm rồi di chuyển lên mái tóc, đẩy nó ra phía sau để lộ gương mặt điển trai. Trái ngược với sự hổ báo của mình, nụ cười trên môi cậu ta lại đáng yêu vô cùng, hai răng cửa hơi dài, giống như răng thỏ, mắt lại to tròn, đúng là sự trái ngược đến lạ lùng.

"Đi thôi, tao cảm nhận được năm học mới này sẽ có nhiều điều thú vị lắm đây".

Hội trường của trường học rất rộng, phân nửa đã có người ngồi rồi. Hoseok nắm tay Huening Kai đi tìm một chỗ để ngồi xuống, bản thân anh thì muốn cậu nhóc nên đi kết bạn, còn thằng bé chỉ muốn bám theo Hoseok.

Anh và cái đuôi nhỏ ổn định vị trí xong thì chỉ tầm mười lăm phút cả hội trường đã đầy kín người. Hai người học sinh được chọn làm mc cũng đã bắt đầu giới thiệu về trường, rồi những bài phát biểu chào đón học sinh năm thứ nhất. Hoseok nghiêm chỉnh ngồi nghe trong khi thằng bé Kai đã ngáp lên ngáp xuống đến chảy cả nước mắt, gục lên gục xuống.

Hoseok lấy khăn tay trong túi lau khóe mắt cho nhóc con, nhắc nhở Kai ngồi thẳng lưng lên. Anh là giảng viên, một giáo sư đã phát biểu hàng trăm lần cũng ngồi nghe phát biểu bấy nhiêu lần, anh nghe cũng quen.

"Bây giờ xin mời hội trưởng hội học sinh trường MYTH, hội trưởng Kim Namjoon cùng với bài phát biểu chào mừng học sinh mới".

Tiếng vỗ tay như sấm rền vang lên, thậm chí còn có tiếng hét của rất nhiều người. Kim Namjoon, đứa con cưng của cuốn tiểu thuyết "Tình yêu vĩnh cửu" cuối cùng của xuất hiện rồi.

Từ hàng thứ hai của dãy ghế, Hoseok thấy một chàng trai đứng lên cúi đầu với những người xung quanh, hai sải đôi chân dài của mình dậm lên thảm đỏ của hội trường. Rõ ràng là một bộ đồng phục, cùng kiểu cùng mẫu, thậm chí chất liệu không khác gì nhau, nhưng hắn khoác lên không khác gì một người mẫu nổi tiếng, làm bật lên vóc dáng đáng ghen tị của mình. Chân dài eo thon, khuôn mặt góc cạnh, chân mày rậm, cùng với gọng kính bạc, đôi mắt như một con chim đại bàng, ngay cả nụ cười trên môi cũng là vừa vặn.

Đây là lãnh đạo, tiềm thức Hoseok tự nhảy lên bốn chữ này, nó làm anh nhớ đến những quan chức cấp cao đến trường đại học của anh. Hoseok có thể hiểu, "Hoseok" mười bảy tuổi mê đắm hắn cũng đúng, hoàn thiện, hoàn hảo, hoàn mỹ.

Anh là một chàng gay, một chàng gay hàng thật giá thật. Ở thế giới của anh, mọi người đều nó một người đàn ông tuyệt vời như Hoseok lại không chịu thành gia lập thất, nhưng Hoseok không có hứng thú với phụ nữ, còn đàn ông. Đôi mắt của anh hơi chớp, anh đã định, kiếp này không yêu ai nữa rồi.

"Anh Hobi, ý lộn anh Hoseok. Hội trưởng là anh Namjoon đúng không, trời ơi chắc ba bốn năm em không gặp anh ấy rồi, vẫn đẹp trai dã man luôn ha".

Hoseok thu lại ánh mắt của mình, bây giờ Hoseok không biết sao để có thể tránh né được Kim Namjoon. Khối thân thể này dù linh hồn đã biến mất, nhưng khi anh vừa nhìn thấy Kim Namjoon tim lại vô thức đập mạnh, hai má lại tự dưng nong nóng. Anh thầm thở dài, si tính đến vậy sao nhóc con, nếu em biết Kim Namjoon chính tay tiễn em về miền cực lạc hẳn em sẽ đau lòng lắm.

Hoseok bây giờ phải tách "mình" ra khỏi nam chính, để chắc chắn nếu anh có quay về thì Hoseok sẽ có thể tiếp tục sống tiếp.

Lễ chào đón cũng xong, học sinh cũng chỉ cần gặp gỡ thầy cô chủ nhiệm là có thể đi về sớm rồi. Hoseok tạm biệt em họ của mình xong, lại cố gắng dựa vào trí nhớ cùi bắp để tìm đến lớp học. May mắn kí ức cũ vẫn có thể xài được, Hoseok mở cửa lớp học bước vào.

Đúng là hung thần, đi tới đâu người ta sợ đến đó, anh chì vừa mới đặt nửa chân qua cửa lớp thì tiếng nói tiếng cười đều im bặt, mấy chục ánh mắt trợn trừng lên rồi như tên bắn, mạnh ai về chỗ người đấy. Hoseok ngơ ngơ hết năm giây, lại chớp chớp mắt mấy cái, phân vân không biết có nên chào mọi người một ngày tốt lành nhưng lại không muốn mấy con tim yếu ớt đó bị hù đến vỡ tim mà chết.

"Cậu chủ Jung có muốn vào lớp hay không? Đứng ngoài đây không muốn ai vào à".

Anh theo thói quen nghiêng đầu nhìn người đang nói, mắt Hoseok không to nhưng bình thường lại bị bôi vẽ bởi những đường kẻ mắt rất đậm, còn kim tuyến kim ơ bling bling nữa. Bây giờ đôi mắt ấy lại sạch sẽ và trong suốt, thậm chí Jungkook có thể tháy được hình ảnh của mình phản chiếu trong đôi mắt đó.

Cậu thấy  ánh mắt Hoseok lướt từ trên đỉnh đầu cậu ta xuống đến tận chân, "Jungkook?" giọng của Hoseok thật nhẹ, nghe qua như làn gió của mùa thu, không phải là quãng giọng chói tai the thé của mọi lần.

Cậu ta khoanh tay cười cười "Mới có mấy tháng hè không gặp, Jung thiếu gia quên tôi rồi ạ".

Vậy là anh đoán không sai, chàng thiếu niên trước mặt mình chính là Jeon Jungkook, mối tình đầu của Kim Namjoon, cũng là người thành đôi đầu tiên với hắn ta. Người này được miêu tả là một tên nhóc đại ca trong trường, những trận đánh nhau của Jungkook cũng là Kim Namjoon che chở cho cậu ta. Tuy yang lake nhưng cực kì nghe lời hắn, theo như công chính nói, thì chính là bé thỏ con đáng yêu của hắn ta.

Hoseok thấy khóe mắt hơi nhức, bé thỏ kiểu mẹ gì mà to đùng, đã thế còn xăm mình, con thỏ này chắc dùng cà rốt phang chết người mất.

"Không quên" Hoseok nói xong không nhìn cậu ta nữa bước về chỗ của mình.

Jungkook nhướng mày với hai cái khuyên bạc sáng chói, tên Jung diêm dúa còn không thèm chửi đỏng nữa cơ. Jungkook đi tới cái bàn phía trước bàn của anh, hất đầu ý bảo người đang ngồi nhường chỗ. Ai chẳng biết ai ông thần này ghét nhau cực, chỉ cần gặp nhau chính là trong trạng thái dầu sôi lửa bỏng, không ai nhường ai.

Jungkook xoay ghế lại đối diện bàn Hoseok, thấy anh đang lấy từng cuốn sách ra thì chống cằm, giọng chế giễu "Tuy anh Namjoon thích những người thông minh, nhưng mà ngu lâu dốt bền khó đào tạo như cậu thì cố gắng quá thì thành quá cố đó".

Hoseok sau khi xếp sách vở yên vị trên bàn, xong hết thì anh tựa người lên ghế, bàn tay thon dài xòe ra "Cậu thấy gì không?"

Jungkook nhíu mày "Không".

Hoseok nở nụ cười xinh đẹp, hai đồng điếu sâu hút cũng không e ngại xuất hiện trước mặt Jungkook "Đúng, giống như hộp sọ của cậu, không có não".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com