Chap 30
Hoseok men theo con đường phía sau thư viện đi tìm máy bán nước tự động, nhưng có lẽ sáng sớm anh không coi giờ hoàng đạo để rời khỏi giường nên chỉ vừa tới ngã rẽ đã đụng mặt với Kim Namjoon.
Trên tay hắn là mấy quyển sách, Hoseok nghĩ hắn muốn đến trả sách cho thư viện, quyết tâm giả mù không biết đi ngang hắn. Nhớ đến cái hôn tay của Kim Namjoon vào hôm đó thôi mà anh đã muốn đá luôn giáo dưỡng tốt đẹp hơn ba mươi năm của mình ra chuồng gà để dạy dỗ hắn một trận rồi.
Giáo sư Jung trên đời này ghét nhất là bị người khác động thủ trên người anh.
Kim Namjoon thấy thân ảnh nhỏ gầy kia lướt qua mình, gương mặt xinh đẹp lạnh lùng kia làm hắn thích thú, rất chuẩn xác mà nắm lấy cổ tay Hoseok. Cả người anh vì đó mà khựng lại, Hoseok khó chịu hắng giọng "Cậu lại muốn cái gì đây".
Thay vì trả lời câu hỏi của Hoseok, hắn lại kéo tay anh đi. Lực đạo của hắn rất mạnh, tay của anh bị nắm lấy vô cùng đau, dù Hoseok có dùng hết sức bú mẹ mà giật ra cũng không thể rút tay mình ra được.
Kim Namjoon đẩy Hoseok đến một cái cây nào đó, nơi này khá vắng vẻ, thêm nữa giờ tự học bọn học sinh thường xuống căn tin hoặc khu bỏ hoang của trường để hút thuốc, nên bây giờ chỉ có mỗi Hoseok và cái tên điên này mà thôi.
Sách trên tay cũng bị hắn thẳng tay vứt xuống đất, hai tay giam anh ở giữa mình và thân cây, gọng kính bạc không che được đôi mắt sắt bén cùng với nụ cười tạm coi là "ôn hoà".
"Kim Namjoon, những ngày nay cậu cư xử như một thằng nhóc điên tình đấy. Tôi nghĩ đây không phải phong thái làm việc của cậu".
Hoseok dù bị hắn chèn ép mặt cũng không biến sắc, giọng điệu càng thêm bỡn cợt. Hắn cũng đã quen với một Hoseok như thế, đây mới là một Jung Hoseok khiến hắn gợi lên hứng thú. Hoseok không ngại khoe ra móng vuốt của bản thân, cảnh báo rằng em ấy sẽ cào chết hắn bằng bất cứ giá nào. Nhưng hắn lại yêu thích việc thuần phục một con thú hoang dã hơn là con một mèo nhà ngoan ngoãn nghe lời.
"Tại sao lại trả lại quà của tôi?"
Hoseok khẽ nhíu mi, quà? À, là mấy cái trang phục đắt tiền được gửi đến nhà họ Jung mỗi ngày đấy sao.
"Tôi không thích trang phục diêm dúa".
"Không phải diêm dúa, phần lớn là màu sắc trung tính, thiên về những màu em yêu thích. Em chưa xem qua đã ngay lập tức trả về rồi".
Hoseok bị hắn vạch trần cũng không ngượng, đúng là anh chưa mở bất cứ hộp quà nào cả, còn là quà của Kim Namjoon thì cho anh xin, anh sẽ tổn thọ nếu nhận lấy nó mất.
"Thế anh nói xem tôi phải nhận nó".
Hoseok khoanh tay trước ngực, hai mắt trong suốt nhìn thẳng vào mắt hắn. Kim Namjoon yêu chết đôi mắt này của Hoseok, một đôi mắt không hề sợ hãi trước hắn, mỗi lần nhìn hắn lại buông ra những câu chọc giận Kim Namjoon. Trái ngược với những người vì e sợ nhà họ Kim mà trốn tránh ánh mắt hắn, hay chỉ đơn giản là có tình cảm với hắn.
Hắn lại lướt đến đôi môi anh, màu môi tự nhiên của Hoseok hồng hồng, vì trời lạnh và khô nên lúc nào anh cũng phải bôi son dưỡng, tránh việc môi của mình bị bong tróc chảy máu. Vì thế nên nó căng bóng, cực kì dụ dỗ người khác.
Mắt hắn lại thêm tối tăm, hắn nhẹ nâng cái cằm nhọn của anh, giọng lại trầm thêm "Vì tôi là hôn phu của em".
Hoseok bị chọc tức mà bật cười thành tiếng, anh muốn co giò cho hắn một cú vào bụng nhưng Kim Namjoon đã nhanh hơn một bước mà kẹp chân anh lại. Hoseok không chịu được mà quát "Kim Namjoon, tôi đã nói với cậu hàng trăm lần..."
"Là em nhất định không gả cho tôi. Tôi biết, nhưng mà em biết không Hoseok" Hắn chậm rãi áp sát lên người anh, da gà của Hoseok lập tức nổi lên khi cái mũi hắn chạm qua vùng cổ nhạy cảm của anh.
Kim Namjoon hít vào một hơi, nở nụ cười thoả mãn "Em thay đổi. Em thông minh, em hiểu rõ tôi. Thậm chí em ngày càng từng bước đi đến vị trí phía trên. Chúng ta đã bên cạnh nhau lâu như vậy, nhưng em lại che giấu rất tốt. Ong bướm bên cạnh em quá nhiều, làm chồng tương lai của em không vui".
"Không vui con mẹ cậu" Hoseok không ngần ngại buông ra câu chửi thề, nếu không phải bị ép sát đến mức không cử động được thì anh nhất định sẽ tát cho thằng khốn này thành đầu heo.
Trái ngược với phản ứng của anh, hắn ngược lại xem câu mắng chửi như thú vui của hai người "Đúng là em không muốn kết hôn với tôi, nhưng cũng có nhiều cách để chúng ta có thể kết hôn. Như việc gạo nấu thành cơm, em thấy sao Hoseok bé nhỏ?"
Hắn thì thầm vào tai anh, Hoseok lạnh giọng đáp "Anh sẽ không làm như vậy?"
Hắn kinh ngạc, cười cười hỏi lại "Sao em lại nghĩ tôi không dám làm hửm?"
"Ông nội Kim, vẫn – còn – sống" Hoseok nói từng chữ, chỉ cần ông nội Kim còn sống, cái ghế gia chủ vẫn còn chưa có người kế thừa, Kim Namjoon nhất định không dám làm bậy.
Ai kêu Jung Hoseok là đứa cháu duy nhất của ông nội Jung, cái kim bài lớn như vậy nhà họ Kim muốn động cũng không dám. Hoseok nhếch môi đầy khiêu khích, Kim Namjoon đúng là chỉ muốn trêu chọc anh. Nhưng da thịt Hoseok lại mềm mại như thế, mùi thường dịu dìu dụ dỗ hắn, yết hầu chuyển động lên xuống, tay nắm cằm Hoseok lại tăng thêm lực, trước đôi mắt trừng lớn của anh, hắn muốn đặt lên đôi môi đang nhếch đó một nụ hôn.
"Hoseok, cậu đợi tôi có lâu không?"
Giọng nói đều đều nhạt nhẽo này phát ra từ phía đối diện bọn, Min Yoongi đứng đó, hai mắt nhìn về phía Hoseok vẫn còn bị Kim Namjoon vây giữ.
"Yoongi?"
Hắn ngạc nhiên hỏi, Min Yoongi vẫn không thay đổi mà duy trì ánh mắt của mình về phía anh "Hội trưởng Kim, thả người. Hoseok hôm nay có hẹn với tôi".
Kim Namjoon nghe vậy, chỉ mỉm cười "Mình không biết cậu và Hoseok thân thiết đến mức có thể hẹn riêng với nhau đấy".
Ánh mắt như con rắn độc khẽ liếc về phía Hoseok, thả nhẹ lực tay. Anh ngay lập tức đẩy Kim Namjoon ra khỏi người mình, Min Yoongi tiến thêm mấy bước kéo Hoseok về phía sau, không khí giữa ba người bọn họ như phủ thêm một tầng băng.
Khí chất Min Yoongi chưa bao giờ mang hơi ấm, hắn ta đứng đó, không ngần ngại đứng phía trước chắn cho anh "Vì chúng tôi có thân thiết hay không, chưa bao giờ liên quan đến cậu cả Kim Namjoon".
Hoseok nhanh chóng nắm cổ tay Yoongi rời khỏi nơi này, mặc kệ Kim Namjoon tựa lưng lên thân cây, ánh mặt trời bị che khuất bởi những đám mây đen, báo hiệu một ngày không có mấy gì đẹp đẽ.
Khi đi đến gần khuôn viên trường anh mới dừng lại, bàn tay nắm lấy cổ tay Min Yoongi cũng buông ra. Hoseok thở một hơi nhẹ nhõm "Cảm ơn cậu, Min Yoongi".
Dù không hiểu lí do gì mà tên mặt lạnh này xuất hiện ở đây nhưng cậu ta quả thật là ân nhân cứu mạng của anh. Anh không biết tên Kim Namjoon kia có thể làm được những gì, nhưng việc hắn làm anh dám chắc hậu quả nó vô cùng lớn, Hoseok không thể liều lĩnh hi sinh bản thân mình được.
"Không có gì" Min Yoongi nói xong muốn rẽ về hướng trường học, nhưng một lần nữa bị anh bắt lấy "Nè, dụ tụi mình hẹn là có thật. Không phải đợt trước tôi nói sẽ khao cậu vì cậu giúp tôi giải bài tập sao".
Bản thân Min Yoongi rất ghét người khác đụng chạm vào người mình, một phần là tính cách hắn có hơi cổ quái, một phần là chỉ là hắn không thích chung đụng mà thôi. Nhưng nụ cười Hoseok sáng bừng, đống điếu nho nhỏ đáng yêu, làm Min Yoongi nhớ đến một Jung Hoseok đẹp đến nghẹt thở trong buổi diễn văn nghệ ngày đó. Vừa xa vừa gần, thật khó nắm bắt làm sao.
Thì ra cậu ta không quên cuộc hẹn đó, đôi mắt hắn híp lại, che đậy sự vui vẻ của bản thân.
"Nè mèo con, cậu quyết tâm chọn ly cà phê đen thui đó hả?"
Hoseok khuấy khuấy ly hồng trà trái cây của mình, nhìn thằng nhóc thua mình gấp đôi tuổi cầm ly cà phê uống, một tay viết tiếp những nốt nhạc trên nhạc phổ. Cả hai mua nước xong, bằng cách nào đó lại đi đến phòng nhạc của trường, cả buổi Min Yoongi cũng không nhắc đến việc xảy ra giữa Kim Namjoon và anh.
Hừm, nhìn đến nhìn lui, nhạc cụ đều được sắp xếp gọn gàng hết rồi, ghế cũng được để sang hai bên, trong phòng chỉ còn một cây dương cầm, còn là loại dương cầm cổ điển.
Giáo sư Jung hai tay chống lên mặt dương cầm, lấy đà ngồi lên nó. Dương cầm hơi chuyển động, Min Yoongi cũng không hé mắt chỉ nhắc nhở "Cậu muốn ngã hay sao?"
"Không ngã được đâu, mà cậu đang viết nhạc à. Tôi nhớ từ đây đến học kì sau trường đâu còn cuộc thi nào đâu ta?"
Hoseok rùng mình khi hút một ngụm nước lạnh, cảm thấy đầu óc mình cũng bị buốt luôn.
"Tôi viết để bán cho người khác".
Chậc, sao anh lại quên mất, Min Yoongi vốn dĩ là một đứa trẻ không gia thế, tuy hắn có học bổng toàn phần của trường MYTH, nhưng vẫn còn phải sinh sống. Cậu ta có một người mẹ bị liệt, mỗi tháng đều phải cần có tiền để mua thuốc, hai mẹ con cũng phải ăn uống, gánh nặng đều dồn hết lên vai Min Yoongi. Hắn có đi làm việc ở những cửa hàng tiện lợi, còn viết thêm nhạc bán cho các công ty giải trí nhỏ, là một đứa trẻ tự lập, giáo sư Jung rất tán thưởng tính cách này của nhóc mặt trắng.
"Tôi xem được chứ?" Hoseok chỉ vào mấy tờ nhạc phổ mà Min Yoongi đã viết xong, nhận được cái gật đầu của hắn mới cầm lên xem.
Min Yoongi viết hai bài, đều là tình ca. Nghĩ đến cái mặt như cục đá của nhóc mặt trắng viết mấy cái lời kiểu như anh yêu em đến chết đi sống lại, không hiểu sao anh rất muốn cười. Nhịn xuống cảm giác không nên thân của mình, anh tiếp tục chuyển ánh mắt đến bài hát mà hắn đang viết.
Min Yoongi không có đàn, mỗi lần sáng tác đều là ở trường, dùng những nhạc cụ có sẵn. Vì hắn là học thần, dù sao cũng mang rất nhiều lợi ích đến cho trường MYTH nên nhà trường xem như mắt nhắm mắt mở mặc kệ.
Ting ting, âm thanh tiếng đàn vang lên, một hai nốt đầu bắt đầu liên kết với nhau hơn, tiếng đàn của Min Yoongi thật sự quá khác với chủ nhân của nó, mang một phần mềm mại du dương, lại như có một bàn tay vô hình vuốt ve trái tim người nghe.
Hoseok hơi khép mắt, chân đung đưa theo điệu nhạc. Min Yoongi bây giờ mới chân chính ngắm nhìn anh.
Hắn nhớ lần trước hắn gặp Hoseok ở đây, cậu ta khóc nức nở, đau đớn vô cùng, cả người ôm lấy hắn run rẩy như động vật nhỏ đáng thương. Khi ấy hắn còn nghĩ, người khiến cậu ta buồn khổ như vậy thì hẳn là Kim Namjoon.
Nhưng đến hôm nay vô tình thấy được cảnh bọn họ giằng co, hắn nghĩ mọi chuyện không phải như hắn nghĩ. Min Yoongi có thể thấy được sự chống cự và xa cách của Jung Hoseok dành cho hội trưởng Kim, vậy sự chống cự này từ đâu mà có? Rõ ràng trước kia cậu ta yêu Kim Namjoon đến phát cuồng cơ mà.
"Bạn học Min, cậu không chuyên tâm" Hoseok từ bao giờ đã mở mắt ra, khoé môi cong nhẹ hướng về hắn "Giai điệu của cậu bị loạn rồi".
Bàn tay lướt trên phím đàn của hắn theo đó cũng ngưng lại, hít một hơi bắt đầu đánh lại. Trong phòng nhạc có một cái cửa sổ thật lớn, ánh nắng yếu ớt theo đó mà chui vào kẻ hở, phủ lên làn da trắng đến trong suốt của Min Yoongi, làm cho nó thêm lấp lánh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com