Chap 6
Nếu hỏi Hoseok rằng từ khi anh xuyên đén đây thì điều gì khiến Hoseok cảm thấy "ổn" nhất?
Câu trả lời là một cuốn tiểu thuyết dành cho những cô gái trẻ đam mê cuộc sống màu hồng thì cái không thiếu nhất chính là cái đẹp. Ở đâu Hoseok cũng thấy người đẹp, em họ Kai đáng yêu đẹp, công chính...cực kì đẹp, thụ nhỏ thụ lớn cũng đẹp. Bây giờ vô tình gặp một anh chàng ở ven đường cũng là cực phẩm.
Hoseok mới đầu còn không chú ý, vì đỡ chàng trai nên có thể nhìn anh ấy kĩ hơn, hai mắt Hoseok thiếu điều tròn xoe đến rớt ra ngoài. Người sau còn đẹp hơn người trước, gương mặt này không phải là nên xuất hiện trên những quảng cáo về xe hơi hay đồng hồ sang trọng hay sao.
Anh ngày trước có thời gian cũng yêu thích xem phim truyền hình, anh không khỏi cảm thán, anh ta đẹp còn hơn thế, ngũ quan quá đỉnh rồi. Mắt sáng, mày đậm, không quá nhu hòa như Hoseok, à, hoa hồng, người con trai này chính là một đóa hoa hồng mà.
"Em...có thể nhặt giúp anh không?"
"À, được chứ, anh đợi em xíu nha" Hoseok cuối cùng cũng tắt mode mê trai thời vụ, ngồi thụp xuống nhặt cam. Nhưng bao giấy cũng đã rách, bỏ vào đâu bây giờ. Anh chợt nhớ đến cái túi vải do quản gia đưa cho mình trước khi ra khỏi nhà, bên trong đựng khăn lông và một bình nước. Hoseok nhanh chóng lấy khăn lông để lên vai, bình nước thì để xuống đất.
Chàng trai như hiểu được ý của anh, nhanh chóng lên tiếng "Không sao đâu, em cứ để cam ở trên người anh cũng được".
Hoseok cho hết cam vào túi vải, sau đó mới đặt vào lòng cho anh, cười thật tươi "Đây, cam của anh".
Đồng tiền nho nhỏ của Hoseok khiến mắt chàng trai hơi lóe, nhưng rất nhanh đã nhẹ giọng "Nhưng túi của em".
Hoseok hơi nghiêng đầu "Bình thường cuối tuần em sẽ chạy bộ xung quanh khu vực này, anh có thể trả lại cho em".
Hoseok đứng dậy, đưa mắt nhìn một vòng "Có ai ở đây với anh không ạ?"
Chàng trai ngồi trên xe lăn, được đắp một cái chăn mỏng ngang đùi, vì xe lăn được đẩy trên lề đường nên anh vẫn nghĩ là có người đi chung với anh ấy.
"Anh có bạn đi chung, nhưng cậu ấy đi mua nước mất rồi, chỉ không ngờ cái lại đổ hết cam".
Anh nói xong vẫn thấy Hoseok nhìn mình chằm chằm, không thể không bổ sung thêm "Bộ mặt anh có dính gì hay sao?"
Hoseok bị vạch trần, xấu hổ, quá xấu hổ, tật mê cái đẹp không bỏ được. Anh lắc đầu nguầy nguậy "Anh đẹp trai lắm ạ, nên...em có hơi nhìn một xíu" Hoseok giơ lên ngón út với ngón trỏ "xíu như này thôi à".
Chàng trai nhìn động tác trẻ con của cậu cũng bật cười thành tiếng "Em đáng yêu thật đó, cậu bé".
Từ ngày xuyên đến thế giới ba xu này, cuối cùng Hoseok đã có thể nghe được lời khen ngợi từ người khác, nhịn không được mắt cũng cong thành vòng cung nhỏ luôn.
"Em cảm ơn lời khen này của anh. Em xin phép về trước ạ, tạm biệt" Hoseok cầm bình nước của mình lên, vẫy tay tạm biệt.
Người con trai kia trước khi anh rời đi đã kịp nói theo "Nếu được tuần sau anh sẽ trả túi vải cho em nhé".
"Dạ vâng ạ" bóng hình thon dài của cậu trai trước mặt dần dần biến mất, nụ cười dịu dàng trên môi anh ta theo đó cũng biến mất, cả đôi mắt rõ ràng ấm áp cũng trở nên sắt lạnh.
"Cậu cả" từ đâu xuất hiện một người đàn ông mặc vest đen, dáng người to lớn đi đến cùi đầu lên tiếng.
"Sun, anh nói xem, những gì mà người của chúng ta điều tra có phải có gì đó sai hay không. Jung Hoseok, mười bảy tuổi, tính tình ương ngạnh khinh thường người khác, thích ăn diện, ghét tiếp xúc với những người mà cậu ta cho là thấp kém. Thế nhưng cậu ta lại giúp một người khuyết tật như tôi, loại người mà cậu ta cực kì chán ghét".
Người được gọi là Sun nghe lời cậu chủ của mình nói, suy nghĩ một chút liền đáp "Thưa cậu, trước đó tôi cũng đã gặp cậu Jung một lần. Quả thật không khác gì chúng ta điều tra đâu ạ".
Chàng trai mân mê túi vải, không bông xù cũng chẳng thô cứng, rõ ràng là chất vải tốt, trên đó có hình hoa mặt trời cười hớn hở, vô cùng trẻ con.
"Vậy sao? Tôi nghe nói dạo này trên trường, Jung Hoseok không còn bám lấy Namjoon nữa".
"Chúng ta có cần tiếp tục theo dõi không ạ, cậu Seokjin?"
"Nên chứ, mọi thứ bây giờ càng có lợi cho chúng ta rồi" Seokjin miệng cười nhưng mặt hoàn toàn vô cảm nói với ông ta, anh không biết cuối cùng con cờ mà chú hai mình cho là vô dụng có quay lại cắn chết chú hai hay không, anh rất tò mò đấy.
Người vest đen đẩy chiếc xe lăn cho anh, ông ta biết mọi thứ cậu cả làm đều có tính toán từ trước, không thích người khác chen vào những suy tính của mình. Có lẽ hướng gió nhà họ Kim một lần nữa chuẩn bị đảo chiều rồi.
Hoseok khi về nhà, lần thứ hai hết hồn khi Kim Namjoon tiếp tục nhắn tin cho mình, nói rằng hắn sẽ đến đón anh thay vì tài xế, và Hoseok hãy mặc một bộ đồ "đàng hoàng" nhất.
Anh có thể hiểu vì sao Kim Namjoon lo lắng, tủ đồ cũ của Hoseok quả thật dễ làm cho người lớn tuổi lên cơn đau tim, không hở ngực cũng hở eo, không thì hở cả lưng, mặc không sợ trúng gió sao nhóc.
Ăn sáng xong anh lại đọc sách, Hoseok đưa mắt nhìn mảnh vườn xanh của nhà mình, bên dưới có một cái cây cổ thụ thật to. Anh nghe quản gia nói cái cây này đã trồng rất lâu, từ đời ông nội của Hoseok, có nên làm một cái xích đu đọc sách không nhỉ. Có lẽ vào ngày nghỉ cuối tuần tiếp theo, anh sẽ làm như vậy.
Ngồi một lúc nữa thì cũng đến giờ anh phải chuẩn bị sang nhà họ Kim, khoảng thời gian trước khi Hoseok xuyên đến đây thì cậu nhóc hàng thật cũng thường xuyên qua lại nhà họ Kim, nhưng chủ ý là do cậu ta muốn ở gần Kim Namjoon là chính, chỉ cần qua đó thì sẽ bám dính con thứ nhà họ Kim không buông.
Nếu là một bà mẹ chồng bình thường, chưa chắc sẽ thích việc "con dâu tương lai" cứ chiếm lấy con trai mình, chưa nói đến nhà họ Kim là một mớ lộn xộn. Ông nội Kim đã có tuổi, bằng chứng là ông nội Jung đã đi bán muối được ba năm thì sức khỏe của ông nội Kim theo đó suy yếu đi nhiều. Tài sản vẫn chưa phân, cổ phần đều trong tay ông nội Kim, thêm vào đó con lớn con nhỏ một đàn, Jung Hoseok với bộ não đơn bào của mình chỉ cần gả đến nhà họ Kim chắc chắn sẽ chết sớm nhất.
Anh ngày trước cũng thường hóng hớt chuyện lá cải, những việc như tranh đấu hào môn không phải chỉ có ở trên phim ảnh, ngoài đời còn khắc nghiệt hơn rất nhiều.
Cô chú của Kim Namjoon không thích hắn cưới Jung Hoseok, vì gia đình họ Jung quá giàu, sẽ giúp ba hắn trong việc trở thành chủ tịch của công ty.
Mẹ Kim Namjoon không thích hắn cưới Jung Hoseok, vì đứa con dâu này không có đầu óc, nhất định sẽ kéo con trai bảo bối của bà xuống nước.
Và anh càng không thích Kim Namjoon cưới Jung Hoseok, vì cốt truyện không cho phép, và nếu cho phép thì cũng không được. Một tên đàn ông ôm ấp một đống bé thụ, chia đủ lịch cả một tuần lễ, còn chê tam quan chưa đủ nát à.
"Trong mắt nhà họ Kim cậu chính là một con chốt thí, nhưng anh sẽ giúp cậu lật ngược bàn cờ này. Sau này có thể quay trở lại thân xác này, nhất định nhất định phải sống cho tốt, không được phụ lòng anh biết chưa?"
Hoseok thì thầm với bản thân mình trước gương, đôi mắt bình thường ương ngạnh đã trở nên nhu hòa, mái tóc đen được chải theo nếp, nụ cười nhẹ trên môi, đây mới chính là thiếu gia được sinh ra trong gia đình quý tộc đích thực.
Hoseok mặc một cái áo măng tô nâu, bên trong là áo tay dài màu kem và quần âu đen, không rực rỡ chói mắt, bình dị nhưng cũng không giấu được sự nổi bật của mình.
Anh biết Hoseok rất đẹp, dù trước kia có ăn mặt lố lăng hay theo phong cách đơn giản của anh, cậu ấy vẫn rất đẹp. Một đóa hoa đẹp thì nên được khoe sắc ở vườn hoa, chứ không phải để bị ngắt cắm vào bình, sau đó chịu sự lụi tàn nhanh chóng.
Cộc cộc, tiếng gõ cửa từ bên ngoài, tiếp theo là giọng nói của hầu gái "Cậu chủ, cậu Kim đã đến, đang đợi cậu bên dưới ạ".
"Được rồi em sẽ ra ngay" Hoseok chỉnh lại áo khoác, đưa tay cầm lấy điện thoại, từng bước đí xuống nhà.
Đi được phân nữa cầu thanh, anh đã thấy Kim Namjoon ngồi trên bộ sofa đắt tiền mà ba Jung phải mang tận Ý về, hai chân thon dài bắt chéo, một tư thế thẳng lưng chuẩn mực. Hắn như nghe thấy tiếng bước chân, đôi mắt chim ưng nhìn về hướng cầu thang, hơi sững người.
Jung Hoseok từ tốn hệt một con mèo ba tư cao quý, không phải là tên cứ thấy hắn là lại nhào vào ôm, chưa nói đến cậu ta thật sự mặc một bộ trang phục "giống người". Ánh mắt cậu ta chạm vào ánh mắt hắn, một mảnh trong suốt không tạp chất.
Một tuần này, Jungkook không ngày nào không nói về Jung Hoseok, đến hắn cũng phải ngạc nhiên. Rõ ràng cả hai ghét nhau đến cùng cực, vậy mà Jungkook nói rằng thằng bé có trêu đùa cậu ta đến đâu đều bị cậu ta phản bác lại đến cứng cả miệng, chưa kể còn không đem "đàn em" của mình đi bắt nạt người khác.
Cậu ta có thể thay đổi nhanh đến vậy sao? Hắn dĩ nhiên không tin, đối với hắn, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, chưa kể là một kẻ nhìn đời bẳng nửa con mắt như Jung Hoseok.
Hoseok làm như không biết hắn đang âm thầm đánh giá mình, mở lời trước "Chúng ta đi được chưa?"
Hắn gật đầu đứng lên, anh cũng không rảnh chờ đợi mà bước đi thẳng ra ngoài cửa, đến tận lúc cả hai đã ngồi trong xe, Kim Namjoon khởi động xe vẫn không nói với nhau câu nào. Hoseok là không buồn nói, còn hắn là đang suy nghĩ.
"Một chút nữa gặp ông nội, đừng có vô phép tắc quá, dạo gần đây sức khỏe ông không tốt".
Hắn tốt bụng dặn dò anh, Hoseok tựa đầu vào kính xe, rồi cũng không phản bác "Tôi nhớ rồi".
Cuộc nói chuyện cứ thế đi vào ngõ cụt, trong lòng hắn hơi khó chịu. Rõ ràng bình thường chỉ cần được đi với hắn thì Jung Hoseok sẽ liên tục nói không ngừng, làm mọi cách gây sự chú ý với hắn, bây giờ lại giả vờ như không quan tâm, lại có chiêu trò mới để quyến rũ hắn?
Nếu để Hoseok biết được công chính đang tự bổ não mình, thì nhất định anh sẽ cười vào mặt hắn, anh bạn, bổ não là bệnh, cần phải trị.
Chỉ là bây giờ anh muốn giữ sức và chất xám cho mình, còn một mớ lang sói ở nhà họ Kim muốn bắt nạt anh kia kìa. Không phải ông nội Kim chính là thứ bọn họ sợ hãi sao, vậy anh càng phải dựa vào cây đại thụ này.
Bên ngoài cảnh tượng liên tục thay đổi, người trong xe lại mỗi người một suy nghĩ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com