Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

9.Nguyễn Anh Tú - Quang Hùng.

"Hùng ơi xong chưa bé."

Nguyễn Anh Tú đứng trước cửa nhà Quang Hùng gọi em, hắn cười nhẹ nhìn vào cửa phòng đầu tiên nơi mà có bóng hình em ở đó.

Trong phòng, Quang Hùng vội mang vớ rồi cầm túi xách chạy ra.

Tốc độ chạy của em không thay đổi nhào thẳng vào người đứng ngay cửa đấy mà hôn nhẹ lên môi anh.

Anh Tú cưng em chỉ biết dang tay đón em nhào vào mình, trọng lượng em nhẹ nên dễ dàng bế em lên cười đùa.

"Hôm nay bé muốn đi đâu."

Anh vừa bế em vừa xoa gáy hỏi. Quang Hùng giả vờ suy nghĩ một lúc rồi chốt ý.

"Em muốn ăn bánh."

Em nói xong liền cười tươi nhảy khỏi người anh. Nguyễn Anh Tú cũng chẳng nói gì nữa gật đầu rồi nắm tay em rời khỏi nhà.

"Tiệm cũ nhé?"

Vừa lên xe Anh Tú đã cài dây an toàn cho em, nựng má một cái rồi lên tiếng.

Em gật đầu rồi cười tươi với anh, nụ cười của em tỏa sáng ấm áp trong khung cảnh buổi đêm lạnh dầm.

Hai người họ dừng xe tại một tiệm bánh nằm ngay giữa hẻm nhỏ, nơi đó khuất nên rất ít người biết tới.

"Em muốn ăn gì?"

Anh nắm tay em đi dọc con hẻm nhỏ tìm nơi ánh sáng họ thường lui đến, Quang Hùng ngập ngừng một chút rồi nhỏ giọng yêu cầu.

"Như cũ ạ."

Nghe vậy Anh Tú cười rồi chẳng nói gì nữa dẫn em vào trong.

Ánh sáng của cửa tiệm đối lập hoàn toàn với khung cảnh bên ngoài nó. Mùa đông, trời lạnh lại còn ban đêm làm cảm xúc em không thoải mái.

Biết được em không vui Anh Tú liền cởi áo choàng lên người em rồi ân cần hỏi han.

"Lạnh đúng không? Vừa nãy anh nói mang áo dày một chút rồi mà."

Em bướng có tiếng nên anh cũng phải bất lực nghiêm khắc dạy dỗ lại, Quang Hùng chỉ biết cười để anh vui hơn, thế mạnh của em là cười, em biết điều đó nên cứ cười mãi thôi.

"À, em vào trước đi."

Bước được một nữa cánh cửa đột nhiên anh đứng lại không đi tiếp nữa. Tay em đang nắm tay anh cũng vì thế mà buông ra.

Em Quay đầu lại nhìn thấy anh đứng trước cửa tiệm bánh mà chẳng bước vào, ánh sáng cũng chỉ chiếu đến cổ anh rồi dừng lại.

"Sao anh không vào?"

Quang Hùng nhẹ giọng hỏi, Anh Tú chỉ cười nhẹ. Nhưng em không thấy được anh đang cười nên cảm xúc rất khó chịu, em rất khó chiều nên chỉ có anh hiểu được em giờ anh lại làm em khó chịu đến thế.

Em đứng trong tiệm bánh nhìn ra bóng anh đang đứng ở ngoài không khỏi thắc mắc nhưng anh không trả lời em.

"Anh..ơi?"

Đột nhiên có một giọng nữ phát ra đằng sau em, cô gái ấy còn lay người em mặt rất hoang mang như thể không biết em đã xảy ra chuyện gì.

Quang Hùng chợt tỉnh, em nhìn qua bên cạnh thấy một cô gái mặt đồ nhân viên cửa tiệm đang gọi mình.

Thấy được anh không còn ngơ ra nữa cô nhân viên mới thở phào hỏi thăm.

"Anh ổn không ạ? Anh vào bàn ngồi đi.."

Em gật đầu cười nhẹ nói rằng bản thân không sao rồi nhìn ra ngoài cửa, chẳng thấy anh đâu.

"Em có thấy bóng người ngoài cửa đi hướng nào không?"

Cô nhân viên chợt rùng mình nhìn theo cánh tay em chỉ vào phía cánh cửa trước mặt cả hai.

Cô lắc đầu, hỏi dò em.

"Thấy gì ạ? Từ nãy đến giờ chỉ có một mình anh thôi mà.."

"À...chắc anh nhìn nhầm, hoa mắt thôi."

Em cười ngốc với cô nhân viên trẻ, xin lỗi rồi đi đến quầy order bánh gọi một cái bánh dâu vừa.

Theo thói quen em chầm chậm đi đến dãy bàn đôi cuối ngồi vào nó rồi mân mê tay vịnh ghế như thể đang nhớ đến ký ức gì đó.

"Anh để em đợi lâu rồi đúng không?"

Giọng nói quen thuộc của anh vang lên đằng sau em, Quang Hùng không quay lại mà chỉ khoanh tay buồn tủi.

"Rất lâu đó.."

Anh Tú cười sau đó tiến đến ghế đối diện em ngồi xuống, nhân viên cũng vừa đúng lúc mang cái bánh em gọi đến đặt lên bàn gửi một lời chúc ngon miệng rồi đi mất.

Góc bàn sâu nhất trong tiệm nên giờ chỉ còn mỗi anh vè em, Anh Tú cầm lấy con dao cắt bánh.

Em một miếng, anh không ăn.

"Sao không cắt cho anh nữa?"

Anh Tú lắc đầu nhàn nhạt nói.

"Anh không thích ăn, em cứ ăn khi nài không nổi nữa thì để anh."

Câu nói đó rất quen thuộc, em nghe nhiều lần khi họ đến đây rồi. Mắt em to hơn cái bụng nên lúc nào cũng gọi bánh lớn một mình mình ăn đến lúc không nổi nữa liền đẩy qua cho anh, Anh Tú chiều em nên không ý kiến thầm lặng ăn đồ thừa của em.

"Hùng nè. Mình chia tay nhé?"

Em cứ chầm chậm ăn miếng bánh của mình, miệng thì dính kem ngước lên nhìn anh.

Vừa thấy em ngước lên anh đã vột lấy giấy lau miệng cho em, sự ân cần thừa thải nhất mà em từng nhận.

"Ừ, mình chia tay nhé."

Em nở nụ cười tươi cầm lấy tờ giấy lau miệng anh đang cầm tự lau cho mình trước sự ngạc nhiên của anh.

"Người em yêu không phải anh."

Nguyễn Anh Tú như thể nhận ra điều gì đó bật cười thành tiếng, em nhìn chằm chằm người đó cười mãi đến khi hết kiên thì mới nói.

"Em buông bỏ được rồi, đừng theo em nữa."

Anh Tú không phản đối em, anh chống tay lên bàn cợt nhả nói chuyện.

"Từ trước đến giờ tôi cũng không yêu em. Em biết mà đúng không?"

Quang Hùng gật nhẹ đầu rồi cười khẩy, em cười nhạo chính bản thân mình.

"Nếu đã có bạn gái thì sao ban đầu anh không nói cho em nghe, để em mang cái danh rách này...thật sự rất quá đáng đó Anh Tú."

Ly trà tặng kèm trên bàn cũng đã dần tan đá, một phần vì đợi anh một phần vì nó đã lâu rồi.

Lâu ở đây là để nhiệt độ ngoài trời lâu nên tan ra chứ không phải đá cũ.

"Anh nói thì làm sao mình đến được với nhau?"

Giương mặt đểu cáng ấy lại xuất hiện, sao em lại yêu người này nhỉ?

Cả ngàn câu hỏi đặt ra nhưng chẳng ai giải đám cho em cả.

"Được rồi, em quên anh được rồi."

"Nếu em quên anh thì anh đã không ngồi ở đây rồi Hùng ơi."

Anh đưa tay lên định chạm vào mặt em nhưng bị gạt ra, em dứt khoát đứng dậy.

"Tôi không muốn làm tiểu tam, có yêu anh đến chết tôi cùng sẽ không làm."

Em hét lên thật to những câu cuối cùng, đột nhiên đầu em choáng ngã xuống ghế ngồi.

Đến khi em mở mắt ra lại thấy được khung cảnh quen thuộc, đối diện chẳng còn ai cả trên bàn cũng chỉ có một cái bánh chưa được động đến.

Ly trà trên bàn đã tan hết đá chứng tỏ em đã ngồi đây khá lâu rồi.

"Bé ơi."

Quang Hùng lớn giọng gọi nhân viên cửa tiệm.

"Gói bánh này lại cho anh nhé."

Em cười nhẹ, nụ cười như hoa hướng dương tỏa sáng cả một khoảng trời.

Cô nhân viên vừa quay đi em đã liếc qua cái ghế đối diện chỗ mình vừa ngồi.

"Chẳng cần nhớ anh nữa, sao tôi phải nhớ đến người đã làm tổn thương tôi chứ?"

Em nói xong liền quay mặt bỏ đi.

Trong đoạn hẻm vắng ấ, em cầm theo bánh kem mình yêu thích ngân nga vài giai điệu vui tươi như thể vừa tìm được thú vui mới.

Đến gần thùng rác em dừng lại, ném cái áo khoác trong một phút ảo giác đã nghĩ đến người cũ đã khoác cho mình.

Cái áo nằm trong thùng rác như thể toàn bộ ký ức của em về anh ta dừng lại ở một khoảng nào đó được em gói lại nhẹ nhàng đặt vào nơi nó thuộc về.

____
End







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com