Chap 56
Đại thiên thần có thể coi là chức vị tể tướng trong triều vậy, dưới một nhưng trên vạn. Nói cách khác là cấp dưới của thiên vương, quyền hành cũng cao lắm.
"Ê nè! Bộ trên thiên đàng cũng có tệ nạn hả? Sao ổng nhìn như dân xì ke vậy?"
Reo thì thầm hỏi nhỏ Isagi đầy nghi hoặc.
"Tào lao, đây là đại thiên thần. Hiệu phó của trường cậu đấy"
Isagi vừa nói Reo liền trưng ra biểu cảm đếch thể tin được.
"Là...thầy hiệu phó...E-E-Ego Jinpachi!!!?"
"Là tôi, lâu lắm rồi mới gặp được trò đấy Mikage"
Người tên Ego khẽ gật đầu, rồi nhẹ nhàng đẩy gọng kính lên.
Đại thiên thần Ego Jinpachi được mệnh danh là một người đàn ông vô cùng lạnh lùng, nhưng có sở thích rất dễ thương đó là thích chơi cúp bế. Tuy nói là thiên thần nhưng quả thật như lời Reo nói không khác gì mấy cha xì ke cả, mái tóc gáo dừa đen nhánh, đôi mắt trũng sâu còn có quầng thâm, đã vậy người còn gầy như cây sậy, được cái là cao vl ra thì chẳng có gì là giống người bình thường. Đã thế còn mặt luôn cả cây đen nhìn chẳng khác gì mafia.
Thảo nào hắn chẳng thấy gã đàn ông này trên trường bao giờ, có khi mới gặp đã xách quần lên chạy vì tưởng là ông kệ rồi.
"Isagi, cậu chẳng thanh lịch gì cả"
Ego xăm xoi Isagi từ đầu đến chân liền cau mày không hài lòng.
Reo hỏi chấm thật sự, như vậy mà chưa thanh lịch thì phải như thế nào mới gọi là thanh lịch. Chưa kịp thốt ra lời thì Ego đã lập tức giải đáp bằng cách đặt tay lên đầu của Isagi, cảm nhận từng cọng tóc mềm mượt đang chạm vào bàn tay chân mày hơi giãn ra một chút.
Cả người Isagi phát sáng lên, đến khi nó biến mất thì...
"Phụt!"
Reo quay chỗ khác, bụm miệng, nín cười.
"Đây rồi. Thật thanh lịch, thật tinh tế, thật đáng yêu"
Ego hài lòng nhìn thành quả do mình tạo ra.
Isagi với mái tóc dài màu vàng như ánh nắng, đôi mắt xanh ngập nước linh động cùng với hàng lông mi cong vút. Bộ trang phục mới nãy đã biến mất, thay vào đó là một bộ váy công chúa ren rất cầu kì màu trắng theo kiểu lolita. Nhìn chẳng khác gì búp bê sống cả.
"Ờ....Ngài thích là được"
Isagi thở dài đầy bất lực, đành xách váy theo gã vào trong.
Reo sau một hồi cười nắc nẻ bị Isagi dùng guốc đạp vài phát cũng đã trở lại bình thường theo em đi vào trong.
"Nè, mình xuyên không tới thế kỷ 23 hay 24 à?Sao nhìn nó ảo thế?"
"Thời đại công nghệ mọi thứ đều phải thay đổi mà"
Nói thật cái thiên đàng này chẳng khác gì một thành phố công nghệ trong mấy phim khoa học viễn tưởng luôn đó trời.
Các tòa nhà chọc trời, xe hơi điện ,công viên trên trời,còn có nhà máy,rạp chiếu phim,khu vui chơi các kiểu. Thiên thần trong truyện tranh rõ ràng chỉ có những bộ trang phục nhàm chán cùng với đôi cánh trắng, còn ở đây thì sao?
Ông kia thiệt sự là thiên thần à? Sao giống xã hội đen vậy?
Bà chị kia sao ăn mặc mát mẻ quá vậy, tưởng là đang đi chơi biển luôn á má.
Reo bị sock văn hóa liền bám lấy Isagi không rời.
"Ngài Ego ơi"
Đột nhiên có giọng nói thanh thoát từ xa truyền đến.
Reo kinh ngạc khi thấy thiếu nữ đó,xinh ghê cơ. Từ gương mặt đến ngoại hình đều hoàn hảo, đặc biệt là kích thước vòng một. Mà nói mới nhớ Isagi hình như thích những thiếu nữ xinh đẹp mà nhỉ.
"Grừ...."
Nhưng nhìn qua thì thấy sắc mặt em dữ quá, phải rồi Isagi đâu thích ngực bự đâu.
"Trời ơi là trời!!! Ngài đã đi đâu vậy hả?Tôi đã phải làm cả đống công việc của ngài đấy, ngài phải mau trở về xử lí hết đi"
Cô gái ấy hét ầm lên.
"A~Ngài ma vương đây mà, lâu rồi mới gặp lại ngài"
Cô ta thấy Isagi thì đổi thái độ liền chạy tới ôm lấy em.
Cả gương mặt nhỏ nhắn đó cứ thế úp thẳng vào vòng một đẫy đà làm cho Reo phải đỏ mặt quay qua chỗ khác, nhưng gương mặt của Isagi thì đen ngòm rồi.
"Được rồi Anri, không được vô lễ"
Ego lập tức kéo Anri ra chỗ khác.
"Ồ! Lucas, cậu về hồi nào sao tôi không biết nhỉ?"
Anri nhìn sang Reo đột nhiên gương mặt sáng bừng lên chạy đến nắm lấy bàn tay hắn như thân thiết lắm.
"Hả!?Hình như cô nhầm rồi, tôi là..."
"Cậu và Arianna sao rồi? Kết hôn chưa? Hai người hạnh phúc chứ?"
"Arianna?"
Reo khó hiểu toang rút tay lại nhưng lại bị cô gái này nắm chặt quá đi mất.
"Thôi nào đừng giả vờ bản thân mình đã quên chứ"Anri bật cười rồi thả tay Reo ra"Ai mà chẳng biết cậu đã từ chối ngài ma vương để đến với Arianna-một cô gái loài người bình thường chứ"
Isagi càng nghe càng cúi gằm mặt rồi bỏ đi, Ego ôm trán lắc đầu. Con báo này!!!!
"Isagi!! Chờ tôi với"
Reo đuổi theo nhưng không kịp, Isagi đã đi rồi.
"Được rồi, nhân lúc cậu trở về thì chúng ta đi uống nước nói chuyện thôi. Cả mấy thế kỉ chưa gặp mà, ôn lại kỉ niệm xưa thôi"
Anri vô tư nắm tay kéo Reo đi, vừa đi vừa luyên thuyên.
Reo muốn từ chối nhưng bất thành vì Anri khỏe dữ thần luôn, rút tay ra không được.
...
"Đừng....a~...T-tôi không chịu nổi nữa, d..dừng lại đi mà.....C-cô mà cứ làm vậy thì tôi sẽ không....chịu nổi đâu..."
Reo mặt đỏ bừng, mồ hôi tuôn như suối, đôi mắt màu tím mơ màng, mọi thứ xung quanh như nhòe đi.
"G-gì vậy hả Lucas? C-c-chỉ...ha~...n-nhiêu đây thôi mà cậu đã chịu thua rồi sao?"
Anri đưa tay lau mồ hôi, thở dốc, đôi chân thon thả kia nhịp nhàng vận động.
"Còn phải đạp xe bao lâu mới tới nơi hả má!??"
Reo hét toáng lên, hắn đạp nãy giờ hơn 2 tiếng đồng hồ muốn chết rồi nè.
Thì ra Anri kéo Reo lên chiếc xe đạp đôi và cùng hắn đạp đến một nơi nào đó. Thật ra Reo định nhảy xuống rồi nhưng Anri đạp quá nhanh, tốc độ y hệt như xe máy vậy cho nên hoàn toàn không có khả năng nhảy xuống.
"Nếu mệt rồi thì đạp chậm thôi nhé"
Anri thấy Reo thè lưỡi thở như chó liền đạp chậm lại.
Reo có dịp nghỉ ngơi liền quan sát cảnh vật trung quanh.
"Ủa, sao tối vậy? Rõ ràng mới này trời còn sáng mà?"
Reo ngửa mặt lên thì thấy bời trời sao đẹp rạng ngời, mặt trăng tròn trịa lửng lơ trên nền trời đêm. Cảnh tượng này đẹp nao lòng người, ở nhân giới hiếm khi nhìn thấy bầu trời đẹp như vậy do không khí bị ô nhiễm quá nhiều.
Quay đầu lại thì thấy cách đó không xa bầu trời lại là ban ngày, tại nơi giao nhau giữa ngày và đêm là một khoảng không gian màu đỏ cam tuyệt đẹp. Vậy ra thiên đàng chia ngày và đêm theo không gian, chứ không phải theo thời gian.
Đạp xe một lúc lâu sau thì đã đến một ngôi nhà tuyệt đẹp. Anri để xe đạp bên ngoài, mở cửa tự nhiên đưa Reo vào bên trong. Mới vào đã thấy một khu vườn tuyệt đẹp với muôn màn hoa hồng đủ các sắc màu, đặc biệt là chỗ hoa hồng mang bảy sắc cầu vồng phát sáng lung linh kia.
"Đẹp quá, sao em làm được như vậy?"
"Nó làm từ nước mắt của tình yêu đó, chỉ có những kẻ đã từng trải qua cay đắng ngọt bùi của ái tình mới có thể tạo ra màu sắc cầu vồng này"
Reo lập tức dụi dụi đôi mắt của mình, khi mở mắt ra thì hình ảnh khi nãy đã biến mất. Nhưng âm thanh cứ vang vỏng quanh tai.
"Cậu bị sao vậy?"
Anri thấy Reo đứng như trời trồng liền khó hiểu.
"K-không có gì, hoa hồng đó đẹp quá. Tôi chưa thấy bao giờ nên cứ thế bị thu hút thôi"
Reo nói dối một câu cho qua chuyện.
Mới nãy hắn đã thấy một hình ảnh vô cùng quen thuộc, có hai người đang trò chuyện tại đó. Một thiếu niên với mái tóc màu bạc, dưới bóng đêm phát ra ánh sáng dịu nhẹ như kim cương, đôi mắt màu violet dịu dàng nhìn bông hoa hồng trong suốt phát ra thứ ánh sáng cầu vồng đó, có điều Reo không thể nhìn rõ dung mạo của tên đó. Bên cạnh là một thiếu niên rất quen thuộc, đó là Isagi chứ ai nữa, nhưng nhìn khác với hiện tại quá.
Đó không lẽ là Lucas à?
3/2/2024
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com