Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 72

"Sao anh lại ở đây hả?"

Charles nhìn Isagi đang ăn uống ngon lành trong ngôi nhà bánh kẹo liền ngập ngừng hỏi.

"Hửm....tôi chỉ là đi theo tiếng gọi con tim rồi đến đây thôi" Isagi liếm ngón tay còn dính vụn bánh, mà cách liếm nó cứ sao sao á, kiểu như đang mời gọi người ta làm chuyện xấu "Không nghĩ đến lại vô tình giúp được cậu, chắc là duyên phận đấy!"

Thịch!

Tim của Charles hẫng một nhịp, cái tên này....sao lại nói chuyện dễ gây hiểu lầm như vậy chứ?

"Dù sao thì cũng cảm ơn, anh đã giúp tôi một việc lớn rồi. Anh muốn gì thì cứ nói đi, nếu làm được thì tôi sẽ..." Bỗng nhiên bị đôi mắt xanh của Isagi nhìn từ trên xuống dưới như đang check map liền tự ôm lấy bản thân đầy cảnh giác "Tôi sẽ không dùng cơ thể này để trả ơn anh đâu đồ sắc quỷ chết tiệt này!!!"

Đúng là tên thiếu chịch mà, cứ thốt ra những từ ngữ gạ gẫm thế có ngu mới không hiểu.

"Muốn gì à? Để xem....tôi rất thích những cậu bé dễ thương, hay cậu kiếm cho tôi đi, không thì mấy cô bé nhỏ nhắn, xinh xắn cũng được"

Isagi nở một nụ cười đầy gian trá rồi tiếp tục gặm bánh quy.

'Tên khốn háo sắc!!!!!!!'

Đôi mắt của nó bừng bừng lửa giận, sao trên đời lại có tên sắc quỷ vô liêm sỉ như vậy chứ? Không 'ăn' được nó thì chuyển sang đứa khác sao?

'Mà tại sao mình lại phải giận chứ?'

Sau đó đột nhiên những nụ hôn lại hiện lên trong đầu, rồi lại tự đỏ mặt.

"Tôi đùa thôi, tôi là quỷ nên không cần mấy thứ vật chất xa hoa làm gì" dù sao thời gian cũng chẳng còn nhiều.

Nhìn thấy đôi mắt xanh biếc ấy đột nhiên trở nên buồn bã, tâm can của nó cảm thấy khó chịu.

"Tôi phải trở về rồi, tạm biệt"

Isagi bỗng nhìn điện thoại rồi mỉm cười vẫy tay, sau đó biến mất làm Charles không kịp có phản ứng nào thì người đã đi rồi.

.

.

.

.

Kiyora lẳng lặng nhìn những đứa trẻ đang được cha mẹ dắt đi, những gương mặt rạng rỡ cùng với ánh mắt đong đầy tình yêu thương gia đình làm cho cậu cảm thấy chạnh lòng. Hình như trong trí nhớ của cậu chưa bao giờ có khung cảnh ấm áp như thế này thì phải.

Nốc hết ly nước trái cây được giả làm máu, cảm nhận được vị ngọt trên đầu lưỡi cậu liền cảm thấy thoải mái hơn hẳn, quả nhiên người ta nói không sai....đồ ngọt là thần dược mang đến hạnh phúc tức thì nhưng ngắn ngủi.

"Sao em buồn vậy?"

Đột nhiên Isagi xuất hiện cúi đầu cụng trán cậu.

"Sao anh cứ đột ngột xuất hiện mà không báo trước vậy?"

Kiyora bừng tỉnh ra khỏi thế giới của mình rồi lùi lại.

"Hì hì...xin lỗi nha, nhìn em buồn như thế nên anh rất lo lắng" Isagi cười ngốc đầy dịu dàng rồi đột nhiên đặt trên tay Kiyora một hộp quà "Đây, quà cho em, anh suy nghĩ lắm mới ra được đấy"

"Phải rồi, sao tự nhiên anh lại tặng quà?"

Kiyora nhận lấy rồi nghi hoặc hỏi.

"Anh xem trong sơ yếu lí lịch thì thấy sinh nhật em là ngày 31/8, tiếc là khi đó anh vẫn chưa gặp em nên cảm thấy thật tiếc. Vì vậy nên anh đã ấp ủ làm món quà này, bây giờ mới xong...."

Isagi ngại ngùng nói, môi hơi dẩu lên nhìn rất đáng yêu.

Quà sinh nhật?

Kiyora ngỡ ngàng nhìn món quà trên tay, đã bao lâu rồi cậu mới nhận được một món quà đúng nghĩa nhỉ? Mỗi lần sinh nhật thì ba mẹ đều sẽ gửi tiền cho cậu nhiều hơn mọi khi, nhưng chẳng ai nói một lời chúc nào cho cậu cả, mà có nói thì sao, cũng đâu đến và tổ chức ăn mừng cùng cậu đâu chứ! Họ bận cho công việc, cho gia đình mới, còn nhớ đến sự tồn tại của cậu thì cũng mừng rồi, cho nên cậu cũng chẳng tham lam đến nỗi đòi một bữa tiệc làm gì.

Ấy vậy mà lại xuất hiện một tên ác quỷ chạy ngược chạy xuôi, còn áy náy vì đã không biết cậu trước ngày đó để chúc mừng và tặng quà sao? Cuộc đời có nhiều thứ kì lạ, oái ăm thật mà? Kiyora khẽ cười, một nụ cười chế giễu và mỉa mai, nhưng sau đó lại là nụ cười hạnh phúc rồi nâng niu món quà không rời.

"Không phải ác quỷ sẽ là những kẻ vô tâm, vô tình hay sao? Tại sao anh lại không như vậy nhỉ? Nói anh là thiên thần thì sẽ càng đáng tin hơn đó"

Kiyora trở lại bộ dạng lạnh lùng của mình, cúi đầu bâng quơ hỏi.

"Chẳng biết nữa...chỉ là khi đó anh nghĩ....anh rất muốn nhìn thấy em sẽ vui cười, hạnh phúc. Thế thôi!"

Isagi trả lời rồi đưa tay xoa xoa mái tóc mềm mại của cậu, đôi mắt đang hồi tưởng lại một quá khứ không tên mà chính em cũng không nhớ.

"Anh ơi, tại sao thiên thần lại thích giúp đỡ người khác thế? Đã thế còn chẳng muốn nhận lấy điều gì?"

"Thật ra thì đã nhận được rồi, đó là nụ cười hạnh phúc của bọn họ đấy. Đối với thiên thần chúng ta mà nói, khi nhìn thấy những nụ cười ấy thì cảm thấy vui sướng, hơn nữa khi giúp đỡ họ thì sẽ gặp nhiều điều may mắn. Anh nghe các tiền bối trước kể lại như thế"

"Em là ác quỷ, em giúp đỡ người khác liệu có được may mắn không nhỉ?"

"Sẽ được thôi mà, anh sẽ rất vui nếu em làm vậy"

"Isagi này, Isagi!!!!"

"Ơ, hả!? Em vừa nói gì?"

Isagi liền thoát khỏi dòng suy nghĩ của mình nhìn Kiyora đang trừng mắt giận dỗi trước mặt.

"Anh mơ màng đi đâu vậy? Tôi đã nói vậy anh còn không hiểu sao?"

Mặt của cậu đỏ lự lên, sau đó thất vọng bỏ đi.

"Này, đợi đã!"

Isagi vội vã đuổi theo, rốt cuộc là có chuyện gì nữa vậy.

Nhưng Kiyora đã đi sâu vào trong dòng người đó rồi, Isagi thở dài rồi không đuổi theo nữa, thôi thì lát nữa về xin lỗi vậy.

Thế là Isagi đành đi đến siêu thị mua thêm đồ ăn, mai có gì đem qua dỗ Kiyora, dù sao nhìn có vẻ nhỏ con vậy thôi chứ cũng ham ăn lắm, dùng đồ ăn dỗ dành chắc sẽ hết giận ngay ấy mà.

Nhưng khi đi ngang qua ngõ vắng thì Isagi đã gặp phải biến lớn.....

Keng....

Thanh âm kim loại va vào nhau, Isagi mở to mắt nhìn thằng nhóc đang cầm thanh takana từ trên trời bay xuống chém về phía mình. Em nhanh nhẹn tránh đi nên lưỡi kiếm chạm vào cây đồng hồ phía sau.

"Ác quỷ, hôm nay sẽ là ngày tàn của ngươi"

"Gâu gâu" 

Một người một chó đồng loạt xông tới, đứa thì cầm kiếm, đứa thì há to mỏ lộ ra những chiếc răng sắc nhọn lao tới muốn cùng lúc đưa tiễn em về miền tây thiên cực lạc. Có điều đâu dễ gì đâu bé ơi, Isagi nhẹ nhàng lách người một cái thế là hai chủ tớ lao vào cho nhau cái hôn nồng nàn.

"Tsk...là một tên tiểu thần vắt mũi chưa sạch à? Phiền thế...."

Isagi lau lau tay khinh thường nhìn tên nhóc với mái tóc bồng bềnh trên nâu dưới vàng này lồm cồm bò dậy trên bùn đất.

"Tên khốn...ngươi chắc chắn đã hại không biết bao nhiêu người, ngoan ngoãn hàng phục ta đi, bằng không ta sẽ cho ngươi cái chết đau khổ"

Cậu ta đứng dậy lau đi máu mũi rồi chĩa mũi kiếm về phía em giọng điệu ra lệnh.

"Đôi mắt nào của ngươi đã thấy ta hại người vậy? Người còn có người tốt, người xấu. Dựa vào đâu mà ngươi xếp ta vào đám quỷ xấu đó"

"Đã là ma quỷ thì chẳng có đứa nào tốt cả"

"Gâu gâu" 

Con chó còn phụ họa đồng tình với chủ nó.

Isagi biết mình nói lí không được nên quay người tính bỏ đi, dù sao em cũng chẳng muốn bẩn tay mình chút nào.

Ấy vậy mà vừa mới bước được hai bước thì cả người bị trói lại bởi một sợi dây thần màu đỏ, tuy nó mảnh mai nhưng sức lực lại kinh hồn, càng lúc nó càng siết chặt.

"Ta đã nói rồi mà...nó sẽ siết linh hồn của ngươi rồi tra tấn cho đến khi ngươi hồn phi phách tán thì thôi, chưa có ác quỷ nào thoát khỏi nó, trừ khi ngươi là ma vương thì còn có thể...."

Tên đó khoanh tay cười ha hả tự đắc, đến con chó cũng làm hành động y chang nhưng thay vì cười thì nó sủa gâu gâu.

Có điều chưa cười được bao lâu thì có một đàn bướm bay tới đậu lên bề mặt sợi dây rồi cắn nát nó cho đến khi nó biến mất hoàn toàn.

Bachira : (#°Д°)

Gâu gâu: (⊙o⊙)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com