Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[RinIsa]

"này, sao em nhìn anh mãi thế?" Isagi đưa mặt quay sang, giương ánh mắt khó hiểu nhìn chằm chằm vào tên nhóc năm cọng đang ngồi kế, anh gượng gạo hỏi.

"tôi chỉ đang quan sát anh." Rin vẫn giữ vẻ mặt vô cảm nhìn anh, nhìn thẳng vào đôi mắt xanh lấp lánh trong veo khiến anh có chút ngượng ngùng.

"em đừng làm thế nữa.. em mà như vậy thì anh sẽ nghĩ là em thích anh mất." Isagi bối rối quay mặt sang nhìn nơi khác mà xoa xoa phía sau gáy.

Thật ra thì lời nói đùa ấy (?) của Isagi cũng không hẳn là sai, nhưng vì anh ấy lại nói thẳng quá, khiến cho Rin bị phát giác và vội vàng đảo mắt nhìn xuống nơi bãi cỏ nhân tạo.

Rin đã chú ý anh từ rất lâu, cụ thể là vào trận đấu đầu tiên giữa hai người, là lúc mà Bachira vẫn chưa về đội của Rin. Ban đầu, nếu xét về thể lực và kinh nghiệm của Isagi thì mọi thứ đều bình thường chẳng có gì ấn tượng, vẫn giống cái lối chơi bóng như bao thằng hời hợt ngoài kia. Nhưng nếu chỉ xét riêng về vũ khí cũng như khả năng suy luận, thì nói không ngoa chắc hẳn anh ta cũng phải ngang hàng với Itoshi Rin, như thể kẻ tám lạng người nửa cân.

Dần dà, chẳng hiểu sao, trong lòng cậu ta cứ luôn thấp thỏm mỗi khi nhìn thấy Isagi, con tim như đập loạn xạ và đôi lúc xuất hiện những hành động kì lạ khi tiếp xúc với anh. Đây chẳng phải là tình động đội hay tình cảm bạn bè thân thiết như con ong hời hợt, hay thằng cuồng lộng lẫy hời hợt, hay thằng yếu đuối hời hợt kia đâu, và vốn dĩ chúng nó còn chả phải bạn Rin, chỉ là những người vô tình ghép vào cùng một nhóm thôi(?).

Nhưng đối với Isagi thì khác, từ lâu Rin đã luôn có sẵn đáp án cho riêng mình, nhưng cậu ta vẫn cứ chối bỏ nó cho đến khi nhận ra tầm quan trọng của Isagi Yoichi trong cậu.

Rốt cuộc thì Itoshi Rin cũng chỉ là một thằng tsundere (hời hợt).

Hôm nay vẫn như bao ngày, Isagi vẫn chăm chỉ luyện tập thể lực trên sân bóng nhân tạo. Mồ hôi của anh tuôn ra nhễ nhại, nó rơi lã chã xuống nền cỏ xanh hoặc là chảy vội vào bên trong áo, khiến nó ướt đẫm. Rin đặc biệt thích ngắm khuôn mặt ấy, ngọn lửa ý chí không bao giờ bị dập tắt mà vẫn cứ cháy hừng hực bên trong đôi mắt quyết tâm của Isagi. Nó cuốn hút, tỏa sáng và vô cùng xinh đẹp, vô duyên vô cứ cướp lấy mọi sự chú ý từ Rin.

Rin thích màu xanh ấy, đôi khi là một màu xanh tại nơi bầu trời tự do cao chót vót, đôi khi lại một màu xanh của bên dưới lòng đại dương sâu thẳm, lúc thì tỏa sáng mà cũng có lúc thì lại tăm tối chẳng hiểu vì sao.

Mỗi khi bực tức vì cơn rảnh rỗi khiến cậu nhớ tới thằng anh trai chết tiệt, thì Rin luôn nhìn thẳng lên bầu trời thở một hơi dài ngoằng. Một khi đã nhìn lên thì cậu ta cứ mãi nhớ đến hình ảnh của một Isagi luôn nở nụ cười tươi rói, hệt như ánh nắng ban mai chiếu rọi lên khuôn mặt see tình của cậu.

Isagi có nụ cười đẹp hơn những tên hời hợt khác trong cái dự án Blue Lock này. Giữa căn ngục tù rộng cả trăm mét vuông và xung quanh chỉ toàn là bóng và bóng, chỉ một ánh nắng chói chang mới có thể soi rọi tâm hồn đã bị bào mòn, đen tối ấy, Isagi là một ví dụ điển hình.

Anh ta luôn cười vào mọi nơi mọi lúc. Vui cũng cười, buồn cũng cười, hạnh phúc cũng cười và xúc động cũng cười, như một thằng dở hơi không hơn không kém. Ấy thế mà Rin lại chết mê chết mệt vì nụ cười hồn nhiên, tươi sáng ấy. Vì sao nhỉ? Chắc là Isagi vô tình đã chuốc say thằng nhóc năm cọng rồi.. đồ kì cục hời hợt.

Rin si mê Isagi đến mức, mỗi khi anh xuất hiện, những dòng suy nghĩ vu vơ cứ như làn sóng cuốn cuộn trào, vồ vập và ồ ạt, mạnh mẽ bao trọn lấy, như một cuốn nhật kí trá hình.

Đại loại như

"ngày X tháng X năm X, Isagi đang chơi đá bóng trông rất hăng say (cùng với thằng tóc vàng đen xấu xí)"

"ngày X tháng X năm X, Isagi ăn trưa với món ... và món ..., nhìn anh ta dễ thương vl"

"ngày X tháng X năm X, Isagi ngủ rồi. Tôi đi đến bên cạnh anh ta và ngắm vẻ mặt khi anh đang say giấc. Dễ thương quá!"

v.v

Itoshi Rin chỉ biết nhìn rồi suy nghĩ chứ chẳng dám chủ động và tỏ tình, đúng là cách yêu của một tsudere chính hiệu. Vừa bí ẩn, dễ thương nhưng cũng vừa là một thói xấu, có thể hủy hoại cả hạnh phúc của một con người.

Hôm nay, Isagi vẫn hồn nhiên và đáng yêu như mọi ngày. Anh ta đi ra cùng với thằng Bachira nhưng có vẻ anh đang khá ấp úng và ngại ngùng. Rin để ý thấy điều đó, cậu liền đưa mắt nhìn quanh để tìm kiếm điều khác thường và có lẽ, đó là lần tò mò khiến cậu hối hận nhất. Nếu như ông Trời ban xuống cho Rin một điều ước, Rin hi vọng rằng bản thân sẽ chưa nhìn thấy điều gì hết, ước rằng cái tính hiếu kỳ và xét nét người ta sẽ bị loại bỏ.

Vào khoảng khắc mà Rin nhìn thấy Isagi tay trong tay cùng một thằng con trai khác đã khiến cả "thế giới" trong Rin bỗng sụp đổ và tan vỡ. Và bên trong trái tim Rin lại càng đau khổ, nhức nhối hơn khi chính miệng Isagi lại công bố Bachira chính là người yêu mình. Đến Rin còn chưa bao giờ dám nắm tay hay cười đùa với anh như vậy, vậy mà nỡ lòng nào.. nỡ lòng anh lại làm điều đó với một thằng con trai khác chứ?

Ừ thì Rin mong muốn Isagi sẽ được và luôn luôn hạnh phúc, nhưng cậu lại chỉ muốn "hạnh phúc" đó chính là cậu, một Itoshi Rin hoàn hảo, một người phù hợp nhất đối để sánh bước cùng Isagi Yoichi. Có lẽ vậy. Bachira có gì hơn cậu chứ? Ngoài tính cách có phần nhí nhảnh và hướng ngoại hơn thì những thứ khác rõ ràng Rin giỏi hơn hẳn cơ mà..

Có lẽ, đó sẽ là hối tiếc lớn nhất của cả cuộc đời cậu, là nỗi mất mát lớn nhất mà Itoshi Rin đã từng trải qua, còn đau đớn hơn lúc cậu nhóc bị Sae rời bỏ, còn buồn bã hơn lúc bị điểm kém vào những kì thi nữa.. Tất cả, mất hết rồi.

Rin lê chân bước đi, lướt ngang qua tiếng hò reo cổ vũ và ngàn lời chúc phúc của mọi người. Ngay bây giờ, ngay lúc này cậu chỉ muốn biến mất, muốn rời bỏ thực tại và được chữa lành ngay lập tức. Chẳng muốn sống nữa.. Chấp niệm cả đời giờ đây cũng không còn.. Không còn lý do để tồn tại, cũng chẳng còn lý do để chơi bóng và cũng đã hết lý do để ở lại.

Trái ngược với những nụ cười hạnh phúc đang ngân vang với mọi người ở sân bóng ngoài kia, chỉ có duy nhất một cậu con trai nằm che mắt trên chiếc giường đơn màu trắng. Rin rõ ràng đặc biệt yêu thích nụ cười ấy của Isagi cơ mà... thế quái nào bây giờ lại chính vì nụ cười đó mà khiến cậu quằn quại trong đau khổ vậy?

Rin muốn khóc, nhưng giọt lệ vẫn không chịu tuôn ra cho dù cậu có cố gắng đến như thế nào, mọi thứ vẫn chỉ là một đôi mắt thấm thía nỗi u sầu trên khuôn mặt vô cảm như thường lệ.

Có lẽ vì cậu đã quá trông ngóng vào mối quan hệ chẳng thể có kết quả như thế này.. nên mới đặt quá nhiều hi vọng và ảo tưởng vì nó. Để rồi khi thứ niềm tin ấy bị lung lay, trước mặt Rin giờ đây chẳng có gì ngoài đống đổ nát, chúng hỗn loạn và ồ ạt vồ lấy Rin, khiến cậu chìm vào trong màn đêm u tối, hệt như cảm giác hận thù và căm phẫn vào những ngày đầu tham gia dự án quái quỉ này.

Tại sao vậy chứ? Rõ ràng Itoshi Rin đã chẳng làm gì sai cơ mà?

Cuộc sống quá đỗi bất công. Cái gì mà "con người ai cũng xứng đáng được yêu thương" chứ? Vô nghĩa. Xảo trá. Chỉ là chúng nó yếu đuối nên mới tự an ủi nhau như thế, chứ nếu không thì nhìn xem, nhìn xem Itoshi Rin này đã được "yêu thương" dữ chưa? Là do cậu không đủ "xứng đáng" à? Hay là cái "yêu thương" đó quá xa vời với cậu? Chết tiệt.

Những suy nghĩ tiêu cực cứ như ngọn sóng dữ hung tợn, vồ vập nuốt chửng lấy cái "tôi" nổi tiếng là kiêu ngạo và vị. Rin đau đớn ôm lấy mái đầu nằm vật vã trên chiếc giường đơn. Đau, đau lắm. Buồn, buồn lắm. Nhưng cớ sao nước mắt lại chẳng tuôn? Tại sao vậy nhỉ?

Những ngày sau đó Rin luôn cuộn người trong chiếc chăn giường, chẳng thèm bước ra để hít thở không khí hay là luyện tập chuẩn bị cho trận U20 sắp tới. Dĩ nhiên rồi, đã còn lý do nào để chơi bóng đá đâu? Vô bổ. Vô ít. Vô nghĩa.

Dẫu thế mà cậu luôn nghe tiếng cười cợt của Isagi cùng giọng nói đặc trưng của tên ong vàng chết tiệt. Cứ mỗi lần nghe thấy nó lại là một lần khiến tim cậu nhói lên theo từng nhịp đập. Rin không quằn quại như trước, nhưng thứ cảm xúc tiêu cực cứ mãi bám lấy Rin, không buông tha cũng chẳng rời bỏ.

Có lẽ, Isagi chính là chấp niệm cả đời của cậu. Là tia sáng ấm áp nhất và cũng là cơn bão dữ dội nhất. Là một ngoại lệ duy nhất, không có ngoài lề.. Nếu có, chắc chắn sẽ là Yoichi.

------

Day 6: màu xanh, nụ cười, chấp niệm. (Done)

•Neyuien

- chương này tui viết khá ít và cũng cảm thấy nó hơi nhạt, tại vì hôm nay tui bận đi fes cofi nên giờ phải ngủ sớm, không có thời gian để nghĩ thêm plot 😭 xin lỗi mọi người nhiều nhé.

- chúc mọi người ngủ ngon và một ngày tốt lành.

²⁸⁰⁸²³

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com