Chap 2 - Những Kẻ Mang Ánh Mắt Trắng
Không khí trong Eden vẫn êm dịu một cách giả tạo.
Isagi ngồi trên mép giường, lưng thẳng nhưng hai bàn tay nắm chặt. Căn phòng trắng tinh như muốn nuốt chửng mọi màu sắc, chỉ để ánh mắt của những người kia nổi bật hơn.
— Em nên ăn chút gì đó. — Ness bước đến, đặt khay đồ ăn lên bàn. Giọng cậu nhẹ nhàng, nhưng đôi mắt lại dán chặt vào từng cử động của Isagi, như đang ghi nhớ mọi chi tiết.
— Tôi không đói. — Isagi tránh nhìn.
— Thế thì uống nước. — Ness rót ra một ly, đặt vào tay cậu, ngón tay chạm nhẹ, lạnh buốt. — Eden không chịu được nếu em yếu đi.
Từ phía xa, Rin khoanh tay, dựa vào tường, ánh mắt không rời Isagi dù chỉ một giây.
— Đừng nghe nó. Em muốn làm gì thì làm, miễn là... đừng thử bỏ chạy.
— Em nghĩ tôi chưa biết luật sao? — Isagi đáp khẽ.
— Không phải luật. — Rin nhấn mạnh. — Là sự thật.
Cánh cửa bên trái mở ra, Kaiser bước vào. Ánh sáng từ hành lang hắt vào khiến bóng anh đổ dài lên nền nhà trắng.
— Trông em vẫn ổn. Tốt. — Anh tiến lại gần, không hỏi han gì thêm mà ngồi xuống cạnh Isagi, quá gần để cậu có thể dịch ra. — Họ chưa làm gì em chứ?
— Chỉ là... nhìn thôi. — Isagi trả lời, giọng cứng.
— Nhìn cũng là cách chiếm hữu. — Kaiser khẽ cười.
Ở góc phòng, Luna chống cằm quan sát, đôi mắt lấp lánh một vẻ hứng thú khó hiểu.
— Yoichi, Eden tồn tại vì em. Mỗi người ở đây... đều có cách riêng để giữ em lại.
— Và nếu tôi không muốn ở lại? — Isagi hỏi thẳng.
— Thì em sẽ hiểu... Eden không cần sự đồng ý để giữ em. — Luna trả lời, ngọt ngào như một lời tỏ tình, nhưng lạnh lẽo như một bản án.
Chigiri ngồi trên ghế dài, mái tóc đỏ nổi bật giữa nền trắng, đôi mắt nửa như thương hại, nửa như chấp nhận sự thật.
— Em cứ thử phản kháng. Nhưng sẽ chỉ làm họ siết chặt hơn thôi.
Isagi đưa mắt nhìn từng người. Ness — dịu dàng nhưng kiểm soát. Rin — thẳng thắn nhưng ép buộc. Kaiser — chiếm hữu trắng trợn. Luna — ngọt ngào đầy toan tính. Chigiri — im lặng nhưng không buông.
Mỗi ánh mắt trắng ấy đều khác nhau, nhưng cùng hướng về một điểm duy nhất: cậu.
Eden không có xiềng xích, nhưng từng cái nhìn, từng câu nói... đều là khóa.
Và Isagi nhận ra — tự do ở đây là thứ xa xỉ hơn bất cứ thứ gì cậu từng đánh mất
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com