Mất em (P2)
Made by : Zịt Louise Bạch Tạng
Couple : KaraIsa
Warning : xót lắm, rất xót. Tui ngồi nghĩ cảnh còn rơi lệ. Phần cuối cùng.
_____
Chiều hôm đó thật đẹp. Tiết hoá trôi qua thật êm ái.
"Tách Tách Tách..." Một màu đỏ thẫm, chảy ra từ mũi của em. Loang lổ khắp bàn dính vào sách vở cùng quần áo em. Bạn cùng bàn của em đang chép bài thì hốt hoảng hét lên...mọi thứ dần trở nên mơ hồ...và rồi em chẳng còn ý thức về những thứ đã diễn ra...
Giáo viên cùng mọi người chạy đến đỡ lấy em, em sốt cao thở ra từng hơi khó nhộc, máu cứ chảy cơ thể em cũng xuất hiện những vết bầm tím. Nhìn cơ thể em suy nhược đến tàn tạ.
"Gọi xe! Gọi xe cấp cứu nhanh lên!" Giáo viên nói lớn. Mọi người lo lắng chẳng thể nói nên lời nào.
Rồi xe cấp cứu đến...em được đưa đi bệnh viện.
Đâu đó hình bóng của hắn...phía sau cánh cửa lớp, hắn thấy em được bế đi, tay em dính đầy máu còn động lại mà rơi xuống mặt sàn. Tiếng xe xa dần cũng là lúc hắn quay mặt vào lớp, chẳng biết hắn đang nghĩ gì. Chỉ ngồi lặng im chẳng tí lời ra tiếng vào.
Em bơ hắn mấy hôm nay, chỉ nhắn với hắn vài câu rồi lại biến mất. Em giận hắn điều gì ư? Hay do hắn không chở em đi học nữa nên em giận. Chẳng biết làm sao chỉ đành đợi đến hôm nay có cơ hội chở em vào lớp học thêm để hỏi thì giờ hắn nhìn thấy em suy kiệt mà ngất ở lớp.
Mọi người ồ ạp đuổi theo em lo lắng nắm bàn tay bé nhỏ ngày nào còn muốn nắm tay hắn giờ rướm máu cùng những vết bầm tím. Hắn xót lắm, hắn muốn rất muốn vào khoảng khắc ấy có thể cùng em ở bệnh viện. Hắn xót đến cả ruột quặn lại.
Cả ngày hôm đó chẳng thấy hot boy ấy cười dù chỉ một chút. Hắn như quả núi lửa chỉ cần viên đá nhỏ ngã vào là hắn sẽ liền bùng nổ.
Ở bệnh viện...
Em đã tỉnh lại nhưng tình hình sức khỏe hiện tại của em đã rất tệ, em nghe bác sĩ nói em bệnh bạch cầu lympho, nó thật quái ác vì giờ đây em chỉ còn 4 tháng để bên mọi người. Bất giác nước mắt em rơi. Thật tàn nhẫn! Cuộc đời thật tàn nhẫn với em.
Mẹ em đau khổ ôm em vào lòng, nước mắt bà lưng tròng khóc nức nở.
"Con ơi...hức...con ơi..." Mẹ em đau khổ không nói nên lời chỉ đành kêu em. Ba thương con mình, xót con mình đau khổ mà bên nó. Bà sợ sẽ chẳng biết khi nào nó rồi sẽ xa bà.
Bố từ người đàn ông cứng cáp cũng trở nên mềm yếu mà oà khóc. Đứa con vàng bạc của ông, tài sản quý báu nhất đời ông sẽ xa ông vào một lúc nào đó.
"Bố mẹ...con yêu hai người lắm vậy nên đừng khóc như vậy...con đau lòng lắm ạ..." Em nói, hàng lệ chảy dài trên khóe mi mà kéo xuống gò má hồng hào. Mắt em đã đỏ lên từ lâu mũi cay cay cuối cùng là sự yếu đuối của em được bộc lộ. Nước em không ngừng chảy ra. Mặn chát mà còn đầy chua xót.
Đau khổ lắm, em đau đến mức cổ họng ứ nghẹn chỉ tiếng nấc quản của em cùng tiếng đau khổ của bố mẹ em. Nhìn cảnh này đau đến tận xương gan.
Cuộc đời chỉ ngày một nổi buồn thêm...khiến con người ta vừa vui vừa sợ đến ngày mai. Vui vì được đón những thứ mới sợ vì chẳng biết bao giờ người thân của họ mất đi.
Đến khi em nín khóc mẹ ngỏ ý muốn em làm xạ trị để kéo dài sự sống nhưng em nào muốn.
"Bố mẹ...chúng ta có thể không cần làm xạ trị được không ạ? Trước sau gì con cũng sẽ ra đi ở lại ngày nào thì đau khổ ngày đó. Hãy để 4 tháng ngắn ngủi này cho con được bên mọi người..." Em nói, 4 tháng ngắn ngủi em sẽ cảm thấy thanh thản vì được tận hưởng cuộc sống đơn giản mà em hằng mơ ước.
Em ghét bệnh viện nên mẹ cùng bố đã mua một căn nhà nhỏ cho em, nơi đó sẽ bảo vệ em, cho em cuộc sống đơn giản vào những tháng ngày cuối đời này.
Cô chủ nhiệm đã thông báo với các bạn trong lớp về vấn đề của em. Mong thời gian cuối cùng này em được bên mọi người thật lâu thật lâu.
Gấp từng con sếu bằng giấy treo lên hiên nhà để chúng bay theo gió. Thật đẹp làm sao, mọi thứ đều bay bổng và ấm áp.
Em vẫn đến trường vẫn cười đùa vui vẻ mọi người đều ôm em, quan tâm đến em thật ấm áp...
"Nè Isagi-kun! Cậu muốn có người yêu không? Mọi người nói sẽ làm người yêu của cậu để bên cậu khoảng thời gian này!" Cô bạn cùng lớp nố với em. Cậu ấy muốn đẩy em về với hắn. Nhưng em nào dám, em nhớ như in ngày hắn chối bỏ em. Hắn bảo em là gánh nặng rồi bỏ em đi, giá như em quên được Karasu thì tốt biết mấy...
"Ưm cảm ơn các cậu." Em cười nhẹ rồi gật đầu. Em vẫn còn yêu hắn...à không là rất yêu. Mối tình đơn phương này em sẽ chẳng bao giờ quên.
Đúng như những gì bạn em nói. Karasu đã đồng ý làm người yêu em. Em vui biết bao nhưng có vẻ cậu ấy không vui rồi...
"Karasu cậu có yêu tớ không?" Em nhìn hắn, giọng em ấm áp đầy lạc quan khiến hắn phải chú ý đến.
Hắn ngớ người giây lát rồi đáp lại em.
"Có tôi yêu cậu..." Giọng hắn trầm, hắn nói yêu em dù hắn bị ép buộc. Hắn chỉ là không muốn em buồn và hắn chỉ cảm thấy có lỗi...hắn không yêu em đâu...
"Hihi cảm ơn cậu nhé." Em đáp lại hắn, gò má búng sữa đáng yêu dụi vào lòng hắn. Karasu có thể cảm nhận được hơi ấm từ em và cơ thể em thật nhỏ bé.
Em đã yếu đến cỡ nào?
Hắn ngẫm nghĩ, bàn tay to lớn kia nắm lấy tay em nó thật ấm áp gã muốn hôn em. Hôn em thật nhiều thật nhiều...nhưng cuối cùng gã lại không đủ can đảm để cúi xuống hôn lên gò má em.
Thời gian trôi nhanh thật mới đó mà đã hơn 2 tuần bên em. Thật thì có vẻ 2 tuần ấy thật tuyệt với em, và tân hắn cũng dần dao động.
Em và hắn ngủ chung đúng vậy cả hai đã chuyển đến ở cùng nhau. Gã vẫn chưa bao giờ bày tỏ tình cảm với em. Có vẻ ranh giới giữa bài tỏ tình cảm và sợ bị mang lời đồn thật khó chọn. Việc em và hắn làm người yêu không rầm rộ chỉ vài người biết. Hắn cũng nhẹ nhõm được đôi phần.
Rồi ngày này qua tháng nọ chớp mắt đã ba tháng bên nhau thời gian chỉ ngày rút ngắn chẳng thiếu chẳng dư gì cả...chỉ gói gọn thời gian mà em bên cạnh Karasu.
"Tabio...nếu một ngày em xa anh vậy anh sẽ thấy như nào..." Em biết khi nào em phải xa mọi người rồi.
"Ngốc em sẽ mãi mãi bên anh, không bao giờ cho em rời xa." Lời nói của Karasu trầm ấm phát ra từ phía vai em. Hắn đang ôm em trong lòng, dụi vào hõm cổ của em. Cảm nhận mùi hương nhẹ nhàng phát ra từ em.
"Karasu mới là đồ ngốc..." Em phồng má giận dỗi.
"Im đi lùn, em là của anh mãi mãi như vậy." Hắn bẹo má em, miệng mắng em lùn nhưng hắn sẽ bao bọc lấy người trong lòng của hắn.
Thoáng nhìn có vẻ họ đã yêu nhau nhưng Karasu làm tất cả vì hắn không muốn có lỗi với bất kỳ ai. Nhất là người sắp xa lìa cõi đời.
Có vẻ hắn vẫn chối bỏ rằng trái tim hắn đã rung động.
Rồi từng tấm lịch cũng bay dần bay dần...thoáng cái đã sắp Noel. Khoảng thời gian mọi người mong chờ nhất để được bên gia đình mình. Nhưng giờ thì ở nơi em chẳng ai còn tiếng cười và hạnh phúc nữa. Giờ đây chỉ nhìn thấy mọi người đau khổ đến tột cùng.
Một tuần thật ngắn ngủi lắm sao...thoáng cái đã sắp 4 tháng rồi. Em vừa nôn ra máu và đang ở bệnh viện, bác sĩ bảo muốn nói gì thì hãy vào nói với bệnh nhân vì cơ thể em chẳng còn gì rồi.
Bố mẹ em đều khóc thương đầy đau lòng, họ ôm chặt lấy em, thiên thần nhỏ của họ sắp phải xa họ. Níu giữ lấy từng giây dù nhỏ nhất để bên em.
"Mọi người không được khóc con muốn gia đình mình lạc quan hơn con muốn nhìn mọi người hạnh phúc." Em dù mệt mỏi nhưng vẫn cố gắng nói, em đau lòng lắm khoảnh khắc em chia tay tất cả em không muốn. Em muốn bên mọi người em muốn được bên bố mẹ.
Karasu lặng im nấp sau nép cửa, hắn muốn vào cùng em, muốn ôm em thật chặt.
"Xin bố mẹ hãy nói với bạn bè con rằng con yêu mọi người lắm, xin hãy nói với giáo viên là con con tôn trọng và yêu quý họ rất nhiều. Xin bố mẹ hãy để con được bên người con yêu!" Em nói, đến phút này em đã không còn đủ cứng rắn để giữ bản thân mình không oà khóc nữa. Nước mắt em cứ tuôn rơi, rời khỏi khoé mắt em lăn dài trên gò má.
"Yoichi!" Karasu xông thẳng vào phòng bệnh, nhào đến ôm lấy em. Hắn khóc, khóc thật rồi. Hắn biết hắn yêu em...hắn yêu em rồi! Làm em đừng bỏ hắn làm ơn hãy bên hắn. Hắn sẽ yêu em nhiều hơn thương em nhiều hơn.
"Tabio...em yêu anh nhiều lắm...vậy nên anh và bố mẹ em hãy sống thật hạnh phúc nhé!" Em nói giọng em khàn khàn pha cùng tiếng nấc.
"Hãy nhớ rằng em yêu anh và yêu tất cả mọi người. Bố mẹ và bạn bè em mọi người là tất cả của cuộc đời em..." Nói rồi em thiếp đi, em sẽ ngủ, ngủ thật lâu thật lâu...
"Không! Yoichi tỉnh lại đi em...em ơi tỉnh lại đi, trở lại bên anh này! Làm ơn! Làm ơn!" Hắn gào thét trong đau khổ. Mẹ em vì ta đau buồn mà ngã gục xuống. Hết rồi hết rồi em xa hắn rồi!
Đám tang em diễn ra ngay ngày hôm sau, bạn bè, thầy cô đền ở đó. Bạn thân em khóc nức nở mọi người đều đau buồn chỉ có thể im lặng nhìn người đang say giấc trong quan tài. Nhưng vẫn còn một người không có mặt ở đây...
"Ngốc! Em là đồ ngốc...Ức..." Karasu ngồi dựa vào cửa, trên sàn lăn lóc mấy chai bia trống trơn, hắn tay cầm quyển nhật ký của em. Nước mắt hắn rơi trên từng mảnh giấy làm nhoè cả chữ. Hắn sẽ say, say thật lâu...
Em thật ấm áp tựa thiên sứ và giờ hắn mất em rồi...mất em mãi mãi...
_end_
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com