20.
Những người khác nghe động tĩnh lớn khi người khu Ý lại kéo nhau chạy rầm rập trên hành lang trên con đường dẫn đến phòng Ego, vậy nên họ cũng man mác cảm thấy gì đó không ổn mà vội đuổi theo sau.
Khi họ đến nơi thì đã thấy Barou như kẻ mất hồn đứng chết trân ở cửa.
Rin với sắc mặt đã khó coi đến cực điểm, hắn nóng nảy đi tới đẩy mạnh Barou đang chắn ở cửa qua một bên để lộ ra cảnh tượng có phần kỳ quái bên trong.
Ego như vừa đứng không vững mà té ngã, quỳ rạp dưới sàn trông bộ dạng vừa nhếch nhác vừa thảm hại không thể tả.
"Ego... đã có chuyện gì vừa xảy ra ở đây vậy?" Aiku nhíu mày, cảm giác bất an tràn ngập lồng ngực gã.
"Ego, nói đi chứ! Chuyện gì đã xảy ra?" Shidou không giữ nổi bình tĩnh mà gào lên.
"Haha, chắc là không có gì đâu...! Mọi người đừng khiến mọi chuyện phức tạp hơn mà..." Nanase với nụ cười méo xệch chen vào trấn an mọi người, cũng như tự an ủi bản thân mình.
Reo nhạy bén nhận ra gì đó, hắn chen vào đám đông, bước vào trong phòng, giọng điệu bình tĩnh khác thường, hỏi: "Ego, có phải là đã có chuyện gì xảy ra rồi không? Có phải là..." Nói đến đây, bỗng cổ họng hắn nghẹn ứ lại, phải mất một lúc hắn mới tìm lại giọng nói, chất giọng đều đã đục ngầu ồ ồ, tiếp tục: "Có phải là... em ấy..."
Ngay lúc này, tiếng bước chân của nhiều người đang đổ dồn về phía này. Là nhóm người ngoại quốc. Bọn họ cũng đến đây để tìm hiểu xem đã có chuyện gì xảy ra và trùng hợp khi họ vừa đến đã nghe thấy lời của Ego yếu ớt không còn chút sức lực trả lời câu hỏi của Reo:
"Ừ! Em ấy... em ấy 'đi rồi'!"
'Oành!'
Một tiếng sấm nổ vang trời đánh xuống tâm trí bọn họ.
Chỉ với câu này của Ego khiến cho bầu không khí đi vào bế tắc và ngột ngạt đến khó thở.
"N-Nói cái gì? Nói cái gì? Ai đi? Đi là đi đâu? Em ấy... em ấy trong lời mấy người là có nghĩa gì...?" Otoya cùng Bachira đến muộn, vì khu Tây Ban Nha cách khu Ý khá xa nên bọn họ cũng biết tin trễ hơn người khác. Otoya mờ mịt không rõ chuyện gì đang diễn ra, chẳng biết là hắn thực sự không rõ hay là hắn giả vờ không hiểu.
Bachira chỉ là hơi ngây ngô chứ không phải là kẻ ngốc, vừa nghe đến đó hắn liền nắm bắt được trọng tâm câu chuyện ngay.
Tay chân tên thiếu niên khi này rụng rời không có tí sức lực nào, đến chân cũng không còn trụ vững mà mềm nhũn ra, ngã phịch xuống đất.
"Không thể nào... mấy người đang bày trò lừa gạt tôi thôi đúng không...?" Bachira hai mắt vô thần, mất đi toàn bộ ánh sáng, miệng cứ lầm bà lầm bầm.
"Là trò đùa thôi đúng không? Vừa rồi em ấy còn đến gặp tôi cơ mà..."
"Hahaha, mấy người Blue Lock các người thật biết bày trò. Được rồi, được rồi, hạ màn được rồi. Các người đã thành công lừa gạt bọn này rồi...!" Tiếng cười lanh lảnh chát chúa của Kaiser cất lên hòa cùng không khí khiến cho khung cảnh càng trở nên bi ai.
Ness hiếm khi không ùa theo Kaiser, hắn chỉ im lặng đứng đó nhìn những con người đáng thương, bi lụy kia mà mím chặt môi.
Hay phải nói, hắn cũng chính là một trong những con người bi lụy ấy nhưng cố giấu đi không muốn ai nhìn thấy.
Đủ rồi...! Đủ rồi!
"Đủ rồi! Mọi người chỉ cần biết là thế thôi, giờ thì giải tán đi!" Ego đột nhiên quát lớn một tiếng rồi ra lệnh đuổi người.
Chợt nhớ lại lời gửi gắm của em, Ego nghiến chặt hàm đến đau ê ẩm cả răng rồi nói thêm: "Em ấy bảo tôi chuyển lời tới các người... em ấy nói, em ấy cũng yêu các người, hi vọng mấy người các cậu sẽ sống tốt và có một tương lai tươi sáng..."
"Được rồi, những gì cần chuyển lời đều đã nói xong, giờ thì giải tán đi!"
...
Dự án Blue Lock thành công rực rỡ dần khép lại với thành tựu nổi bật của NEL.
Từ dự án Blue Lock đã khai sinh ra rất nhiều cầu thủ trẻ tài năng và hiện giờ đang chơi cho các câu lạc bộ bóng đá lớn nổi tiếng như Manshine City, FC Barcha, Ubers, Bastard Munchen, PXG hay Re Al.
Nhưng điều khiến cho mọi người cảm thấy kì lạ và thắc mắc nhiều nhất chính là, dự án của Ego Jinpachi đã thành công rực rỡ như vậy, ấy mà chỉ có mỗi một mùa, không hề mở lại thêm một lần nào nữa.
Tuy dự án dừng lại vô thời hạn kể từ đó, nhưng tòa nhà trụ sở chính mà các thí sinh đã cùng sinh hoạt và huấn luyện vẫn được giữ lại. Nó không bị phá vỡ, cũng không bị cho thuê, ngược lại, người đàn ông đã mở ra một con đường mới cho biết bao thiếu niên đam mê bóng đá là Ego Jinpachi từ lúc dự án kết thúc đều luôn ở đấy như nhà gã.
Anri đã nhiều lần khuyên nhủ nhưng Ego vẫn mặc kệ, bỏ ngoài tai toàn bộ những lời nói ra vào của người xung quanh.
Gã chỉ muốn ở lại đó, ở lại nơi chất chứa bao kỉ niệm cùng bóng dáng của người trong lòng gã.
Không chỉ mỗi Ego, cứ dăm ba nửa tháng, những tên thiếu niên ngày nào đã trở thành mấy thanh niên trưởng thành, trở thành những tên cầu thủ đầy tiếng tăm với tương lai xán lạn trên trường đầu quốc tế đều về lại nơi cũ này. Có đôi khi, bọn hắn ở lại đấy đến hết cả kì nghỉ rồi mới tiếc nuối quay lại câu lạc bộ.
Những người đã tham gia Blue Lock, có người vẫn tiếp tục theo đuổi sự nghiệp bóng đá, có người lại rẽ hướng theo đuổi thứ khác và ổn định cuộc sống bằng các ngành nghề khác.
Như là Reo và Yukimiya là hai người điển hình lựa chọn con đường khác và hiện tại đang đạt được rất nhiều thành công.
Reo quay trở về thừa kế tập đoàn của gia đình và đưa con số tài sản từ hơn 700 tỉ trở thành một con số khủng hơn. Tổng tài sản hiện tại của nhà Mikage đã vượt qua con số 1000 tỉ.
Reo thi thoảng có thời gian lại quay lại nơi xưa để tìm kiếm bóng hình người trong tim.
Hắn và Ego đã bàn bạc và do dự rất lâu, cuối cùng cũng hạ quyết tâm sẽ đầu tư tiền chỉ để đào lớp đất bên dưới trụ sở Blue Lock lên.
Tốn không biết bao nhiêu tiền của chỉ để đào xới khiến cho cộng đồng ngoài kia không ngừng dậy sóng và bày tỏ sự khó hiểu đối với hành động đó của họ.
Xới tung lớp đất dày của khu vực Blue Lock lên, không rõ đã trôi qua bao tháng ngày và đã tiêu tốn bao nhiêu chi phí tiền tài vật chất, đến một ngày, đội thi công đã phải tạm dừng hoạt động để báo cáo lại những thứ vừa đào được từ bên dưới lên.
"Đã đào được rồi!"
"Ngài Ego, ngài Mikage, chúng tôi vừa đào được một số thứ bên dưới lớp đất sâu lên, mong hai người dành chút thời gian đến đây xem."
Vừa nhận được thông báo là cả hai tức tốc bỏ lại mọi thứ mà chạy đến ngay công trường để xem xét.
Những thứ được đào lên vừa mục vừa nát bám một lớp đất cát, bùn sìn dày đặc.
Cả hai người đàn ông thành đạt lại tự mình không ngại dơ bẩn mà xử lý từng món đồ.
Quả nhiên trong lớp đất kia họ đã đào ra được một số thứ khiến người khác phải rùng mình, đó chính là một thi hài không toàn vẹn.
Bọn họ đào ra được một vài đoạn xương cốt cùng một bộ đồ bị bao lấy bởi lớp đất dày dặn, cũng nhờ vậy mà nó tránh bị mục rã phần nào.
Đến khi xử lý xong, nhìn những thứ vừa tìm được mà cả hai người đàn ông đều rưng rưng nước mắt. Hoa văn trên bộ đồ này làm sao họ có thể quên được, nó chính là bộ kimono mà em luôn mặc trên người mà...
Xem xét kĩ lưỡng hơn, hai người lại tìm được thêm một số manh mối về danh tính của em.
Bên trong lớp áo kimono, ngay trên vạt áo có thêu một dòng chữ có vẻ là tên của em.
Chữ được thêu chính là, Isagi Yoichi...!
Isagi Yoichi chính là tên của em!
Hoàn chính văn
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com