twelve
Nhân lúc tất cả đều đã ngủ say, kể cả Isagi đang nằm co người lại vì cái lạnh. Bachira kéo vạt áo lên đến bụng, như con lươn mà bò trườn vào trong chiếc áo ngủ chật chội, áo cậu nhỏ quá, anh chỉ chui vào được mỗi cái đầu thôi.
Hai bên má bị ép chặt vào bầu ngực căng mẩy, anh sung sướng ôm chặt lấy người cậu, tay vỗ vỗ lên đùi non múp thịt.
"Ê?"
Bỗng có tiếng ai đó khẽ kêu lên trong không yên tĩnh, Bachira luống cuống chui ra, ngồi bật dậy nhìn xung quanh tìm kẻ đã thức giấc.
Raichi biểu cảm nhăn nhó nhìn anh, phòng chung mà nửa đêm hai cái thằng này làm gì vậy trời.
----
Isagi như thường lệ chạy tưng tưng trên sân bóng, mệt thì ngồi nghỉ, vui quá thì chạy ra chơi tiếp với đồng đội. Chigiri véo nhẹ má cậu, nhỏ giọng trách móc.
"Xem cậu thở không ra hơi rồi kìa, còn chạy tiếp nữa."
Cậu cười ngây ngốc rồi vỗ nhẹ lên vai cậu thiếu niên tóc đỏ. Hôm nay tâm trạng Isagi tốt đến lạ thường, cả ngày in trên môi nụ cười xinh xắn, ai nhìn cũng đều muốn đổ gục trước vẻ đẹp đầy sức sống của tuổi trẻ này.
"Điên hay gì mà cười hoài vậy?"
Barou Shoei nhíu mày, cẩn thẩn kéo ghế ra cho cậu ngồi. Isagi như trẻ con giận dỗi mà đứng lì ra đó, khoanh tay rồi lắc đầu, đôi gò má búng sữa phồng ra.
"Chim khôn kêu tiếng rảnh rang, người khôn-"
"Thôi được rồi, vì tôi dùng từ không đúng nên cậu không cần phải bắt bẻ, ngồi đi."
"..."
"Haiz, xin lỗi, được chưa?"
"Hứ!"
Lúc này Isagi mới chịu đặt mông xuống ghế, duỗi thẳng chân, tay chống cằm ngồi đợi cơm đến. Thầm nghĩ cậu đã được cưng chiều đến hư người, hắn xoa mạnh đầu cậu rồi ngồi xuống bên cạnh. Hai mầm khó chịu vuốt lại đầu tóc cho thẳng, tặng cho Barou một cái liếc mắt để cảnh cáo nhưng chỉ như một chú mèo xù lông trong mắt hắn.
Rồi hắn xoa đầu cậu thêm một cái nữa, Isagi không muốn chuyện bé xé ra to nên ngồi chịu đựng mặc dù trong lòng hơi thích thích cảm giác được cưng như một chú mèo. Ngoài lạnh trong nóng. Nếu có tai và đuôi, chắc hẳn chúng đang vểnh lên ve vẩy đầy thỏa mãn.
Vậy thì Blue Lock sẽ chính thức có một "chú mèo" mắt xanh biếc dễ nuôi.
Rin bưng hai khay cơm đi đến, một khay thức ăn đầy ắp trái cây và đồ ăn vặt healthy, một khay thì chỉ có vài món đơn giản. Cậu hướng mắt nhìn theo tay của nó, mong chờ để được ăn một bữa no nê.
"Kintsuba!!"
Isagi không kiềm chế được mà thốt lên khi thấy món ăn mình yêu thích, cậu lại tiếp tục cười khúc khích, cầm lên ăn một miếng to.
Barou và Rin không hẹn mà liếc nhìn nhau, phải chăng hôm nay cậu quá tăng động rồi?
Đừng cười nữa, đẹp chết mất.
Cậu ăn vặt là chính thôi, còn cơm thì ngán chẳng cầm bát lên ăn nổi, lại nằm lừ ra bàn biếng ăn.
Đây không phải lần đầu tiên đám Blue Lock thấy biểu hiện này của cậu, từ lúc bệnh đến giờ khó ăn hẳn, phải dỗ ngon dỗ ngọt mới chịu ăn một tí rồi còn đồ thừa tự chia ra ăn, còn Isagi thì ngồi nhìn họ ăn mà không nói gì.
Hôm nay vẫn thế, và Ego - siêu thông minh - Jinpachi đưa ra ý kiến mua men vi sinh và loại sữa kích thích sự háu ăn của trẻ con cho cậu uống liền bị cô nàng trợ lí phản bác.
"Nếu mua thêm sữa thì phải cắt mì của anh đấy, nghĩ kĩ chưa?"
"..."
Vậy thì kế hoạch khác, chia nhỏ bữa ăn trong ngày, mỗi lần một ít. Anri gật đầu vui vẻ tán thành.
Dù không muốn nhưng Ego phải bàn bạc với mấy thằng đực rựa xung quanh cậu, nhờ họ giúp cậu ăn đầy đủ vì hắn còn bạn ti tỉ công việc khác. Rin, Hiori và Barou nghe rất có lí, họ cũng không muốn người thương phải ốm yếu mất năng lượng. Chigiri giơ một ngón like rồi cầm sữa rửa mặt chạy đi mất. Reo may mắn đang ở gần đó nên bị gọi vào, cũng trở thành một phần của kế hoạch luôn.
Lúc nói chuyện thì ai cũng gật gù bảo ổn, còn lúc thực hành thì người có người không.
Bachira với biểu cảm méo mó run run cầm bữa sáng đi đến, Isagi ngồi thẳng lưng nhìn y, đôi mắt sáng rực khi thấy đồ ăn. Mà đồ ăn hơi ít nhỉ?
Y dường như đọc được suy nghĩ của cậu liền ấp a ấp úng tuôn hết một tràng.
"T-thì hôm nay cơm dẻo, cá với thịt nhiều...à tớ có trộm của cậu hai miếng thịt...ủa không có, cậu quên đi nhé..."
Chưa đánh mà đã muốn khai ra.
Isagi nghiêng đầu khó hiểu nhìn cậu bạn ong vàng, thật sự nghe chẳng hiểu gì hết. Ngẫm lại thì đồ ăn hôm nay nhìn hơi ít mặc dù vẫn nhiều món như thường ngày, tự nhủ mình chỉ đang suy nghĩ quá nhiều, không mảy may nghi ngờ mà cầm đũa lên ăn.
Tuyệt thật, theo tính toán của Ego thì cậu đã hoàn thành bữa ăn một cách trọn vẹn, bát đĩa sạch bong. Isagi lại mò đến phòng thể hình để nâng tạ, Rin và Nagi đã có mặt sẵn từ trước, người thì hít xà, người thì tập chân, tuy mỗi người một góc phòng nhưng vẫn nghe được họ đang chí choé nhau.
"Mày được ăn 'bánh bao' thì sao? Dù gì sau này cũng sẽ thuộc về tao."
"Trời trời, còn nhỏ mà láo thế thì chả ai thích đâu, sau này tôi gửi thiệp cưới cho nhé, được nhìn thấy người mình yêu mặc đồ cưới thì ai chả muốn nhỉ?"
"Với tao! Anh ta sẽ không lên lễ đường với mày."
"Là 'sẽ' thôi, có thể thay đổi ý định vào phút chót và cậu ta chọn tôi làm chú rể."
"Bố đếch quan tâm."
Phân tích cuộc trò chuyện của hai người, Isagi chắc chắn hai người này đang yêu cùng một ai đó và tranh sủng như trong mấy bộ phim harem nhan nhản trên mạng. Cậu mạnh dạng bước vào vì nghĩ đó là một cô gái hoặc chàng trai bên ngoài Blue Lock làm Rin và Nagi câm nín, lo lắng không biết cậu đã nghe được mấy phần của câu chuyện rồi.
Nhìn cậu vẫn tỉnh bơ bước lên máy chạy bộ, Rin thừa biết tên ngốc vẫn luôn là một tên ngốc. Rin ngồi trên chiếc máy tập chân, hắn đưa tay vuốt mái tóc xanh rêu ướt đẫm, mồ hôi nhễ nhại trên vầng trán bị lau đi bởi chiếc khăn tối màu. Hắn lặng lẽ đi đến bên cậu, đưa tay quệt giọt mồ hôi trên gò má hồng.
"Rin-kun?"
"Đêm qua ngủ có ngon không hả tên hời hợt?"
Nagi nghe cách tán tỉnh khô khốc của hắn mà bĩu môi, vậy mà Isagi vẫn cười cho được, còn cười rất tươi nữa cơ.
"Nhóc đang thái độ với anh đó hả? Đáng yêu ghê."
Bị cậu trêu một chút thì hai gò má hiện vài phiến hồng, hắn dùng tay che nửa mặt, hàng chân nhíu lại ra vẻ nghiêm túc. Isagi nhận thấy sự nguy hiểm từ đối phương nên không dám cười nữa, cậu cúi thấp đầu, bấm tạm dừng máy chạy bộ. Da mặt nóng ran đang dần ửng đỏ.
"Ừm, thật ra đêm qua..."
Bịch!
Lời nói bị ngắt quãng bởi âm thanh đồ vật rơi xuống đất, cả hai nhanh chóng bị thu hút bởi tiếng động lạ, nhìn sang thì thấy Nagi ngồi trên đất xong mong, tay cầm một phần thanh sắt (?).
"Chà...cái xà đơn này không vừa vặn với tôi cho lắm, gãy rồi."
Vẫn là đôi mắt thiếu ngủ và chiếc miệng hình chữ x vô tri, nếu là Isagi lúc bình thường thì sẽ cười xoà đi đến hỏi thăm bạn bè. Nhưng do cậu không ưa gã gấu trắng từ vụ việc trước đó nên chỉ đứng nhìn, môi hồng vểnh lên trông rất gợi đòn. Nagi Seishiro tổn thương, rơi một giọt nước mắt thật trân nhìn cậu.
"Hic-"
Cậu chau mày, cái con người to bự này lại khóc vì bị ngã?
Mà đáng yêu quá, Isagi muốn ôm...
Bụp!
Rin chộp lấy tay cậu, không để cậu đi thêm một bước nào về phía gã nữa, toàn đồ giả thôi, nước mắt là giả, khéo con cu cũng giả luôn ấy chứ.
"Rin?"
"Kệ nó đi, mười mấy tuổi đầu rồi bắt người ta dỗ nữa hả? Sao không chui lại vào bụng mẹ đi."
"..."
Thằng ranh con này.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com