Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

13.

Note: OCC!!!

______ Sáng hôm sau _________

Ánh nắng nhỏ bé cuối cùng cũng len lỏi được đến trước giường Isagi, cụ thể là chiếu thẳng lên mặt nó. Cậu bé nhăn mặt, bất chợt nhớ về bộ đồng phục hôm qua mà bật dậy.

Nó nhanh nhanh chóng chóng thay bộ đồng phục rồi vệ sinh cá nhân. Vươn tay lấy cặp sách, đột nhiên thấy có hơi trống trải. Isagi nhìn một lượt chiếc bàn học, chộp lấy cuốn tiểu thuyết dầy cộp đang yên vị trên mặt bàn. Dạo đây Isagi khá thích đọc tiểu thuyết. Cũng khá vui đó chứ, nó sẽ mang đi phòng trường hợp trường mới quá chán.

Làm xong từng thứ một nó mới yên tâm bước xuống ăn sáng. Như mọi hôm, Isagi bước đến bàn ăn đã thấy Noa đang ngồi đó ăn.

- Dậy sớm nhỉ? Ngồi xuống ăn đi, bộ đồng phục hợp với nhóc lắm.

Noa vừa nhai thức ăn vừa ra hiệu cho Isagi ngồi xuống. Không những thế còn giơ ngón like. Nhưng Noel Noa này chưa từng nói điêu bao giờ. Bộ đồng phục thật sự rất hài hòa với Isagi. Dù là màu tóc hay khuôn mặt của nó đều vừa vặn với bộ đồng phục màu trắng. Trông chẳng khác nào một thiên sứ trần gian cả. Có lẽ hơi quá.

Tài xế riêng của Noa đã được dặn dò đưa Isagi đến trường đúng giờ. Và một kẻ chuyên nghiệp như vậy thì sẽ không làm sai lời của ông chủ đâu. Đúng trước giờ vào lớp 15 phút, Isagi có mặt tại cổng trước của trường học. Nhưng gọi là trường học cũng không đúng lắm. Suy cho cùng thì trông nó giống cái thánh điện hơn. To lớn và thuần khiết. Ý là trắng. Phải, rất trắng.

Isagi nhìn ngắm một vòng mới dám bước vào. Đây là một nơi ồn ào. Chắc chắn là như thế. Tiếng cười đùa văng vẳng bên tai Isagi, điều đó khá phiền phức. Nhưng trường học mà không phiền phức thì sao mà gọi là trường học được chứ? Đây thậm chí là trường liên cấp, cả tiểu học, trung học  cơ sở và trung học phổ thông đều gộp hết ở đây. Phiền phức hết sức, toàn là mấy đứa lít nhít chạy nhảy nô đùa. Còn suýt va vào người Isagi. Nó bắt đầu thấy hơi sợ ngôi trường này rồi.

Isagi đi dọc hành lang tầng trệt. Lớp nó là 10A3, ngay ở đầu dãy hành lang thôi. Mở cánh cửa gỗ ra, may mắn là không có xô nước nào ở đó.

Ấn tượng đầu tiên của Isagi về lớp này: Náo nhiệt (hoặc là ồn ào). Nó thấy ai ai trong cái lớp này cũng như có 10 cái miệng vậy, nói liên hồi chẳng dừng. Isagi mới bước vào lớp đã bị bu kín, chẳng thể nào bước tiếp nổi. Họ cứ nhao nhao lên hỏi một đống thứ mà Isagi chẳng thể nào nghe xuể: " Cậu là học sinh mới à? " "Cậu tên gì?" "Sao lại chuyển vào giữa năm học vậy?" "cậu là ai?" "Bố mẹ cậu tên gì?" "..." - Một số câu hỏi trong đó.

Isagi cau mày khó chịu cố gắng đẩy vài tên cản đường ra mà không thành. May cho nó, giáo viên bước vào lớp kịp thời, bọn họ nhanh chóng chạy về chỗ của mình. Giáo viên chủ nhiệm lớp này là một thầy giáo có quả đầu bát úp và cặp kính dày. Trông khá u ám và đáng sợ, đám học sinh lớp này có vẻ rất sợ thầy ấy.

- Isagi Yoichi phải không? Chỗ của cậu bên đó.

Thầy giáo cọc cằn chỉ cho Isagi chỗ trống bên cạnh một tên tóc trắng đang say giấc.

- À còn nữa, gọi Nagi dậy hộ tôi nhé. Cái thằng ngồi cạnh cậu ý.

Ông ta vô cảm chỉ về tên tóc trắng. Isagi không nói gì chỉ gật gật rồi bước về chỗ của mình.

- Thầy Ego, ta không giới thiệu gì cho nhau biết sao?

Một tên nào đó đứng dậy nói. Hóa ra tên thầy ấy là Ego. Thầy Ego ngập ngừng một chút rồi nói:

- Đây là Isagi Yoichi. Học sinh mới của lớp. Hòa đồng với thằng bé nếu không muốn bị bế lên gặp hiệu trưởng. Còn lại mấy cậu tự hỏi nhau vào giờ nghỉ.

Ego nói xong cả đám liền năng nổ bàn tán. Isagi thấy cảnh này có chút quen.

Bỗng nhiên một viên phần bay đến chỗ nó. Isagi cứ tưởng bản thân bị thầy giáo ghét, nào ngờ viên phấn thân thương đó là dành tặng cho người ngồi cạnh cậu. Tên tóc trắng nghiêng người ngả hẳn lên vai Isagi như để tránh né viên phấn khiến nó giật bắn mình.

- Nagi Seishiro, tỉnh dậy trước khi tôi cho cậu ngủ ngoài hành lang.

Ego nghiêm giọng lườm nguýt tên tóc trắng kia. Cậu ta tên là Nagi Seishiro à? Có vẻ cậu ta thật sự dậy rồi, mới nghe Ego nói xong đã bật dậy ngồi ngay ngắn như thể chưa có chuyện gì xảy ra. Ego thấy vậy thì tặc lưỡi rồi quay lên giảng bài tiếp.

Nagi Seishiro ngơ ra khi nhìn thấy Isagi. Như kiểu thấy ma vậy.

- Cậu là ai?

Nagi thơ thẩn hỏi.

- Tôi là-

Isagi đáp lời, mới kịp nói 2 chữ, tên tóc trắng đó lại đổ gục xuống bàn ngủ tiếp. Đúng là chẳng có phép tắc gì cả. Isagi không để ý tên đó nữa. Nó quay lại tập trung vào bài giảng.

Chẳng mấy chốc, tiếng chuông tan lớp reo lên từng hồi. Ego mới đầu còn định xin thêm vài phút nhưng nhìn thông báo trong điện thoại bèn vội vàng đi mất. Thấy ông thầy đi khuất bóng, đám học sinh lại nhao nhao lên tò mò về Isagi.
Không tiện trích câu hỏi vào đây đâu, rất là mất thời gian.
Isagi chỉ ậm ừ cho qua chuyện nhưng những cái ậm ừ của cậu vẫn được đem ra để thảo luận. Cuối cùng đám đông cũng tan ra. Isagi lôi từ trong cặp sách ra cuốn tiểu thuyết dạo này nó hay ngâm. Tên tóc trắng bên cạnh đã tỉnh từ bao giờ, dù vậy Isagi vẫn chẳng hay biết gì. Từ ngoài cửa đi vào một chàng trai mái tím. Trông khá chững chạc so với tuổi. Cậu ta chạy vội vào lớp 10A3 trong sự không mấy bất ngờ của học sinh lớp này. Cậu ta đi một mạch đến trước bàn Nagi Seishiro trong sự khó hiểu của Isagi. Cuộc trò chuyện của họ được Isagi nghe qua qua. Nó cũng không để ý là mấy, tâm trí đều đặt dồn vào cuốn tiểu thuyết trên tay.

- Nagi, cậu lại game nữa à? Cuộc sống của cậu nhàm chán thật.

Tên tóc tím than vãn mặc kệ Nagi còn đang chăm chú vào máy chơi điện tử trên tay. Sự chú ý của tóc tím dần chuyển thành Isagi ngồi bên cạnh, nói đúng hơn là cuốn tiểu thuyết trên tay Isagi.

- Cuốn tiểu thuyết này? Cậu cũng đọc tiểu thuyết kiểu dạng này hả?

Cậu trai tóc tím tỏ rõ sự vui mừng khi nhìn thấy cuốn tiểu thuyết trên tay Isagi. Nghe người lạ nhiệt tình nói như vậy có chút ngượng ngùng nhưng sự hứng thú của Isagi đã lấn át cái ngượng ngùng từ lâu. Đây là tiểu thuyết ưa thích của Isagi, nó đã hết thời từ khá lâu rồi, để tìm thấy nó đều phải ra những tiệm sách cũ với lịch sử lâu đời. Số người biết đến nó hiện tại chắc chỉ đếm trên đầu ngón tay. Đột nhiên tìm thấy một người cũng thích cuốn tiểu thuyết này khiến Isagi cực kì cực kì vui.

- À ừm phải rồi. Tớ là Isagi Yoichi, học sinh mới lớp này. Cậu tên gì?

Isagi vui vẻ giới thiệu bản thân trước người kia. Tìm được người đồng sở thích khiến Isagi cởi mở hơn hẳn.

- Còn tớ là Mikage Reo. Học sinh lớp 10A1, làm quen nhé!

' 10A1, lớp chọn à? ' Isagi ngẫm, trong lúc đó, Mikage Reo vui vẻ giơ tay ra tỏ ý muốn bắt tay. Isagi vui vẻ nắm lấy tay cậu ta. Tay Mikage không tồi, được chăm sóc khá kĩ dù vẫn có thể thấy được dấu tích của việc cầm bút lâu.

- Mikage tay cậu được chăm sóc kĩ lắm phải không? Bắt tay cậu khiến tớ thấy thoải mái ghê vậy, Mikage!

Isagi cười cười nói nói mân mê bàn tay của người kia.

- À phải. Cơ mà đừng gọi tớ là Mikage được không? Reo được rồi. Vì nhiều lý do nên tớ cũng không thích mọi người gọi họ của mình lắm.

Reo cười xòa nhỏ giọng nói. Isagi nghe vậy có chút ngượng ngùng gật đầu chấp thuận.

____꧁ End chương 13 ꧂___

P/s:
Chào mừng đến arc 2, arc
" NagiIsaReo " đã bắt đầu với chương 13. Bật mí đây sẽ là arc tình yêu ngọt ngào socola kẹo mút nhất nhé!! Ít nhất mấy chương đầu là vậy. ♡

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com