7
-Trông thằng tiểu tam đó kìa!
-Đời đâu thiếu gì trai mà phải dật bồ người ta
-Thứ kinh tởm như thế thì sống làm gì cho chật đất
Hàng ngàn câu nói dao găm cứa vào lồng ngực Isagi, cậu ngồi trên nền đất lạnh ngước đôi mắt đã khóc tới đỏ hoe nhìn người con trai phía trước.
Sae vậy mà đánh cậu để bảo vệ người khác.
Gã nhìn xuống bằng đôi đồng tử tràn đầy sự khinh thường, phía sau là tiểu thiếu niên xinh đẹp nép người vào trong. Sae nói:
-Isagi, cậu nghĩ tôi bị ngu sao? Tại sao Shun lại phải làm thế chứ?
-E-em...
Isagi cảm thấy lòng nặng trĩu. Cái nỗi buồn lại đột nhiên xâm chiếm lấy con người cậu, để lại một sự ngộp thở trong phổi khiến Isagi chẳng thể nói hay phản kháng. Cậu ghét ánh nhìn của Sae...
Ánh nhìn của sự coi thường một sinh vật hạ đẳng nào đó.
Hóa ra trong mắt anh, em luôn là kẻ tồi tệ nhỉ?
Shun nhìn cậu, cậu ta cảm thấy thật sự hả hê trong lòng, vậy là đã loại được một đối thủ.
Xin lỗi Isagi nhưng người được quyền ở bên các anh ấy phải là Shun Kyota này...
-Sae, trong mắt anh thì em là gì?
Đôi mắt xanh đại dương lấp lánh giờ đây đã tràn đầy nước mắt, Isagi nhìn thẳng vào Sae rồi lại nhìn xuống đôi tay đang nắm lấy bàn tay của Shun một cách dịu dàng, âu yếm. Mặt gã vẫn lạnh lùng không chút cảm xúc. Sae nhíu mày, giọng nói như dao găm đâm thẳng về phía con tim cậu:
-Đừng có dở trò nước mắt cá sấu ở đây. Isagi, cậu đã sai còn không chịu nhận lỗi sao?
Shun nhếch môi cười nhẹ, trong tình huống này thì nên đổ thêm dầu vào lửa mới đúng chứ nhỉ?
Lập tức Shun chạy ra phía trước, dang đôi tay chắn ngang người Isagi, tư thế giống như đang bảo vệ cậu khỏi bị đánh đập. Cậu ta nói:
-Sae! Anh đừng như thế! Dù Isagi không nhận lỗi thì không sao đâu, cậu ấy vẫn là bạn em, em thật sự không nỡ....
Gì đây?
Gì đây chứ?
Isagi tròn mắt nhìn bóng lưng thiếu niên trước mặt mà lòng không khỏi run lên, cả cơ thể bỗng chốc đông cứng lại. Tại sao Shun lại làm thế với cậu? Tại sao lại đổ tội cho cậu?
Những người xung quanh không khỏi cảm thán trước lòng hiền từ của Shun, bọn họ thi nhau khen ngợi, có kẻ còn nói Shun chính là thiên sứ giáng trần, mọi lời tồi tệ với Isagi lại càng gia tăng mà chẳng hề giảm đi.
-Coi thằng đó kìa, làm sai còn không biết xin lỗi.
-Sao Shun có thể đối tốt với cậu ta được chứ? Cậu ấy đúng là rộng lượng mà.
-Đi chết đi Isagi! Loại súc vật không đáng sống!
Isagi cứng đơ người, cả cơ thể như run lên theo từng đợt. Cậu lập tức nắm chặt lấy vai Shun, cố gắng nói:
-K-kh-không! Không phải đâu! Shun! Cậu mau nói sự thật cho bọn họ biết đi! Rõ ràng là cậu tự ngã mà!! Mau nói đi! Xin cậu đấy!! H-hức..
Cậu...là thiên thần mà?
Isagi gục xuống dưới chân Shun, cậu cố gắng bám víu lấy đôi tay kia nhưng kết quả chỉ là sự im lặng. Cậu ghét cảm giác này.
Đừng nhìn tôi nữa...
Tội nghiệp thằng bé, không có cha mẹ nên không có ai giáo dục.
Đừng chơi với những đứa không có cha mẹ, đầu óc tụi nó không được bình thường đâu
Đồ dị hợm
Sae...
Gã nhìn người con trai chật vật với nỗi đau trước mặt, không phải là không có lí do vì sao bọn gã lại chọn Isagi là kẻ thay thế.
Cậu ta thiếu tình thương của cha mẹ từ khi còn nhỏ, sống trong sự sợ hãi với thế giới bên ngoài để rồi cách ly bản thân khỏi xã hội.
Một người như thế, chỉ cần ban phát cho một chút tình thương thì lập tức trở thành một con chó nghe lời chủ, bảo gì làm nấy nên chẳng phải dễ dàng thâu tóm hơn sao?
Vì đôi mắt của Isagi giống Shun mà...
Mỗi khi nhìn vào đôi mắt ấy, gã lại có cảm tưởng như mình được gặp lại người mình yêu vơi đi nỗi nhớ sâu thẳm.
Một màu xanh của biển cả.
Màu xanh của nước mắt...
-Sae... h-hức...anh thừa biết em thích anh mà.
Trước câu nói đó gã vẫn một mực không quan tâm, nắm lấy tay Shun kéo đi bỏ lại cậu một mình. Thích? Nực cười, Isagi nghĩ câu nói đó có thể níu chân gã lại sao?
Ngu ngốc. Đồ ngốc, Isagi.
Khoảng cách xa nhất trên thế giới này là anh biết thừa em thích anh còn cố tình giả vờ như không biết....
Trêu đùa tình cảm người khác vui không?
Dòng người sau khi chửi mắng Isagi thậm tệ cũng tản ra, bỏ lại cậu một mình trong hành lang trống vắng. Chợt một bàn tay đặt nhẹ lên vai cậu. Nam nhân tóc màu hồng sáng với một bím tóc rủ xuống bên trái khuôn mặt, nhẹ giọng nói:
-Đi lên phòng Y tế nào Isagi...
Trong vô thức, Isagi đưa tay lên nắm chặt lấy tay gã, để cho Kurona dìu đi. Cả quãng đường không một ai nói năng gì. Chợt Isagi lên tiếng phá tan im lặng:
-Cậu đã nhìn thấy hết đúng không? Cái cảnh Shun tự mình ngã ấy.
Kurona thoáng giật mình nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, gã nói:
-Không, không có. Tôi chỉ thấy cảnh Sae tát cậu thôi.
Isagi nghe vậy thì chợt mỉm cười, cậu cười như không cười, nước mắt đọng trên hàng mi vẫn còn đó. Isagi nói:
-Cậu nói dối tệ quá đó Kurona!
Nghe thấy thế, gã chỉ biết im lặng, Isagi đã biết hết thì còn gì để nói nữa chứ?
-Làm sao cậu biết là tôi nhìn thấy hết?
-Haha...cậu là người đầu tiên kêu gọi mọi người đến mà!
Isagi cười xong lại khóc.
-Tại sao vậy? Tại sao cậu biết tất cả nhưng lại không nói cho mọi người biết!?
Tức giận, tủi nhục.
Isagi nắm chặt lấy cổ áo Kurona lay lay nhiều lần. Gã có biết rằng lúc bị nghi oan, cậu đã tuyệt vọng đến nhường nào không? Cậu bị người ta mắng chửi đến mức nào không?
-Haha... tôi quên mất! Cậu thích Shun mà!
Kurona im lặng để mặc cho Isagi khóc lóc, gã không nói gì vì mọi điều Isagi nói đều đúng sự thật. Gã vì yêu Shun nên không ra mặt, vì "yêu" mà thôi.
Isagi chết lặng, trong mắt cậu từ trước đến nay Kurona luôn là một chàng trai hiền lành, thấu hiểu cho cậu, gã là một trong số ít người không đối xử tệ bạc với Isagi nhưng giờ đây thì sao?
Gã đã chọn cách bỏ mặc cậu để bảo vệ người ấy.
Dù cho việc đó có làm tổn thương cậu đi nữa thì bây giờ với Isagi cái hành động chìa tay ra chẳng khác nào sự thương hại, cảm giác tội lỗi của Kurona.
-Lúc cậu ta trăm phương ngàn kế ám hại tôi thì anh làm gì? Anh che giấu cho cậu ta! Bỏ mặc tôi lại một mình, Kurona, có phải trong mắt anh, cái tình yêu tôi rẻ mạc lắm đúng không?
Isagi gạt tay gã ra khỏi người mình, cậu muốn ở một mình.
-Tôi không cần anh lo nữa, cảm ơn anh, tôi sẽ tự đi.
Gã thấy vậy cũng không biểu hiện gì nhiều, im lặng rời đi không màng quay đầu lấy một lần.
Kurona đâu có biết rằng chỉ cần gã quay lại nhìn cậu lấy một lần, xin lỗi cậu một câu thì Isagi sẽ ngay lập tức tha thứ cho.
Anh mọi mặt đều tốt nhưng khuyết điểm lớn nhất là anh không yêu em...
----------------
Không có một thằng top nào đứng về phía embe đâu=)))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com