Chương 2
Tiếng huyên náo đánh động một buổi sớm tinh mơ vốn sẽ rất đẹp của biết bao người, ngay cả Isagi cũng phải đầu bù tóc rối bước ra ngoài nhìn xem đã có chuyện gì xảy ra.
Ban sáng mặt trời còn chưa tỏ, nắng không thể trực tiếp xuyên qua dãy nhà cao tầng nên con ngõ vẫn còn tối mờ mờ ảo ảo. Một cặp vợ chồng khu nhà đối diện với Isagi đang cãi nhau không ngừng, nghe qua nội dung chỉ là hôm nay ai sẽ đưa con đến trường.
Tuy đơn giản như thế cũng có thể xô xát nhau đến mức không ai có thể ngăn trở.
Bà chủ nhà hơi ló đầu ra từ dưới tầng trệt, nhìn thấy em vẫn còn ngáy ngủ thì nói vọng lên: "Cậu vào ngủ tiếp đi, chẳng có việc gì đâu."
"Chuyện thường ấy mà." Bà còn chêm vào một câu trước khi xoay người đi vào nhà.
Isagi đánh một cái ngáp dài rồi trở vào phòng, nhưng dù đã đóng hết cửa thì vẫn nghe văng vẳng tiếng mắng chói tai của người vợ bên ngoài, ồn ào không chịu được.
Em đành lục lọi trong vali của mình một chút, lấy ra một tấm giấy vàng nguệch ngoạc chữ đen, dán thẳng lên tường. Ngay lập tức, cả căn phòng chìm vào khoảng lặng, yên tĩnh đến độ dù bên ngoài có nổ cả hạt nhân thì bên trong cũng chẳng hay biết gì, cứ như rơi vào một khoảng không khác vậy.
Sau đó lại nhào lên giường, tiếp tục hưởng thụ giấc nồng chưa lỡ của mình.
-----
Đến khi Isagi tỉnh giấc đã là đầu giờ chiều.
Em vừa sửa soạn gọn gàng bước ra ngoài đã chạm mặt bà chủ nhà đứng trước cửa đang định gõ cửa phòng em với vẻ mặt lo lắng.
"Ơn trời, cậu đây rồi. Có kiện hàng gửi cho cậu mà tôi gõ cửa mãi cũng không nghe cậu trả lời."
"Làm tôi cứ tưởng cậu xảy ra chuyện rồi chứ."
Isagi nhận kiện hàng, khóe mắt thấy cờ vàng lấp ló phía đối diện rồi nói: "Cảm ơn dì. Cơ mà chuyện gì kia?"
"À, cậu biết cặp vợ chồng cãi nhau sáng nay mà nhỉ? Người vợ chết rồi, vừa mới bị xe tải lớn cán qua, kéo lê cả một đoạn đường dài đó."
Bà chủ nói với vẻ mặt vừa nhăn nhó vừa tiếc thương: "Cũng đành chịu thôi, chuyện trong nhà lại ra giữa đường giữa xá làm ầm lên, xe chạy nào có để ý."
"Mà thôi, tôi cũng phải chuẩn bị cơm chiều đây."
Bà chủ dứt lời bèn bước xuống cầu thang, không chút quan tâm rẽ vào nhà mình mà chẳng hay biết lời nói của mình có bao nhiêu vô lý.
Bởi vì khu dân cư này được xây dựng theo hình chữ U, hướng vào chỉ vừa đủ một xe hơi lớn một chút, một lối nhỏ khác chỉ là lối tắt đủ hai người đi ở gần cuối khu dân cư. Nếu xe tải vào đây thì chỉ có thể lùi xe ra vì không có cách nào quay đầu xe cả, vậy thì tại sao chiếc xe tải đó lại cố chấp chạy vào, còn lôi kéo cơ thể người phụ nữ kia.
Và tại sao lại có xe tải chạy vào trong khu dân cư chẳng mấy ai ở này? Còn chạy nhanh đến mức không ai kịp trở tay.
Isagi cầm kiện hàng, chống cằm lên lan can nhìn đèn vàng, cờ vàng phía nhà đối diện, lắng nghe tiếng khóc của đứa con nhỏ và tiếng niệm kinh siêu độ của những thầy pháp bên trong nhà.
Rồi em lại liếc nhìn vũng máu chưa được lau dọn sạch sẽ bên dưới, nơi mà ban sáng cặp vợ chồng đã cãi nhau um trời. Bên trên máu đỏ kéo dài còn có chút thịt vụn nho nhỏ, như lời bà chủ nói người phụ nữ đã bị kéo lê và nghiền nát dưới bánh xe tải lớn.
Và ở đó, cũng có một thanh niên tầm tuổi em mặc đồ lam xám trắng, ngắm nghía vũng máu một hồi rồi cười khúc khích.
Ngay khi nhận thấy tầm mắt của em, cậu ta ngước mắt lên nhìn, rồi lại chạy như bay lên cầu thang phía em đang đứng mà chào hỏi: "Xin chào, Bachira Meguru rất hân hạnh được biết cậu."
Isagi nhìn cậu trai cứ cười tít mắt với mình kia, thầm cảm thán người này thật kỳ lạ, em chỉ đáp: "Isagi Yoichi, hân hạnh."
"Trông cậu cứ như đã bệnh nặng một nghìn năm vậy." Bachira nhìn kỹ gương mặt trắng bệch của Isagi rồi hỏi: "Cậu ổn chứ?"
"Tôi ổn." Isagi cười cười đáp lại.
Quả thực dáng vẻ của em trông khá quái dị.
Làn da trắng đến nổi gân máu, móng tay đen ngòm, gầy gò ốm yếu, nên rất ít người nhìn thấy em mà nhịn được không hỏi em có bệnh nặng hay không. Bachira phản ứng như vậy cũng không có gì không phải.
Isagi liếc nhìn quần áo trên người cậu chàng, "Cậu đi cùng những thầy pháp kia sao?"
"Ừm, tôi đến giúp siêu độ."
Nghe vậy em càng thắc mắc: "Vậy sao cậu lại đứng bên ngoài?"
Bachira quay đầu nhìn em, dáng vẻ ngây thơ không chịu nổi, "Tôi quên chú siêu độ nên bị đuổi ra á."
Cậu chàng nhìn vẻ mặt cạn lời của em thì lại cười rồi chỉ tay xuống vết máu loang lổ, "Ban nãy cậu nhìn vũng máu này đúng không?"
"Ừ, sao thế?"
"Không có gì, chỉ là có chút buồn cười thôi."
Isagi gõ tay lên lan can bằng sắt, tiếng gõ thâm thúy truyền vào tai cậu chàng bên cạnh, Bachira tiếp tục nói: "Cô ta chết là đáng mà."
"Ồ, cho nên cậu mới giả vờ quên chú siêu độ?" Isagi không tò mò lí do vì sao Bachira lại nói người phụ nữ kia tử vong là chuyện nên xảy ra, em chỉ vu vơ hỏi.
Bachira lắc đầu, "Không, tôi quên thật đó."
Cậu chàng lại mở lời hỏi em: "Cậu học ở Đại học Tokyo sao Isagi?"
"Ừm."
"Vậy vào ngày trăng khuyết nhất cậu có muốn ra ngoài chơi cùng tôi không?" Bachira hớn hở mời gọi, giọng nói nhuốm chút cầu xin nài nỉ.
Isagi nhìn chàng trai dị biệt trước mặt mình, chỉ mới quen chưa đầy một giờ mà cậu ta đã rủ em đi chơi rồi. Thế nhưng em vẫn nhẹ nhàng đáp: "Trăng khuyết nhất là trăng lưỡi liềm phải không? Vậy được."
"Tuyệt."
-----
Isagi nhẹ bước trên con đường tối đen như mực, định men theo lối tắt ra khỏi khu dân cư này cho kịp giờ hẹn với Bachira.
Càng đến cuối khu dân cư, nơi không một ánh sáng, gió thổi càng mạnh hơn kéo theo hơi lạnh không biết từ đâu ra ngay bên trong nơi bị vây quanh bởi ba bức tường cao ngời ngợi.
Gió thổi tiếng lá xào xạc nện theo từng tiếng bước chân vang vọng trong con ngõ nhỏ, vốn là rất bình thường trong một đêm trăng khuyết không sao. Nhưng kì lạ là trong khu dân cư này, chẳng có cây xanh khác phát triển ngoài cây cổ thụ gần cuối gian nhà đằng xa đã trơ lá.
Bóng đen in trên mặt tường lay động theo ánh trăng mờ mờ, cái bóng sau lưng Isagi cũng vặn vẹo giật lên xuống đôi chút rồi dừng hẳn, trả lại bóng người bình thường cao gầy trong đêm.
Ánh sáng từ trăng chẳng thể rọi soi cả một khu nhà khiến em khuất mình trong đêm tối đen, chỉ lộ ra đôi con ngươi xanh sáng lên trong màn đêm u ám tựa như mắt mèo, lại tựa như cái gì đó đáng sợ hơn cả thứ đang âm thầm dao động nơi đây.
Vừa bước ra khỏi ngõ nhỏ âm trầm, Isagi đã được chào đón vào một thế giới sáng tươi đầy màu sắc. Xung quanh trường Đại học Tokyo nổi tiếng tất nhiên là nơi tọa lạc của vô số hàng quán và khu vui chơi, hoàn toàn đối lập với bên trong khu dân cư tối đen kia, giống như một trời một vực.
Em vừa đến nơi hẹn đã bắt gặp cậu trai tóc vàng đen nào đó ghé vào một xe kem nhỏ, vừa vẫy tay với em vừa nói: "Đến đây Isagi, cậu muốn ăn kem vị nào?"
"Dưa lưới đi." Isagi chầm chậm bước đến, khẽ đáp.
"Vậy một dưa lưới một socola đi ông chủ." Bachira vươn hai ngón tay ra nói với chủ hàng kem, trên mặt vẫn là nụ cười tươi như mặt trời đằng đông ngay trong đêm.
.....
"Sáng mấy hôm trước ở đây vừa có tai nạn xe này." Bachira liếm một ít kem, thản nhiên mở lời.
Isagi nhìn qua chỗ mà sáng hôm đó mình đã thấy vụ tai nạn, vết máu thấm ướt đã được dọn đi sạch sẽ, "Sao cậu biết?"
"Ha ha tôi là người nói cậu ta sẽ bị tai nạn đấy." Cậu chàng thành thật đáp, trong đôi mắt chứa ý cười nồng hậu.
Rồi Bachira nói tiếp: "Cậu ta cứ luôn miệng trêu tôi chỉ được cái mã ngoài, không đoán được gì cả đâu. Tôi đoán cậu ta sẽ bị xe tông phải, cả người dính vào cột đèn không sống được nhưng cậu ta chẳng tin." Cậu chàng lại hừ hừ hai tiếng như tức giận.
"Cái mã ngoài?" Isagi nghiêng đầu thắc mắc. Trông bề ngoài Bachira chẳng có chút đáng tin nào khiến cho người khác phải bật ra cụm từ "cái mã ngoài" như thế.
"Tôi đến Tokyo cùng sư phụ cũng năm năm rồi, đoán mệnh giải bùa gì đó cũng nhiều. Cậu ta cũng là bạn cũ của tôi đấy."
"Chỉ là cậu ta chưa bao giờ tin tôi thật sự biết mấy thứ kia."
Bachira vứt vỏ kem vào thùng rác, kéo tay em vào một quán nướng nhỏ rồi nói: "Mặc kệ cậu ta đi, chúng ta ăn gì đó đã."
Isagi gật đầu, vứt vấn đề của Bachira sang một bên, cùng cậu bước vào quán nướng lần đầu tiên trong đời.
.....
"Isagi, cậu có muốn làm bạn thân của tôi không?" Bachira và em ngồi trên bãi cỏ xanh nọ, ngẩng đầu nhìn mặt trăng khuyết thành một lưỡi liềm mỏng tang rồi cậu chàng cất tiếng hỏi.
Isagi kéo ống tay áo, che đi phần tay bị lộ ra nhiễm khí lạnh của mình, khẽ đáp: "Ừ."
Sau một buổi rong rủi cùng Bachira, em cũng hiểu đại khái tính tình cậu chàng kì khôi này.
Bachira vô cùng trực tiếp ở một số phương diện, kể cả mạng người cũng bị cậu ta nói ra không chút kiêng kị, nhưng cũng dè dặt trong vài việc, như việc hỏi em có muốn ăn rau thêm không.
Vừa kì lạ vừa khó hiểu, thế nhưng em lại không ghét điều đó.
Bachira quay phắt đầu sang nhìn em, trong đôi mắt vàng óng ánh lên niềm vui khó tả, "Isagi, cậu là người duy nhất chấp nhận sự khác biệt của tôi đó."
"Tôi có thể ôm cậu không?" Cậu chàng rụt rè hỏi.
"Cậu muốn sưởi ấm tôi à? Tới đây." Isagi hơi giang tay, muốn nhờ người sưởi ấm mình khi bàn tay đã dần lạnh.
Đối với Isagi, kết bạn với một người mới gặp là một ý tưởng không quá tồi.
Hơn hết, em tin rằng cuộc đời của mỗi người là một sợi chỉ đỏ kéo dài. Trên sợi chỉ ấy, sẽ có người đứng lệch ra bên ngoài, sẽ có người đứng ngay trên sợi chỉ, đó sẽ là người có thể cùng em bước thật nhiều bước trong tương lai.
Bachira là người thứ hai trong cuộc đời khiến em cảm nhận được rằng cậu chàng đang bước thẳng lên sợi chỉ mà chẳng ngần ngại, cũng cho em cảm giác Bachira sẽ không bao giờ phản bội em.
-----
"Isagi, nhìn kìa nhìn kìa." Bachira thích thú kéo tay em, chỉ em nhìn vào ngôi trường tối tăm khi đi ngang qua nó.
Trường vẫn chưa khai giảng nên khắp các tòa nhà đều nhuốm màu đen của màn đêm, chỉ duy có phòng bảo vệ là sáng đèn. Nhưng đâu đó trên một tòa nhà cao, có một bóng đen tóc dài phấp phới đứng trên lan can, nghiêng người nhảy xuống.
Isagi vừa nhìn sang thì bóng đen đã mất dạng, nhưng qua mấy phút sau, bóng đen đó lại lần nữa xuất hiện trên tầng lầu ấy.
Lần này, nó đã quay đầu, dường như hướng ánh mắt về phía em và Bachira. Sau đó mới lặp lại hành động nhảy xuống của mình, đâu đấy còn vọng ra tiếng cười ré lên mà chỉ em với cậu chàng nghe thấy được.
Bachira cười khúc khích ôm tay xoa xoa, "Sợ quá đi, cô ta nhắm vào chúng ta rồi."
"Isagi muốn ăn chả cá không?" Rồi lại chỉ vào hàng chả cá bên cạnh, bỏ qua bóng đen kia đã nhảy xuống lần thứ ba.
"Ăn, không cay nhé." Em đáp, ngó lơ ánh nhìn của nữ quỷ nọ, bước tới bên cạnh Bachira.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com