Chương 4
"Cậu sẽ ngủ lại đêm nay à?" Chigiri đưa mắt nhìn Bachira khẽ khàng đóng cửa lại và Isagi đứng bên cạnh cậu.
Bachira gật gật đầu cười tươi trả lời hộ bạn thân mình: "Đúng vậy, đêm nay không chừng sẽ có thứ gì vui vui đó nha."
Isagi liếc mắt nhìn Bachira, không rõ cậu chàng này đã trải qua những gì mà cứ liên quan đến vấn đề ma quỷ là cậu ta lại vui vẻ như nhặt phải vàng, đã vậy còn muốn kéo em theo.
Kunigami nghe xong bèn tốt bụng đưa đến một cái chăn mới cho Isagi, sau đó mới tiếp tục lau dọn bàn học.
Bachira kéo tay Isagi đến giường mình, chúi đầu mang ra một đống bánh kẹo rồi ngồi ăn nhồm nhoàm ngay bên cạnh em, thi thoảng còn đút em ăn tự nhiên như người một nhà.
Sau khi Chigiri lau khô tóc xong thì quay sang nhìn hai người bạn thâm tình bên kia, chợt trong đôi mắt đỏ xinh đẹp của anh lóe lên một tia sáng như bắt gặp thứ gì đó, anh hỏi: "Trên áo cậu có gì đấy Isagi?"
Lúc này Kunigami cũng bước đến, tò mò nhìn em một chút và cũng bắt gặp thứ màu đen ló ra từ sau gáy Isagi.
Em bình thản cầm con rắn nhỏ từ sau mũ áo lôi ra ngoài rồi nói: "Chỉ là thú cưng của tôi thôi."
"Không ngờ cậu lại là một người yêu thích bò sát đấy." Chigiri đến gần hơn, nhướng mày nhìn con rắn trông cực kỳ vô hại kia, nhưng lạ lùng thay anh không nhận ra đây là loài rắn gì.
Con rắn chỉ dài chưa đầy 50cm, toàn thân đen nhánh bóng bẩy tuyệt đẹp. Nó có một đôi mắt đỏ kỳ lạ khác hẳn với rắn thông thường, ở đuôi còn có một lớp vảy sần lên tựa như đuôi của rắn đuôi chuông. Lúc này nó còn đang lắc đuôi kịch liệt, tạo ra một âm thanh tựa như tiếng chuông thôi miên.
Rõ ràng ngoại hình của nó có thể coi là một loài rắn kịch độc nhưng khi nhìn vào đôi mắt nó, họ lại thấy một chút nhân tính khó mà tả nổi.
Kunigami nhìn con rắn nhỏ rồi hỏi: "Nó là loài rắn gì vậy?" Rắn đuôi chuông thường không có màu sắc thế này, mà cũng chẳng ai mang rắn độc bên cạnh mình cả.
"Không rõ nữa, lúc trước tôi nhặt được nó ở bìa rừng, sau đó mang về nuôi luôn, cũng không biết nó từ đâu đến." Isagi hé răng cắn một miếng bánh ngọt từ tay Bachira rồi đáp.
"Nó tên là Nini, nó không cắn đâu."
Em đưa con rắn nhỏ về phía trước cho hai người nọ xem kỹ và quả thật Nini chỉ mềm mại lắc đuôi vài cái. Tròng mắt vốn dựng ngược trở nên ngoan ngoãn đến lạ, tựa như một chú cún muốn được vuốt ve, thật không phù hợp với ngoại hình của nó một chút nào.
Chigiri thử thò tay ra chạm vào đầu nó vuốt nhẹ một cái rồi lại thích thú khi thấy nó chỉ nằm yên hưởng thụ mà chẳng làm ra dáng vẻ muốn tấn công của loài máu lạnh, "Nó cũng đáng yêu ghê."
-----
Nửa đêm, ngoài trời đã giăng lên những vì sao, mặt trăng le lói bị che đi bởi áng mây mờ ảo.
Tích tắc qua vài phút sau khi đồng hồ điểm 3 giờ sáng, bên ngoài hành lang trống người vang lên tiếng bước chân rất nhẹ, tựa như nện vào tai người nghe một cảm giác mông lung như gần như xa.
Rồi không ngoài dự đoán, tiếng bước chân dừng lại nơi căn phòng góc cuối hành lang.
Sau đó cả phòng vang lên tiếng gõ cửa, từng nhịp từng nhịp đều đặn. Mỗi một nhịp đều kéo rất dài, rất vang, giống như muốn đánh thức con người ta tỉnh giấc. Tuy vậy họ vẫn ngủ say đến ngon lành, chẳng hề để tâm âm thanh kỳ lạ quấy rối mình đêm khuya.
Kẻ bên ngoài dường như cũng nhận ra người trong phòng không quan tâm đến mình, nó cố gắng tạo ra âm thanh lớn hơn. Tiếng gõ bắt đầu nhanh như gõ trống, đập phình phịch vào cửa, lắm lúc tay nắm cửa cũng bị giật lên xuống như có kẻ muốn xông vào.
Qua một lúc rất lâu, tiếng gõ mới dừng hẳn rồi im bặt.
Isagi mở choàng mắt, vừa khẽ ngáp một cái vừa liếc nhìn cánh cửa như muốn xuyên qua nó nhìn kẻ đang cố tình náo động đêm hôm khuya khoắt. Em nhẹ nhàng trèo xuống, chân vừa chạm mặt sàn đã bắt gặp ánh mắt của Kunigami sớm đã tỉnh từ khi nào, "Không ngủ được sao Isagi?" Hắn nhìn em rồi lại liếc mắt nhìn cánh cửa và hỏi.
Isagi khẽ lắc đầu đáp: "Không phải, tôi chỉ muốn đi vệ sinh thôi."
Kunigami gật đầu như đã hiểu rồi đứng dậy bước đến tủ quần áo lục lọi thứ gì đấy. Âm thanh tìm đồ không nhỏ vang lên khiến Chigiri cũng phải bật dậy, khó chịu gắt gỏng, "Thật đấy à? Có biết mấy giờ rồi không?"
Kunigami vừa tìm vừa đơn giản nói: "Cứ như vậy thì về sau cũng không tốt hơn là mấy, chi bằng giải quyết xong hôm nay cho đỡ phiền."
Isagi nghe xong liền hiểu, Kunigami rõ ràng đã nghe được những âm thanh dị thường vừa rồi và quyết định muốn xử lý kẻ đã tạo ra nó.
Em còn có thể xác định hắn không hề đơn giản, bởi vì xử lý một con quỷ không phải là chuyện mà những kẻ tay ngang có thể làm được. Vậy mà hắn có thể nói ra một cách nhẹ nhàng thoải mái đến thế.
Chigiri dùng một sợi thun nhỏ buộc tóc lại cho gọn gàng, nhảy xuống từ giường trên rồi bực dọc nói: "Cũng được, tôi cũng muốn đi vệ sinh một lát."
Lại thêm một kẻ không bình thường, không hề biết sợ.
Lúc này, Bachira - người hào hứng muốn đón mặt quỷ quái nhất mới lọ mọ chui ra khỏi chăn, kéo tay Isagi, giọng ngáy ngủ, "Đi xử lý cái gì vậy?"
"Quỷ hả?"
"Ừm, cậu muốn đi không?" Isagi nhẹ giọng đáp lại cậu chàng.
Khóe mắt em vô tình chạm phải mặt tường phía trong giường Bachira. Nơi đó có một vòng tròn to bằng lòng bàn tay, bên trên vẽ chú pháp ngoằn ngoèo, vừa nhìn liền biết đây là một trận pháp nhỏ ngăn không cho quỷ quái tiến vào căn phòng này. Có thể vì trưa hôm nay Bachira đã nhận ra có quỷ quấy phá nên mới vẽ trận pháp.
Cậu chàng trông vô tư ấy thế mà lại rất biết quan tâm.
Nhưng cũng thật kỳ lạ làm sao khi cậu lại không vẽ hẳn một trận pháp cách âm cho cả căn phòng, là quên mất hay cố tình cho con quỷ cơ hội làm phiền mọi người rồi tìm diệt nó.
Bachira ngồi trên giường, tay vẫn kéo áo em không rời, cả ba người chờ đợi Kunigami. Lát sau, hắn mới cầm đến một thanh kiếm gỗ được khắc hoa văn vô cùng tinh mỹ, ắt hẳn là một thanh kiếm gỗ đào dùng để trấn quỷ trừ ma.
Hắn bước tới mở cửa rồi nói: "Đi thôi."
Cả bốn người đi dọc trên hành lang tối đen như mực, âm quỷ khí lan tràn khắp nơi, đâu đâu cũng là làn sương đen đang trực chờ nuốt chửng họ nhưng rồi lại như thấp thỏm không dám đến gần.
Chigiri vừa đi vừa ngáp, chợt cảm thấy bên chân hơi nặng một chút liền khó chịu đá chân, gắt lên, "Đừng có chạm vào chân tao!"
Anh đã chịu đủ rồi, chứng gắt ngủ của anh hoàn toàn bị đám quỷ quái này khơi dậy.
Nửa đêm không có việc gì làm lại đi làm phiền người khác xứng đáng bị đày vào địa ngục mãi không thể siêu thoát, đã vậy chúng còn dám chạm vào đôi chân ngàn vàng của anh.
Đi thêm vài bước nữa, Chigiri dừng chân, kéo theo Isagi bước vào một khu vực tối rồi nói: "Đi thôi, cậu cũng muốn đi vệ sinh mà."
Bachira và Kunigami đứng tại chỗ, nhìn theo bóng lưng hai người họ biến mất trong bóng đêm tựa như bị nuốt chửng bởi hẻm sâu ma quỷ.
Sau đó Kunigami quay đầu, thấy ở phía đầu hành lang mà họ đang hướng đến có một ban công nhỏ. Trên ban công có một cô gái tóc dài đang đứng, không rõ mặt mày.
Cô ta nhìn chằm chặp vào Kunigami và Bachira rồi lại nghiêng người ngã xuống, qua vài giây sau đã nghe thấy một tiếng vang từ bên dưới lầu truyền đến, giống như tiếng thứ gì đó đập mạnh vào nền đất, vỡ tung tóe.
Họ biết đây là hiện tượng lặp lại cái chết của một oan hồn.
Oan hồn không thể siêu thoát thường mang theo oán giận hoặc tiếc nuối chưa thể giải đáp, cứ mỗi khi đến quãng thời gian họ ra đi, oan hồn sẽ lặp lại cái chết của mình tại một địa điểm.
Nhưng rõ ràng nữ quỷ kia tỏa ra một tràng quỷ khí nặng nề, cô ta đã là quỷ, vốn không cần phải cứ chết đi chết lại cùng một thời gian và địa điểm như những oan hồn khác.
Vậy thì tất cả những gì cô ta làm hiện tại hẳn là muốn trêu chọc con người, như một thú vui tiêu khiển.
.....
Chigiri và Isagi bước vào phòng vệ sinh ngay dưới cầu thang, bật mở đèn.
Ánh sáng đèn điện không thể chiếu rọi hết cả căn phòng như có một màng đen vô hình bao trùm nơi này. Dây tóc bóng đèn cũng giật giật như muốn tắt đi rồi lại bật mở, có thể hiểu nơi đây cũng không sạch sẽ.
Hai người họ quyết định mặc kệ, sau khi đi vệ sinh xong thì cùng đứng ngay trước bồn rửa tay.
Isagi ngẩng đầu nhìn bản thân bên trong gương, vẫn là khuôn mặt xinh đẹp với các đường nét mang theo cảm giác mềm mại khó cưỡng và làn da trắng nhợt nhạt. Vậy mà hiện tại lại bị xáo trộn bởi một nét rất khác.
Khuôn mặt quen thuộc trong gương bắt đầu trở nên xa lạ, đường nét mềm mại dần biến thành sắc nhọn, khóe miệng kéo đến tận mang tai lộ ra hàm răng lộn xộn nhọn hoắt, máu chảy đầm đìa nở nụ cười nham nhở nhìn em.
Thế nhưng em lựa chọn ngó lơ hoàn toàn, tập trung rửa tay mà chẳng để ý đến khuôn mặt bên trong gương đã vặn vẹo đến mức nào.
Rồi lại như bao bộ phim kinh dị học đường nhàm chán khác, dòng nước chảy từ van bắt đầu chuyển đỏ, ánh đèn lập lòe nay lại càng chớp nhoáng khiến mắt thường không phân rõ đâu là người đâu là ma.
Tiếng rít đầy khó chịu của Chigiri vang lên, em cũng hiểu anh đang gặp vấn đề tương tự và đang mất dần kiên nhẫn.
Isagi đưa bàn tay lên nhìn, bên trên đọng lại những giọt nước đỏ tựa như máu, bốc mùi tanh hôi ghê tởm. Giữa các kẽ ngón tay còn dính lại chút tóc không biết của ai khiến em nhíu mày và rồi Chigiri gằn giọng: "Đủ rồi đó đám chết tiệt này."
Anh móc trong túi quần ra một tờ giấy vàng, bên trên là chữ đỏ không rõ là ký tự gì, mạnh bạo dáng hẳn lên gương.
Như một phép thần thông, phòng vệ sinh trở lại bình thường.
Bên trong van ào ào chảy ra nước trắng trong, mà gương cũng phản chiếu hình ảnh đúng và chân thực của cả hai người. Ánh đèn sáng hẳn lên trông thấy, không còn vẻ u tối lòe nhòe như trước.
Isagi liếc mắt nhìn tấm bùa, thầm cảm thán chất lượng bùa thật tốt, bởi vì không phải lá bùa nào cũng có tác dụng tức thời và hiệu quả đến như vậy. Rồi lại như nghĩ đến thứ gì đó, em cất tiếng hỏi: "Lá bùa tốt như thế cậu không thấy phí à?"
"Không đâu. Nhà tôi ba đời đều vẽ bùa, mấy thứ bùa này chất thành đống bỏ hoang trong góc không biết bao lâu rồi, lần này tiện tay mang theo vài tờ không ngờ còn có chút công dụng."
"Bùa tốt như vậy mà không thể bán được ư?" Có thể xua đuổi được cả đám quỷ thì tuyệt đối không phải bùa thường, phải là do người có kĩ nghệ siêu đẳng mới có thể vẽ ra nổi.
"Bán á? Ở đâu mà có nhiều quỷ như thế?"
"Bình thường người ta nhờ vẽ bùa cũng chỉ để giải quyết một con, cùng lắm là hai con quỷ, giá thành cũng rẻ hơn một chút. Mấy tấm bùa này đắt chết đi được."
"Ồ." Ra là không có đất dụng võ.
Em nhìn lá bùa cũng hiểu đôi phần, dùng lá bùa đắt đỏ thế này chỉ để giải quyết vài ba con quỷ nhỏ thì đúng là không khác gì dùng dao mổ trâu chặt thịt gà cả.
Rửa tay xong, cả hai song song bước ra ngoài, tiện tay tắt luôn đèn nhà vệ sinh, vừa đi vừa chuyện trò.
Chigiri đưa mắt nhìn em rồi hỏi: "Trông cậu không có vẻ gì là sợ nhỉ?"
"Ừm, tôi bệnh nặng từ nhỏ, cũng thường xuyên xuất hồn nên đã gặp không ít chuyện, nhìn nhiều đến quen rồi."
"À, bảo sao sắc mặt cậu trắng bệch thế, là di chứng của bệnh nặng phải không?"
"Đúng vậy, nhưng hiện tại tôi cũng khỏe hơn rồi." Isagi cười đáp.
Cánh tay gầy sau lớp áo dài khẽ nhúc nhích, chiếc túi nhỏ gắn với sợi dây đỏ trên cổ tay khẽ lắc lư rồi từ trong chiếc túi ấy xuất ra một luồng khí đen, lặng yên không tiếng động bay vào nhà vệ sinh.
Chỉ trong một bước chân tiếp theo em giẫm xuống sàn, bên trong nhà vệ sinh đã vang lên tiếng hét đau đớn chói tai, kèm theo đó là tiếng nhai nuốt và tiếng cầu xin khóc lóc đến khàn giọng. Nhưng chỉ qua một lúc, thế giới yên tĩnh trở lại, âm khí bên trong nhà vệ sinh lui đi với tốc độ chóng mặt.
Luồng sương đen kia sau khi đã ăn no liền bay về, quấn lên tay em hồi lâu mới chui lại vào túi.
Cả quá trình này chỉ có em mới nhận ra, còn Chigiri vẫn mảy may hướng về phía trước.
"Hai người sao đấy, đã giải quyết xong chưa?" Chigiri cất lời khi thấy Kunigami và Bachira cứ đứng yên ở ban công nhìn ra phía xa không rõ đang làm gì.
Bachira nghe tiếng liền cất giọng gọi: "Isagi Isagi, đến đây."
Em và Chigiri tiến đến, hướng mắt nhìn về phía tòa nhà bên cạnh, nữ quỷ kia vẫn đứng trên ban công tòa nhà nọ làm trò lặp lại cái chết mãi không biết chán.
Kunigami: "Không rõ cô ta muốn làm gì nhưng cô ta đã sang bên kia rồi, chúng tôi không thể làm gì nữa."
"Không thể nhảy qua hả?" Chigiri nhàm chán hỏi một câu, đổi lại cái nhìn cạn lời của Kunigami.
"Cậu nhảy thị phạm cho tôi xem đi." Bachira dựa hẳn vào vai Isagi, thong thả cảm nhận hơi thở lành lạnh trên người em.
Điều kỳ lạ là em đã đi từ nơi đầy âm khí kia ra mà chẳng có một chút cảm giác dơ bẩn nào, toàn thân đều sạch sẽ, trong khi góc áo của Chigiri vẫn vướng một chút âm khí nhàn nhạt.
Bachira rất thích cảm giác này.
"Không nhảy được, với cả cửa nối hành lang hai tòa nhà cũng đã bị khóa. Giờ mà chạy xuống lầu rồi lại chạy lên thì không biết đến bao giờ nữa, mà làm vậy khác nào bị cô ta trêu đâu chứ."
Kunigami thở dài rồi nói tiếp: "Cứ về ngủ thôi, nghĩ cách sau vậy."
Những người còn lại đều nhất trí, chỉ có Isagi khẽ liếc nhìn nữ quỷ nọ một cái rồi mới xoay người đi cùng Bachira trở về phòng ngủ.
Lách tách một tiếng có thứ gì đó rơi trên mặt sàn, hạt đậu nhỏ lăn lóc nhanh chóng thu hút sự chú ý của nữ quỷ. Cô ta tiến đến, chầm chậm chạm tay vào thứ kia. Sau đó ngước nhìn bóng lưng của những người vừa rời đi, trong đôi mắt đục ngầu tựa như có thứ gì đó lóe lên quái dị.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com