Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

14 - The Truth Untold

" Em phải làm thế nào đây ?" Ánh mắt Taehyung mê man nhìn anh. Chỉ là sau một nụ hôn ngọt ngào, chỉ là sau một tiếng gọi yêu thương, lại khiến cậu xúc động đến không kiềm được mình.

Jin ngơ ngẩn nhìn cậu, thật khó hiểu vì vài phút trước thôi họ cùng say đắm, bây giờ cậu nhìn như có thể bật khóc ngay lập tức. Anh cũng không nghĩ được nhiều thêm nữa, đôi tay ấm khẽ ôm lấy khuôn mặt trước mắt, lo lắng hỏi :

" Em không ổn chỗ nào sao ?"

Taehyung đưa tay lên bắt lấy tay anh, lắc nhẹ đầu, mi mắt lại bỗng chốc cay xoè, giọng cậu run run đáp :

" Em cũng không biết nữa. Em không biết mình phải làm sao ."

" Làm sao ? Làm sao hãy nói cho anh nghe ?" Jin nhìn cậu mà cõi lòng run rẩy.

Nghe được giọng anh an ủi, Taehyung lại bật khóc, khóc đến nức nở. Cả gương mặt điển trai bây giờ méo mó, đỏ lên dưới giọt lệ lăn dài, nhưng đôi con ngươi đó, trong suốt, vẫn nhìn anh đăm đăm.

" Taehyung à...." Anh như cũng muốn khóc theo, đôi tay loảng loạn muốn lau đi vệt nước óng ánh.

Tay cậu càng xiết chặt lấy tay anh, khàn giọng :

" Em... Em có được anh rồi."

Lưu nơi dòng ký ức liền mạch, mọi chuyện cứ như một cuốn băng tua chậm phát lại, ẩn nơi đáy mắt, hình ảnh rõ ràng nhất chính là bóng dáng anh xa dần.

Giống như là tan trong chiều nắng. Khi ánh sáng mặt trời rực rỡ ban xuống, nhẹ nhàng mang anh đi.

Khuất tầm mắt.

Đoạn tình cảm này nảy mầm từ rất sớm, từ cái thuở thiếu niên ngây thơ dại khờ, do thời gian qua dè dặt mà vun đắp. Từng tí thêm một chút sâu đậm, thêm một chút ngọt ngào, lại càng thêm sự đau đớn khi chỉ có thể lẳng lặng mong cầu.

Cậu từ cái thuở niên thiếu đó, đã một lòng muốn cạnh bên anh, đến giây phút này cũng chưa từng thay đổi.

Cứ ngỡ như luôn mạnh mẽ tiến bước, nhưng sâu ở trong lòng đã sớm tự cho mình một kết thúc sầu bi. Vì anh ấy giống như ánh dương vậy. Ấm áp, luôn luôn cận kề nhưng chẳng thể nào nắm lấy .

Là vẫn cố chấp hi vọng, dẫu biết trước mắt là nỗi tuyệt vọng vô bờ.

Đời người ấy, không gì có thể nói trước.

Sau ngần ấy năm tháng gặm nhấm nổi đau tình ý. Nay rốt cuộc đã gần cạnh anh thế này, cậu phải làm gì đây? Thật khó để tin tưởng.

Hạnh phúc mà lại đớn đau vô cùng.

Anh vẫn không biết gì hết, vẫn không hiểu tại sao cậu lại khóc, nhưng anh đã vươn mình tới, ôm lấy cậu thật chặt, xiết trọn lấy tấm lưng dày.

------

" Cốc cốc .." Tiếng gõ của nhẹ như gió thoảng, cũng không quản người bên trong để ý hay không, người bên ngoài trực tiếp mở ra mà bước vào.

Chỉ thấy TaeHyung nằm trọn trong lòng anh, đôi tay cong cong đang nhẹ nhàng vỗ về tắm lưng cậu. Jin có chút ngạc nhiên nhìn mấy đứa vừa xuất hiện, Taehyung cũng nghe được tiếng, xoay đầu lại nhìn.

" Mấy đứa.." Anh thật sự thấy bối rối khi lập tức gặp lại bọn trẻ như thế này.

" Jin Hyunggg." NamJoon đứng bên YoonGi cười cong má lún, JungKook bỗng từ phía sau thò đầu qua giữa hai người, cười thật tươi nhìn anh, xong chen chúc đi thẳng vô phòng.

Tay thằng nhóc đó ôm đến hai tấm nệm. JiMin và HoSeok mỗi người một tấm đồng dạng xuất hiện phía sau. Không ai nói thêm một lời, nhanh lẹ đẩy tủ đẩy bàn, đặt mấy tấm nệm xuống sàn gọn gàng.

Anh hoang mang nhìn mọi thứ.

Chớp mắt đó thôi, căn phòng lần nữa lại đầy ắp người.

" Mấy người làm gì đây ?" Taehyung lúc này đã bình tĩnh lại rồi.

" Đương nhiên là dọn đồ đi ngủ rồi."

" Gì chứ ? Nhưng mà bảo là .."NamJoon cắt ngang lời Taehyung. " Này nhóc, lúc nãy mấy anh còn xúc động quá nên mới bị nhóc dụ. Nghĩ gì mà khoảnh khắc đầu tiên lại muốn độc chiếm một mình vậy cưng ?"

" Đúng đúng đúng rồi đó, quá là con người xấu xa mà. " JiMin nhăn mày phát xét.

" Dù hôm nay trời có sập đi nữa. Em đây tuyệt đối không ra ngoài. " JungKook vứt cái gối xuống nệm, một phát dứt lời nằm ập xuống.

" YoonGi hyung !!.."

" Anh mày đây"

Không biết từ khi nào, YoonGi đã nhân lúc mọi người còn lộn xộn đã nhanh chóng đi một vòng, nằm xuống bên cạnh anh. Cậu mặc bộ đồ ngủ xám xám, tóc xù xù, giờ môi mắt híp lại cười cười nhìn anh, thật sự giống một con mèo lười biếng.

Taehyung đang há hốc mồm nhìn YoonGi. Cậu sốc.

" Thật ra YoonGi Hyung cũng chẳng phải người tốt đẹp gì." HoSeok nói với JiMin.

" Anh mày cũng chưa bao giờ nhận là người tốt." YoonGi thèm quả tụi nó nghĩ gì à ?

Mà người là nhân vật chính của câu chuyện, là trung tâm của lực hấp dẫn nãy giờ không hó hé tiếng nào, cật lực thu mình lại, muốn hoá thành nước bay đi.

Lúc ban chiều là một chuyện, bây giờ lại là chuyện khác. Anh vẫn còn ngại ngùng lắm. Kể ra mới thấy, chỉ hôm nay thôi mà lại thay đổi nhiều như vậy.

" Jin Hyung.." là giọng nam trầm thấp của NamJoon. Anh ngước lên nhìn cậu.

" Anh cho phép bọn em bên cạnh đêm nay chứ.? "

Ánh mắt mọi người đổ dồn lên anh.
Anh thầm nghĩ, xong mẹ rồi, vội vàng kéo chăn lên che mặt.

" Đỏ rồi đỏ rồi, cả người đỏ lắm luôn rồi." YoonGi vui vẻ nói.

" Anh không trả lời là bọn em xem như đồng ý đấy nhé." Giọng HoSeok dịu dàng dỗ dành lắm luôn.

" Em không đồng ý !" Chắc chắn là Taehyung nói.

Chẳng ai để ý đến cậu cả.

---

Người ta thường nói, lúc mới bắt đầu chính là khoảng thời gian ngọt ngào nhất trong tình yêu.

Anh cũng thấy thế. Mặc cho sau này có ra sao, chỉ cần hiện tại họ có nhau là đủ.

Tỉnh dậy thoải mái trên chiếc giường dấu yêu, tinh thần anh lúc này rất sảng khoái.

Đêm qua, thật sự đã ngủ rất ngon.

Ngắm nhìn mấy khuôn mặt vẫn say trong giấc mộng nằm dưới sàn kia, đôi mắt của bọn nó nhắm nghiền, hàng lông mi run nhẹ, chiếc mũi ai nấy cũng thanh mảnh cao, sẽ như những chàng hoàng tử trong cậu chuyện cổ tích nếu mấy cái dáng nằm không cổ quái như kia.

Bảo sao thức dậy lại thấy mệt người?

Anh bật cười, nhóc con vẫn là nhóc thôi.

Vô tình liếm môi, cảm giác đau rát chợt truyền đến.. Anh ngờ ngợ nhớ đến chuyện đêm qua.

Ưm....Cũng thật là..

----------

Năm giờ sáng, anh bơ vơ trước hành lang tối tăm. Có lẽ đói quá nên tỉnh đây? Còn sớm thế này cơ mà.

Di di mi tâm tiến vào phòng tắm, anh gật gù, dậy sớm một chút cũng tốt thôi.

Một ngày mới, khởi đầu mới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com