Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

25 - PN The Truth Untold

Sáng hôm sau, JiMin vừa đánh răng vừa tới trước cửa phòng anh, hôm nay hai người họ có hẹn đi mua sắm cùng nhau.
Cậu dụi mắt, gõ lên cửa phòng vài cái, rồi tay vặn khóa định mở ra.

Nhưng cậu chưa kịp làm gì thì từ phía trong cánh cửa đã mở ra.

JiMin bất ngờ khi thấy người đối diện, cậu ngớ người ra một hồi , mới hỏi :

" Sao cậu lại ở trong phòng của anh ấy? "

Nhưng chỉ vài ba giây tiếp theo, mắt JiMin mở lớn, quên cả việc đánh răng.

Cái kia !! Taehyung trên người chỉ quấn một chiếc khăn tắm, nửa người trên to lớn màu lúa mạch lộ ra , có lẽ vì vừa tắm xong hơi nước còn vương lại khiến cho vài vết cào nơi bả vai đặc biệt bắt mắt.
Môi cậu ấy hơi sưng lên, đôi mắt đẹp khó hiểu nhìn JiMin, nhẹ giọng :

" Gì đó ??" ...

JiMin không nói thêm lời nào, ngặm bàn trải trong miệng, bươn người trước mặt tránh ra một bên, bước dài thẳng vào phòng.

Rèm hai bên cửa sổ đã kéo ra, ánh nắng mặt trời xuyên qua cửa kính nhè nhẹ đáp xuống, để lại một vệt vàng trên khuôn mặt hãy còn ngủ say. Hàng lông mi dài cong mình bên khoé mắt, hơi thở nhẹ khẽ đều đều như tơ tằm, anh nằm nghiêng người về một phía, hai tay trắng mềm nắm lấy góc chăn.

---------------------------------

" Hai người ...... Thật sự rồi hả?"

Jin nửa nằm nữa ngồi trên giường, hai tay đưa lên xoa xoa thái dương, gật nhẹ đầu.

" Ừ."

" Ừ ?????? Thật sự như thế ?" Giọng JiMin cơ hồ hơi lớn chút.

" Thật."

" Anh có thể đáp nhẹ nhàng như thế sao ?" Mắt cậu mở lớn :" Sao anh có thể chứ?"

" Không thì thế nào ?" Jin bâng quơ đáp, không để ý đến biểu tình của người kia, vươn tay ra cầm lấy ly nước ấm bên cạnh bàn uống một ngụm.

" Anh ..."

JiMin cứng họng thở hắc ra một hơi, xong cậu quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt không tin được mà vuốt ngược mớ tóc ra phía sau. Ngũ quan nhăn nhúm dường như rất bức bối.

Được một thoáng, anh nhíu mi nhìn cậu đi qua đi lại trước mặt mình , cảm thấy hơi khó hiểu, còn rất buồn cười, mới hỏi :

" Em làm gì vậy ?"

JiMin lập tức đứng ngay lại, cậu nhìn chằm chằm anh hồi lâu, đôi con ngươi đen láy đảo lên xuống.

Jin nghiêng đầu : " Sao thế ?"

Đáp lại là không có gì cả .

JiMin bỗng bước dài đến chỗ giường, cúi ngang người xuống đối diện tầm mắt với anh. Anh mở to mắt có hơi ngạc nhiên, chỉ thấy mái đầu xù xù của cậu trút xuống, nhanh gọn gài lại hai cút áo mở rộng trước ngực anh, che đi vài vết hồng hồng.

" Mặc áo cho cẩn thận, kẻo lại ốm bây giờ."

Thanh âm trầm bổng vang vọng truyền sâu vào trong đại não.

Nghe xong lời cậu nói thú thật Jin có chút choáng váng, trong lòng tự dâng lên chút xúc cảm kì lạ ,tay không nhịn được liền vươn tay xoa đầu cậu.

Bàn tay thon dài xen vào mấy lọn tóc mềm , chà nhẹ lên da đầu, cảm giác nhột nhột thoải mái. JiMin ban đầu hơi ngạc nhiên chút, xong rất nhanh đã thả lỏng, không thẳng người lên nữa, cứ cúi ngang vậy để anh âu yếm.

Anh thấy hành động chiều theo của cậu, miệng vô thức nhấp nháy , xong liền dùng lực kéo cả người ngã vào lòng ngực, thoả sức mà xoa nắn.

JiMin tìm một tư thế thoải mái mà không đè lên cả người anh, xong cậu mới nhẹ ôm lấy thắt lưng rắn chắc đối diện, dúi đầu vào càng sâu trong lòng ngực, chà chà qua lại. :

" Cảm động à?"

" Cảm động."

" Em dễ thương không ? ."

" Dễ thương."

" Em không có dễ thương."

" Được. Vậy anh dễ thương ."

JiMin hừ một tiếng không đáp. Jin cũng không nói gì nữa , chỉ rũ mi mắt nhìn người trong lòng, cả khuôn mặt đã bị che lấp .

Anh biết nhóc đang giận mà.

Nhưng chuyện gì tới cũng tới rồi, anh cũng biết làm sao bây giờ... Nếu có thể, anh cũng đâu lựa chọn được phải không ?

" Đau lắm không ?" Giọng nói ngọt ngào thủ thỉ vang lên, kéo anh ra khỏi mớ suy nghĩ rối bời.

Tay Jin vuốt nhẹ từ gáy xuống lưng cậu nhẹ nhàng xoa xoa , khẽ nói:

" Không sao."

" Hôm qua cậu ấy không phải say sao ?". Sẽ vẫn có chừng mực chứ ?

" Ừ." Anh đương nhiên hiểu.

JiMin im lặng khoảng chừng ba giây, xong cậu ngước đôi mắt to lấp lánh lên nhìn anh, Jin cũng cúi đầu xuống, đáy mắt cong cong dịu dàng.

" Không sao thật. Anh bôi thuốc rồi."

" Em lo..."

Môi Jin cong thành một đường, ngón tay nhẹ nhàng quét qua bên khoé mắt cậu nhỏ, ấn ấn cho giọt nước óng áng chui lại vào trong.

" Thân thể anh xịn như vầy. Sao anh có thể mặc kệ để nó tổn thương được, em nói đúng không nào ?"

Mắt JiMin chớp chớp, như bị chọc cho muốn cười lại cố nuốt vào trong.

" Đáng lẽ phải là em chứ" Bỗng nhiên cậu đổi sắc mặt qua trạng thái dỗi.

Jin ngẩn người.

Đến khi anh hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra liền cười thật lớn, hai tay bắt trọn lấy khuôn mặt cậu mà cưng nựn, rất đỗi là nuông chiều.

" Được. Được. Đáng lẽ phải là em."

" Tất cả tại cậu ta." JiMin càng nòi càng tức.

" Đúng là tại em ấy. " Jin không suy nghĩ hùa theo.

" Cả anh nữa "

" Ừ. Cả anh nữa. "

'-'-'-'-----------------------

Ấy vậy mà khi hai người đang thủ thỉ tâm tình trên chiếc giường ấm áp, thì ngoài kia TaeHyung đang thẳng lưng ngồi dưới ánh nhìn không quá thân thiện từ mấy người anh.

Với câu hỏi bắt đầu từ NamJoon, cậu xuông một đường kể lại toàn bộ sự việc tối qua, từ khi vừa bước vào nhà đến khi thẳng tới phòng anh, còn xém tí là kể đến mấy chi tiết không hợp với thiếu nhi, nhưng YoonGi đã đưa tay ra hiệu dừng lại.

Mặt anh không chút biểu cảm.

" Vậy là chú cứ thế mà tới ?" .

" Vâng." TaeHyung cứ như đang tiếp nhận một lời phỏng vấn vậy, môi cong lên mỉm cười kiểu lịch sự.

" Chú say ?"

TaeHyung lại càng nghiêm túc, lập tức đáp :

" Em có chừng mực."

" Anh trông có vẻ vui thích quá nhỉ ?" JungKook không nhịn được lên tiếng mỉa mai.

TaeHyung liền mỉm cười nhìn nhóc , môi cong lên xấu xa.

" Nếu là em , em có thích không ?"

JungKook trợn mắt cười không thành tiếng, nghẹn một cục khí ở lòng ngực.
Cậu xoay người nắm lấy tay HoSeok để cầm trên tay mình, rồi quay ngoắt lại vẻ giận dữ muốn xông tới chỗ TaeHyung :

" Đừng cản em, cái con người xấu xa này. !! Đừng cản em."

HoSeok vốn đang trầm mặt biểu tình nghiêm túc, thì bị cậu út kéo vào vũng lầy với cái trò hề này, thật muốn kéo lại gõ lên đầu vài phát, nhưng khoé miệng lại rung rung rồi bật cười.

HoSeok thật sự rất chiều bé út.

" Này đừng có giỡn nữa, chúng ta đang nghiêm túc nói chuyện đấy."

Người nói ra những lời này, cư nhiên lại là TaeHyung.

Bầu không khí cố lắm mới được nới lỏng ra được chút lại lập tức trở về như ban đầu.

JungKook dừng mọi hành động lại, nhíu mày bất mãn nhìn cậu, miệng lầm bầm mấy câu không rõ.

" Này. Nhóc kia, chưa thấy đổ máu chưa sợ anh hùng đúng không?"NamJoon nhướn mi, tay cầm remote gõ nhẹ mặt bàn.

TaeHyung lập tức cười hì hì, đá mày với anh một phát rồi ngã người tựa vào lưng ghế, bộ dáng rất ung dung nhàn nhã.

YoonGi không nói gì , trực tiếp ném cái gối sang ngang, tí thì đập thẳng vào mặt cậu, may là chụp lấy được.

HoSeok nhìn thằng nhóc trời đánh này, mắt hi hí lại , không nói một lời.

Suốt hai tuần sau đó, TaeHyung đến một cơ hội để thân cận Jin cũng không có.

Jin đi đến đâu, cũng sẽ có một hoặc vài người sát bên cạnh, mạnh mẽ hất bay cậu đi ra khỏi tầm nhìn của người nọ, khiến cậu ẩn hiện như ngọn gió, vội đến vội đi, khẽ chạy quanh anh như vậy.

" TaeHyung đang chơi trò trốn tìm với anh đấy thôi." Đó là câu trả lời cho mọi sự ngờ vực của anh Jin. Nhưng anh đâu có ngốc, nhìn bóng dáng TeaHyung mới loé lên đã biến mất, chỉ đành đưa tay lên xoa nhẹ trán, bất lực lắc đầu rồi thôi.

Anh cũng đâu có sự lựa chọn đúng không ?

Còn có cái gì mà phân chia ngày của ai của ai, tên TaeHyung trực tiếp bị xoá khỏi danh sách.

Dĩ nhiên, TaeHyung đâu thể nào an phận bị đá đi như vậy, nhớ có lần bức bối quá làm loạn lên, mấy người kia liền lạnh mặt lướt qua.

" Đó là cái giá mà cậu phải trả."
Dám hành động một mình.

Trừng phạt trên phương diện tinh thần còn khó chịu hơn trên thể xác gấp mấy chục lần đó biết không?.
Cậu nên biết mấy người trong nhóm này đều rất thâm sâu. Nghĩ đến đây, không khỏi nuốt ngược nước mắt vào trong, ôm chặt lấy điều nhỏ nhoi rằng mình là người đầu tiên mà tự an ủi, cứ vậy mà sống qua tuần trăng máu.

---------------------------

V : " nè nè ! Mặt tao nè mày đấm đi. Đấm vào khuôn mặt đẹp trai này đi !! "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com