Chap 10: Thật tiếc
Sáng hôm sau, Kim Seokjin, Kim Namjoon, Kim Taehyung chưa một ai tỉnh, đều ngủ say. Vì xin nghỉ một ngày, nên ai cũng không chịu đặt báo thức.
Namjoon từ ngày xuyên đến đồng hồ sinh học cũng bị loạn, hôm qua còn được Seokjin huynh rủ chơi game với Taehyung đến nửa đêm. Vừa lết được về phòng Namjoon ngả lưng ngủ luôn, ngủ rất thoải mái, đến tận bây giờ vẫn không chịu dậy.
Tiếng cổng sắt to lớn mở ra cùng tiếng động cơ truyền vào, trên đường dọc từ cổng đến phòng khách lớn là một đoàn người đứng nghiêm trang. Xe dừng trước cánh cửa lớn được mở sẵn, Kim lão gia, Kim phu nhân khoác tay nhau bước xuống cùng một vị trung niên quyền quý và hai thiếu niên xinh đẹp. Mọi người bước vào phòng khách, từ tốn ngồi xuống chiếc bàn lớn sang trọng êm ái trò chuyện, không khí xung quanh vừa quý phái vừa hài hòa. Trò chuyện được một lúc, Kim phu nhân kín đáo gọi quản gia, "Các thiếu gia đang bận gì?". Quản gia hơi rụt rè, nhỏ giọng thưa, "Thưa phu nhân, các cậu chủ vẫn chưa dậy." Quản gia mắt thấy ngón tay cùng sắc mặt của phu nhân hơi cứng lại, biết người tức giận nên gấp rút nói "Tôi sẽ cho người cẩn thận đánh thức thiếu gia ngay đây ạ." rồi liền lùi đi.
Cuối cùng ba thiếu gia cũng chịu rời khỏi giường, sửa soạn chỉnh tề nhanh chóng bước xuống phòng khách.
- Bố, mẹ về rồi. - Đồng thanh cúi người.
- Mẹ à, mẹ càng ngày càng đẹp như thế làm con yêu mẹ mất. - Cảm nhận được anh mắt giết người của mama đại nhân, Jin liền khen khéo.
- Thôi được rồi, ngồi xuống đi. - Kim lão gia lên tiếng không để cho anh giở trò mèo nữa. - Đây là chủ tịch Park, các con còn nhớ chứ?
- Đương nhiên rồi ạ. Cháu chào bác, nhớ bác quá. - Jin cúi người.
- Haha. Mấy quý tử nhà Kim càng lớn càng cao ráo đẹp trai, bác thấy mình già rồi. - Chủ tịch Park cười hiền.
- Làm gì có, bác ngày càng điển trai, cháu đang lo "world wide handsome" của Jin huynh về tay bác luôn đó.
Sau câu nói của Taehyung cả mọi người không nhịn được phì cười, không khí vui vẻ hơn trước rất nhiều.
- Minie. Lâu quá mới gặp nhóc. - Namjoon bắt chuyện với Jimin, tay chọt vào má mềm của cậu, ánh mắt hết sức dịu dàng.
- Namjoon huynh béo của em ngày xưa đâu rồi? Bây giờ sao lại thành một soái ca to lớn như này rồi. - Trong ký ức của Jimin, huynh của cậu chính là một người anh mập mạp dễ thương. Hồi đó cả hai anh em đều mũm mĩm nên thường bị trêu chọc, cứ mỗi lần như vậy, cả hai giận dỗi rủ nhau vô phòng, cùng lăn tròn trên tấm nệm trải dài với suy nghĩ lăn cho bớt mỡ. Mặc dù có lăn bao nhiêu cũng chẳng có tác dụng gì nhưng cả hai đều chơi rất thường xuyên vì nó rất vui và chỉ có MiniJuni mới chơi được trò này thôi.
Namjoon đối với cậu em này đã nửa tháng không được gặp mặt nên có chút nhớ không nhịn được nghịch má cậu. Ở đây được một thời gian, Namjoon nhận ra các thành viên từ tính cách, thói quen và nhiều thứ khác đều rất giống "người thật" trước khi anh xuyên qua. Namjoon dần dần đem tình cảm của mình gửi gắm ở họ, dần cư xử với họ như cách anh đối xử với các thành viên. Nên việc anh cưng chiều mấy cậu em nhỏ của mình bản thân anh không cảm thấy có gì lạ.
- Nhóc con càng ngày càng dẻo miệng, người thì càng ngày càng giống cục mochi.
- Huynh đừng có chọc em. Minie có 6 múi đấy. - Jimin không giận Namjoon mà còn tự hào kheo cho anh về cơ bụng của mình. Namjoon bật cười xòa đầu cậu, thầm mắng một câu "Đồ con nít".
Hành động của Namjoon khiến ba mẹ cậu có chút bất ngờ, thật sự thì rất bất ngờ. Không biết sau một tháng đi du lịch ở nhà đã xảy ra chuyện gì mà thằng con quý tử của mình lại mang bộ dạng ấm áp đã từ rất lâu rồi không được nhìn thấy. Như vậy cũng tốt, chuyện không vui thì vẫn nên quên đi. Seung thì dường như đứng hình, người thầm thương của cậu đang cưng chiều một cậu trai khác, dịu dàng và tươi cười, tâm cậu như bị ai cào một cái, vừa nhói vừa bứt rứt. Seokjin và Taehyung đã biết trước sự thay đổi 180o của Namjoon nên ánh mắt đặt hết lên người của Seung. Cậu thật đẹp, khuôn mặt mê người xen chút bối rối thoáng buồn, tư thế ngồi cũng không được tự nhiên, môi lâu lâu hơi cử động như muốn nói gì đó rồi lại thôi. Seokjin vẫn là người lên tiếng trước, "Seung, gặp lại em rồi.".
- Dạ vâng. Seokjin huynh. - Âm thanh lạ lẫm êm tai vang lên khiến mọi sự chú ý đặt lên người Seung.
- Ô hai đứa quen biết nhau sao? Bác quên giới thiệu với các cháu, đây là Seung, con của họ hàng xa nhà bác. Thế nào? Thằng bé rất tốt đúng không?
- Dạ vâng. Cháu cũng từng gặp Seung huynh rồi. Huynh ấy rất dễ thương. - Taehyung trở vui vẻ từ nay cậu càng dễ dàng tán tỉnh huynh ấy rồi.
- Trùng hợp, cậu ấy học chung lớp với cháu. - Namjoon cười với bác Park.
- Vậy sao? Thật tốt quá rồi, nhờ mấy đứa giúp đỡ thằng bé. Nhà chúng ta rất có duyên, chỉ tiếc là không thể thành thông gia, hai bên có hôn ước từ trước nhưng lại đều không hạ sinh được nữ nhân.
- Không sao, cháu rất thích Seung. - Taehyung nghe xong liền thuận miếng nói ra suy nghĩ của mình.
- Cháu cũng thích em ấy. - Jin cũng thêm một chút dầu vào lửa, sau câu nói của anh, không gian chìm vào im lặng.
...
- Chúng cháu có thể làm anh em tốt, sau này sẽ như bác và bố cháu. Vậy cũng rất tốt mà. - Namjoon tự mình thay đổi tình tiết truyện, cậu phút chốc muốn mọi người chỉ dừng ở mức bạn bè, một khi đã bước qua ranh giới, mọi thứ sẽ chẳng đẹp đẽ như này nữa.
Seokjin với Taehyung nghe được bình tĩnh lại, hiểu ý Namjoon, cũng không nói thêm lời nào nữa.
- Được rồi. Lão Park nhà tôi có vài bình rượu quý, nay ông ở lại uống vài li. - Lão Kim cũng không để tâm lắm, thân thiện mời lão Park ở lại.
- Thôi được rồi, nay làm phiền nhà ông sáng giờ. Bây giờ tôi với mấy đứa nhỏ về xem nhà cửa thế nào, cũng để ông với phu nhân nghỉ ngơi. Hai ta hẹn dịp khác. - Lão Park từ tốn đứng dậy. Lão Kim không mời thêm nữa, cùng mọi người tiễn ba người họ ra về.
- Seokjin huynh, Taehyungie, hai người đều quen Seungie hả?
- Ừ, quen được 2 năm rồi, lúc đó anh đi với đám bạn qua Mỹ chơi tiện thăm Jimin rồi vô tình gặp em ấy, bác không ở đấy nên cũng không biết anh đến. Năm trước em ấy mới chuyển về đây, nhìn em ấy vậy chứ cũng nghịch ngợm lắm, vì chuyện buồn mà ngưng học nửa chừng trực về nước, chạy đi chơi khắp nơi, vậy là em ấy lớn tuổi hơn em đó, anh nghĩ Jiminie về đây có lẽ cũng vì chuyện của thằng nhóc. - Jin chính là hỏi một đáp mười, tự mình nói ra một lượt.
- Còn em thì vẫn hay liên lạc với Minie, lâu lâu cũng chạy sang đấy chơi riêng nên quen biết huynh ấy thôi. - Taehyung ngắn gọn trả lời - Mà có chuyện gì vậy huynh?
- Em cảm thấy như hai người rất thích cậu ấy.
- Em ấy dễ thương và tốt tính.
- Thật chỉ có vậy thôi sao? Anh có thích em ấy theo cái tình cảm kia không?
- Chuyện này... Thật sự... Sao em lại hỏi vậy? Việc anh thích em ấy, anh là gay thì sao?
- Em không có ý gì cả, chỉ là em biết nói ra sẽ mất lòng nhưng hai người không thể yêu cậu ấy được.
- Tại sao lại không thể yêu anh ấy.
- Taehuyng, em nói xem, bây giờ chúng ta có phải rất tốt không? Chúng ta chỉ cần dừng lại ở mức bạn bè của nhau là được mà. Nếu hai người yêu cậu ấy, bất kể người cậu ấy chọn là ai cũng sẽ không thể xóa đi nỗi đau của bất kì người nào. Chưa kể, đến cuối cùng cậu ấy cũng không thể chọn ai, sẽ như thế nào đây. Tại sao chúng ta biết là đau khổ vẫn cứ lao đầu vào.
- Đó gọi là tình yêu đấy, nếm rất nhiều cay đắng chỉ để uống được một chút mật ngọt, con người ta cũng thấy đáng.
- Nhưng... Vậy là hai người thật sự yêu cậu ấy rồi sao?
- Đối với anh thì chưa đâu, chỉ là trong tim có chút rung động, vẫn là chưa đủ sâu đậm, có lẽ là cảm nắng.
- Em chỉ biết là mình rất thích anh ấy, thích gặp anh ấy, đôi lúc cũng rất nhớ con người ấy. Còn huynh thì sao Namjoonssi, không phải anh cũng thích anh ấy đó chứ?
- Không... Không có, anh đối với cậu ấy chỉ là mức bạn cùng lớp. Với lại anh không phải gay mà.
- Haha được rồi. - Nhìn bộ dạng giật mình chối lấy chối để của Namjoon khiến Seokjin và Taehyung bật cười. - Joonie lạnh lùng của chúng ta ngày càng dễ thương nha, nãy giờ là đang lo lắng cho anh em đó hả? Không sao đâu, chúng ta lớn rồi, sẽ phải biết việc gì nên làm việc gì không.
- Vậy chúng ta nhất định không được làm tổn thương nhau nha.
- Được.
- Hai huynh biết gì không? Chúng ta nãy giờ giống như đang tâm sự tuổi hồng mà tụi con gái hay làm vậy.
- Haha. Công nhận rất thú vị.
- Haha, vậy em với huynh có nên comeout với pama không đây.
- Chuyện này phải từ từ mới được, phải để pama ngấm dần dần...
Cứ thế ba đại thiếu gia nhà họ Kim sắm vai "bà tám" cùng nhau nói chuyện trên trời dưới đất.
Thời gian hạnh phúc nhanh chậm trôi đi, hôm nay Jin huynh đặc biệt tổ đi biển chơi, mời đủ cả tám người.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com