Chap 5: Gặp
Vào đến phòng bếp, Seokjin bảo người giúp việc lui ra ngoài nói hôm nay anh tự nấu. Jin lấy trong tủ lạnh ra một mớ nguyên liệu. Bắt tay vào nấu nướng. Namjon cũng lóng ngóng vào phụ giúp, thấy thế Jin nổi ý xấu, tha hồ mà sai bảo cậu em. Namjoon hậu đậu không biết bao nhiêu lần làm hỏng đồ, mỗi lần như thế, cái mặt liền trở lên ngốc ngốc, ngố ngố đáng yêu. Hai người con trai cao to, đẹp trai, tuấn tú đang cùng nhau làm bữa tối, miệng thì lúc nào cũng ríu rít như hai đứa trẻ, trông thật dễ thương.
- Huynh, hôm nay có chuyện gì mà vui thế? - Sao một chuỗi những câu truyện linh tinh, Namjoon cũng hỏi vấn đề mình thắc mắc.
- Hôm nay huynh gặp được một người. - Jin không dấu ý cười trên mặt, giọng đầy vui vẻ.
- Là người thương sao?
- Tên ngốc này. Làm sao huynh có thể thương một đứa con trai chứ. - Jin không đỏ mặt đáp tỉnh bơ, tuy nhiên tai thì đã đỏ ửng rồi.
- Haha. Huynh dễ thương thật đấy. Thế người con trai đó là ai lại có thể làm cho huynh của em vui vẻ như vậy? - Namjoon bật cười, để lộ ra núm đồng tiền sâu hoắt, đôi mặt hít lại như mặt trăng lưỡi liềm hút hồn người.
- Nói em cũng chả biết. - Jin thấy mình bị cười thẳng vào mặt như vậy đâm ra khó chịu. Tên nhóc này không trêu anh là không chịu được.
- Hyung nói cũng có sao đâu. Em cũng không ăn thịt người ta được. Hay huynh sợ...
- Là Hong Seung, sợ gì mà sợ. Có biết ai đâu mà lắm chuyện. - Jin chột dạ nói thẳng ra. Đến khi nhận thức được mình lỡ lời đã muộn rồi.
Namjoon cứng đờ cả người, vẻ mặt tươi cười lúc nãy lập tức thu lại. Là cậu ta sao? Vậy là Jin huynh bắt đầu có cảm tình rồi. Từng dòng suy nghĩ từ sáng đến giờ bùng nổ, thi nhau chạy trong đầu của cậu, nhiều đến mức khó chịu.
Namjoon vô thức tiến tới ôm lấy Seokjin, ngục đầu lên bờ vài rộng rãi, để những suy nghĩ kia dần biến mất. Seokjin bị Namjoon làm cho bất ngờ, dù không hiểu chuyện gì xảy ra, tay vẫn ôm lấy vuốt ve lưng cậu.
Namjoon ổn định tinh thần buông Soekjin ra, chưa kịp lên tiếng, Jin đã chặn trước:
- Làm sao thế? Chỗ nào không ổn?
- Tại em đói, người huynh lại có mùi đồ ăn. - Namjoon đánh trống lảng, gương ra đôi mắt cún con đòi ăn.
- Tào lao, muốn ăn huynh thì mười kiếp nữa, muốn ăn đậu hũ thì cứ nói, huynh cho ăn thỏa mái, sau dod huynh sẽ ăn sạch em sau. - Jin thấy Namjoon né tránh, cũng không muốn truy cứu làm giảm bầu không khí. Tiện thể trả thù, trêu cậu em một chút, ghé sát mặt mình vào mặt Namjoon mà nói.
- Huynh ăn em không sợ bội thực sao? Em ăn huynh lại khác đấy. - Namjoon không hiểu sao lại đỏ mặt, nhưng cũng không vừa bẻ lại.
"Cà khịa" nhau một hồi, cuối cùng hai người cũng biết mệt. Bắt đầu bày đồ ăn ra. Khi tất cả chuẩn bị xong, đúng lúc Taehyung về. Cậu từ đầu đến cuối đều gọn gàng, sạch sẽ. Trên người mang một vẻ đẹp hoàn hảo, khuân mặt mộc đẹp không tì vết khẽ cứng lại, đôi môi lại nhanh chóng nở nụ cười hình hộp chào mọi người.
- Lại đây ăn cơm.
Namjoon nhìn Seokjin, rõ là muốn người lại ăn chung, thế mà lại tỏ thái độ gì thế này.
- Thôi, em không ăn.
Namjoon lại quay qua Taehyung, rõ là muốn lại ăn với mọi người, lại phán câu xanh rờn nghe có phần khó chịu.
- Làm sao!? - Namjoon lần nữa nhìn hyung cả, rõ là có quan tâm nhưng lại hỏi như muốn mắng người ta.
- Em không đói. - Taehyung khó chịu thêm một phần, đi thẳng lên phòng, không nói thêm lời nào nữa.
- Hai người cãi nhau hả? - Dời mắt khỏi Taehyung, Namjoon rốt cuộc không nhịn nổi mà lên tiếng.
- Không có. À... có thể gọi là xích mích nhỏ. Em không cần lo lắng. Hyung yêu dấu của em sẽ không bị tổn thương đâu. - Seokjin úp mở, lời nói vừa đáng tin vừa không.
- Xì. Có mà hyung làm em trai của em dỗi cơm rồi kia kìa.
- Nó mà nhịn được. Mấy phút nữa mò xuống liền. Giờ mình chuẩn bị ăn đi là vừa.
Quả đúng Taehyung mò xuống phòng ăn thật. Mặc kệ Jin đá đểu mấy câu, cậu vô tư lự thưởng thức đồ ăn, còn làm ra cái biểu cảm "có đồ ăn ngon mắc gì không ăn". Thế là bữa tối trôi qua đầy "căng thẳng", ba người quả là anh em có khác, gần nhau là náo nhiệt một vùng. Namjoon thoang thoáng cũng hiểu ra được "xích mích nhỏ" của hai người kia liên quan đến Seung, còn về gì thì không rõ. Tuy nhiên cũng tạm thời yên tâm vì có vẻ không quá căng thẳng.
Mọi người ăn xong, ai nấy đều tản ra mỗi người một nơi, làm việc của riêng mình. Taehyung leo lên phòng chẳng biết làm gì ở trong đó, Seokjin trụ ở phòng khách coi TV, Namjoon không biết làm gì nên cũng trở về phòng mình. Joon chuẩn bị một chút cho ngài mai, thay đồ ngủ, sau đó chọn cho mình một tư thế thoải mái ở trên giường, anh muốn nằm suy nghĩ một chút thì cơn buồn ngủ lại ập đến, làm anh nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
"Mình nên làm gì đây?"
"Đối đầu bảy người kia để trả thù cho thân chủ chăng?"
"Làm tổn thương họ liệu mình sẽ vui vẻ sao?"
"Mình có nên chia rẽ họ với tình yêu của họ?"
"Hay nên yên phận ngồi một chỗ sống qua ngày?"
"Quan trong hơn, LÀM SAO ĐỂ TRỞ VỀ ĐÂY?"
"Nếu mọi chuyện quay lại như cũ, bi kịch của nhân vật phản diện..."
Trong mơ, Namjoon nghe thấy giọng nói của mình. Giọng nói nhỏ dần, nhỏ dần rồi biến mất chẳng để lại dấu viết, chỉ để những thứ phát ra ở lại, ăn sâu vào trí nhớ.
-------oOoOoOo-------
Namjoon mơ màng mở mắt, xung quanh vẫn là khung cảnh lạ lẫm nọ. Lười nhác nhấc thân hình to lớn xuống giường, anh lết vào phòng tắm, vệ sinh cá nhân rồi thay đồng phục được chuẩn bị từ hôm qua. Chính sửa lại đầu tóc một chút, cảm thấy mọi thứ đều hoàn chỉnh, Namjoon mới mở cửa phòng bước ra ngoài.
Bước xuống phòng ăn, trước mắt anh đã là một bàn đầy đồ ăn nóng hổi. "Lại ăn một mình sao?", Namjoon thầm nghĩ. Hai người kia có lẽ đã đi trước, ba mẹ thân chủ thì đi công tác mấy tháng nữa mới về, sáng nào cũng ăn một mình thì hơi chán. Buồn chán cũng chẳng được bao lâu, Namjoon nhanh chóng động đũa. Vừa mới bắt đầu, trên lầu đã truyền xuống giọng nói tác oai tác quái của Jin:
- Namjoon a! Dậy sớm thế.
- Mặt trời lên tới mông rồi còn sớm gì nữa huynh. - Namjoon không nhanh không chậm đáp thẳng.
- Mặt trời mới nhú một chút thôi huynh, tại mông huynh to nên mới thấy mặt trời "ở" mông đó. (Ý nói mông đẹp, mông xinh, mông căng, mông tròn, mông bự,... :3) - Taehyunh cũng vừa vặn nghe được, tiện mồm "khen" huynh lớn một tiếng. Sau đó liền bị bắn cho một ánh mắt đe dọa cùng gương mặt xám xịt.
- Ăn đĩa không? - Lời đe dọa chẳng mấy nguy hiểm khiến đối phương được nước lấn tới. Kết quả anh em nhà họ Kim vừa chén đồ ăn vừa "chém" nhau rồi kéo nhau lên xe đến trường.
-------oOoOoOo-------
Sự xuất hiện cùng lúc của ba nam thần luôn là tâm điểm chú ý của mọi người. Ba chàng trai đều mang cho mình một vẻ đẹp riêng, nổi bất trong đám đông, đi đến đâu đều tỏa sáng cả một vùng. Ba nhân vật lớn cùng nhau bước tới tòa nhà dành riêng cho học sinh ưu tú rồi tách nhau ra. Tòa nhà gồm 5 tầng, tầng một là thư viện, tầng hai là nơi của học sinh năm nhất và học sinh năm hai trung học, tầng ba là tầng học sinh năm ba trung học và sinh viên năm nhất đại học, tầng bốn là nơi của sinh viên đại học năm hai và năm ba, tầng trên cùng là nơi học của sinh viên năm cuối. Tất cả đều di chuyển lên lầu bằng thang máy. Namjoon bước vào lớp, vì cãi nhau với hai anh em ồn ào kia nên cũng không còn sớm, lớp học đã đông kín người. Anh bước đến bàn của mình rồi ngồi xuống, bàn bên cạnh anh là chỗ của Hoseok hay còn gọi là Hopi và cũng là J-Hope của Bangtan, hai người là bạn chí cốt của nhau, tự thề sống chết có nhau. Hopi đã đến từ sớm, cậu vẫn vậy, vẫn là người tạo bầu không khí, một người tràn đầy năng lượng. Đang nói chuyện với mọi người, vừa thấy Namjoon tới đã nhổ ào chạy đến, vui vẻ nói chuyện với anh cho đến khi nghe tiếng chuông báo vào lớp thì vẫn thao thao bất tuyệt.
Một thầy giáo trung niên bước vào, trên người tỏa ra đầy sự uy nghiêm. Theo sau thầy là một bạn học đẹp trai đeo kính, cao lớn, trắng trẻo trông rất nam tính. Cậu vui vẻ giới thiệu, giọng nói đến câu văn đều cuốn hút người khác, khiến mọi người không khỏi ồ lên, tuy nhiên
"Mình là Hong Seung" Chỉ có bốn từ này lọt vào tai của Namjoon, luần quẩn dạo quanh một vòng trong đầu anh một lúc, cho đến khi kết thúc Seung đã ngồi vào bàn phía sau anh.
- Cuối cùng cũng xuất hiện trước mặt mình. Tại sao lại có cảm giác khó tả thế này. Vậy ra bây giờ mới bắt đầu. Trong truyện mình chính là yêu cậu ta từ cái nhìn thứ hai, có lẽ là cảm giác này? Không thể nào!
Nhờ sự xuất hiện của Seung, Namjoon đã xác định được chính xác thời gian mình xuyên qua, bây giờ việc của anh là nghĩ xem mình nên dẫn dắt câu truyện theo hướng nào.
Đang chìm trong suy nghĩ, bỗng nhiên một bàn tay vỗ nhẹ lên vai làm Namjoon giật bắt mình, chút nữa thì chửi thề, anh lập tức nhìn theo hướng xuất phát của cánh tay chết bầm...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com