Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 10

Cậu bắt chéo chân rồi nói tiếp :

- Không hẳn, tôi chỉ có chút thắc mắc. Sau khi cậu tích tụ các loại năng lượng đó rồi phóng ra, cậu đã bị ngất đi. Mà đa phần các pháp sư đều được học cách điều chỉnh sức mạnh sao cho phù hợp với cơ thể ngay từ khi mới bắt đầu, trong trường hợp mất kiểm soát về phép thuật thì sẽ bị phá hủy nội tạng, nhất là với loại năng lượng cậu đã dùng trong ngày hôm nay. Nhưng cậu chỉ bị thương nhẹ, cậu có thật là pháp sư không ?

Anh im lặng một hồi, Kageyama thở dài.

- Nếu khó nói quá thì thôi, bọn tôi sẽ tự tìm hiểu.

- A không, chỉ là....

Kageyama chuẩn bị đứng dậy thì anh kéo tay cậu lại, anh có chút ngập ngừng.

- Mong các cậu đừng nói chuyện này với người khác.

- Được, chúng tôi sẽ không nói cho ai hết.

Cậu đứng lên rồi tạo lớp kết giới tránh việc bị người khác nghe lén.

- Tôi vốn là một dược sĩ, tôi không thế sử dụng phép thuật.

Mọi người ngạc nhiên trước câu nói của anh. Hinata đang định hỏi gì đó thì anh tiếp lời :

- Cha tôi là một pháp sư, mẹ tôi là thường dân nên tôi không có phép thuật giống mẹ. Gia đình tôi hạnh phúc lắm, ngày qua ngày đều luôn yên bình như một gia đình hạnh phúc thực thụ. Từ khi còn bé tôi đã thích sáng chế thuốc nên đã học hỏi rất nhiều.

Và vào một hôm, có người dược sĩ nọ đến nhà anh rồi tự xưng là dược sĩ có tiếng tại một đất nước.

Mẹ anh đã rất vui khi có người có thể dạy cho con mình mà không cần tiền, vì nhà anh khá nghèo nên được một người ngỏ lời như thế thì ai cũng vui mừng.

Nhưng cha anh có cảm giác không ổn về gã, liền nhanh chóng phản đối việc chỉ dạy cho Sugawara và nói rằng sẽ thuê người khác dạy bảo con mình.

Đêm hôm đó hai vợ chồng họ cãi nhau rất nhiều, người mẹ thì muốn con mình trở thành dược sĩ giỏi, còn bảo rằng gã ta rất tốt khi đồng ý dạy bảo cho Sugawara mà không cần tiền. Về phía người cha, ông lại cảm thấy điều bất ổn ở gã nên quyết liệt từ chối. Chứng kiến trước sự bất đồng của cha mẹ, việc cãi nhau quá to khiến anh sợ hãi liền bỏ chạy ra bên ngoài.

Người đàn ông đó lại xuất hiện, gã chìa tay ra rồi nói :

- Theo ta, ta sẽ cho nhóc thấy một điều rất thú vị.

Với một thằng nhóc mới lớn thì khi nói đến điều gì thú vị lại khiến anh cảm thấy tò mò.

Gã bế anh lên rồi đưa ra giữa một dòng sông. Mặt nước màu xanh dương kèm thêm những loài hoa lưu li nổi lềnh bềnh lên trên trông rất đẹp.

- Đẹp không ?

- Có ạ!

Hai con mắt của anh sáng rực lên trông rất thích thú.

- Nhóc sẽ là vật tế tiếp theo.

- Dạ?

Bất chợt người đàn ông đó thả anh xuống hồ, trong phút chốc loài hoa lưu ly và dòng nước màu xanh ban nãy đã hóa thành hoa bỉ ngạn trôi lềnh bềnh trên vũng máu.

Anh ngạc nhiên trong khoảnh khắc ấy, chỉ kịp nghĩ đến tên của cha mình trong đầu.

Một luồng ánh sáng lao thẳng tới chỗ anh rồi hất anh lên bờ.

Gã tặc lưỡi rồi chạy thẳng ra phía anh.

Người cha dịch chuyển đến cạnh Sugawara rồi ôm chặt anh vào lòng. Ông thở dốc trừng mắt nhìn gã ta.

- Mày cút, đừng động vào con tao!

Gã nhìn ông rồi cười lớn lên :

- Ôi trời ơi, tình cha con cảm động quá....haha....

Gã trợn tròn đôi người rồi chĩa đũa phép về phía ông.

- Đưa thằng nhóc cho ta!

- Ngươi..là pháp sư ?!

Người đàn ông nhìn xuống cây đũa phép.

- À à, muốn trò chuyện tâm tình về cái này à? Được rồi, trước khi giết thằng nhóc và cả ngươi thì ta sẽ giải thích vậy. Ta là dược sĩ là thật, trên cây đũa phép có gắn đá ma thuật nên ta có thể sử dụng được phép thuật.

- Tại sao ngươi lại có đá ma thuật, nó vốn không tồn tại từ lâu rồi cơ mà.

- Hừm...ngươi chậm hiểu nhỉ? Ngươi biết vì sao ông của ngươi chết không?

Ông bàng hoàng khi nghe những lời nói thốt ra từ miệng gã. Càng siết chặt Sugawara vào lòng.

- Ta đã ép ông ta sáng chế ra loại đá này, hình như ông của ngươi là pháp sư đứng đầu lúc ấy nhỉ? Xin lỗi vì đã giết ông ta nha. Cũng tại ông ta tham gia việc buôn bán nô lệ ấy mà.

Gã nhếch mép :

- Ta có cảm giác như ngươi đang sáng chế đá ma thuật nhỉ ?

Ông giật mình, chĩa thẳng đũa phép về phía gã tạo một vụ nổ lớn rồi dịch chuyển sang chỗ khác.

- Ôi trời, không muốn tâm tình nữa à? Không thì thôi, hai cha con nhà ngươi đi chết đi là vừa.

Gã lao nhanh tới chỗ của cha con họ.

Hai người liên tiếp dịch chuyển tức thời trong rừng khiến khu rừng hôm ấy nhiều con quạ bay ra.

Ông ôm chặt Sugawara vào lòng mà nhỏ nhẹ nói :

- Koushi, ta xin lỗi, ta chỉ bảo vệ được con đến đây thôi. Từ giờ con không được sống dưới thân phận là dược sĩ nữa, không được để lộ bản thân con cho người khác biết. Hãy nhớ, bây giờ con sẽ là pháp sư.

Nói rồi ông lấy một viên đá với màu đỏ sáng rực truyền vào trong người anh. Cơ thể đột ngột hấp thụ ma lực khiến anh ho sặc sụa, cơ thể nóng ran lên làm anh quằn quại.

Ông vuốt ve lưng của anh.

- Cố gắng một chút nữa thôi con, viên đá này do cha làm ra, dù nó không hoàn toàn trọn vẹn nhưng nó sẽ bảo vệ được con, giờ thì về với mẹ đi. Hãy luôn nhớ rằng cha yêu con và mẹ con rất nhiều.

Anh khó thở, cố gắng nói với vài câu :

- Cha định ....đ...i .....đâu ạ.....arghhh.

Cơn đau quặn thắt anh lại, ông lo lắng vuốt ve xoa đầu anh.

- Cha đi một chút thôi, tạm biệt con, Koushi.

Dứt lời, ông dịch chuyển anh về trước cửa nhà. Mẹ anh vội vàng chạy ra ôm chầm lấy anh mà khóc.

- Koushi, con không sao chứ, cha con đâu?

Sugawara khó khăn chỉ hướng tay về phía khu rừng. Người mẹ vừa kịp ngẩng đầu lên nhìn khu rừng thì nó phát nổ rồi bốc cháy. Bà bàng hoàng, đôi tay đang ôm Sugawara bỗng run lên.

Anh nhìn mẹ rồi gắng gượng ôm chầm lấy bà, nước mắt trào ra làm ướt áo mẹ mà nói :

- Cha...cha bảo cha yêu mẹ lắm...mẹ không được khóc. Vì..cha..luôn bảo vệ ..c..ho mẹ con mình.

Tối hôm ấy, thi thể của người đàn ông trung niên được tìm thấy sâu trong khu rừng cùng với một cây đũa phép gắn đá ma thuật bị vỡ ra từng mảnh.

Trong nhiều năm đó, vụ việc này đã được lắng xuống vì không rõ manh mối và tung tích gì thêm.

...

Bốn người họ trầm lặng trước câu chuyện của Sugawara. Kageyama siết chặt tay.

- Vậy là nhờ có đá ma thuật của cha cậu nên cậu mới dùng được phép thuật.

- Ừ, nhưng tôi vốn là người thường nên dù có đá ma thuật trong người đi chăng nữa tôi vẫn có thể điều chế thuốc được.

Atsumu cảm thấy tội lỗi.

- Xin lỗi, khiến anh phải kể lại chuyện như vậy.

Sugawara cười gượng, anh phẩy tay :

- Không sao không sao, tôi cũng quen rồi nên có kể lại cho mọi người nghe không vấn đề gì đâu.

- Nhưng sao anh lại gia nhập vào đội pháp sư hoàng gia vậy ? Nếu đá ma thuật chưa được hoàn thành thì anh có thể trở về làm người thường bất cứ lúc nào.

- Phải, vì thế tôi mới hạn chế dùng đến nó, do hôm nay là lần đầu sử dụng nên tôi mới bị ngất đi. Còn về nội tạng của tôi tại sao không bị phá hủy thì do đá ma lực đã bảo vệ cho tôi. Tôi gia nhập đội pháp sư hoàng cung để có thể dễ dàng trong việc điều tra gã đàn ông năm ấy.

Kageyama thán phục trước người con trai này, là lần đầu tiên nhưng anh ta đã có thể dùng được thuần thục đến thế.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com