Chap 15
- C……c…cái gì thế này ?!!!?
Kageyama run rẩy nhìn vào trong gương, cậu lập tức chạy sang phòng của anh em nhà Miya rồi hét lớn :
- Hai tên kia !! Các cậu vẽ lên mặt tôi đấy hả ?!
Hai người nọ đều vừa tắm rửa xong, cơ thể vẫn còn ướt. Phải nói rằng dáng họ rất chuẩn, múi miếc các thứ, rồi cơ nào ra cơ nấy. Cộng thêm khuôn mặt của họ nữa, hoàn mĩ.
Atsumu bối rối, cuống cuồng giải thích :
- Vẽ gì cơ ? Hôm qua bọn tớ có qua bên tháp cậu đâu?
- Hả, thế cái hình trên trán tớ là sao ?
Kageyama vén tóc sang một bên, bông hoa hồng đen nhỏ nhắn và xinh đẹp ấy thu gọn vào tầm nhìn của Atsumu và Osamu.
- Đẹp thật ấy.
- Cái gì ? Tớ còn đang lo gần chết mà cậu khen đẹp ?
- À không, không phải. Chỉ là trong phút chốc tớ thấy được một hình bóng của cô gái rất đẹp thôi.
Con gái á? Thế tức nghĩa là bông hoa trên trán cậu được vẽ bởi pháp sư ?! Trong nhà này có hai người có khả năng sử dụng được ma thuật đó là cậu và gia chủ nhà Miya. Nhưng ngài Miya thì không đi qua phòng cậu làm gì rồi, từ bé đến giờ vẫn thế. Chỉ duy nhất lần ông vào là lúc ông giới thiệu căn phòng cho 'Kageyama'.
Không lẽ là do đêm qua vào cái lúc cậu quên đóng cửa sổ thì có kẻ đột nhập ?
Rồi xong, Kageyama tái mặt lại, cậu chào hai người kia rồi đi về phòng.
Atsumu nhìn theo bóng lưng ấy, nó dường như chỉ muốn nắm giữ cậu lại và kéo về phía mình.
Atsumu đã thích cậu từ khi nào nhỉ? Nó không biết nữa. Chỉ là, khi nhận ra được thì hình bóng của cậu đã thu vào ánh nhìn của nó từ lúc nào không hay.
Hồi đầu cha đưa Kageyama về nhà, nhìn cậu ta không khác gì một con thú dữ. Cậu ta thu người lại phía sau cha, đôi ngươi mang màu đại dương như nhìn thấu được mọi thứ đang nhìn nó với cặp mắt vô hồn, không có một chút sức sống.
Cơ thể bé nhỏ với bao vết thương không ngừng run rẩy nhưng lại cố gắng giữ bình tĩnh hết mức có thể. Osamu đứng bên cạnh nó chĩa thẳng tay vào trán Kageyama.
- Hôi quá, đi tắm đi.
Nghe câu nói ấy xong tự nhiên Atsumu lại bật cười, người cha xấu hổ xoa đầu cậu rồi nhéo tai Osamu.
- Ai cho phép con ăn nói như thế với người mới gặp hả ? Còn Atsumu nữa, cười gì mà cười, nín họng không ta ném hai đứa ra ngoài đường bây giờ.
Osamu khó chịu la oai oái :
- Mới gặp thì sao chứ, đằng nào chả là người một nhà với nhau từ bây giờ hả cha, con đâu có làm gì sai.
- Chúng ta, là người nhà thật hả ?
Kageyama lí nhí, dường như ánh mắt ấy le lói một chút hy vọng. Lúc ấy vì còn là trẻ con nên Atsumu và Osamu không có suy nghĩ gì nhiều, hai người chỉ đơn thuần nở nụ cười rồi chào đón cậu mà thôi.
Cứ thế ngày này qua tháng nọ, những giây phút chơi đùa cùng nhau, ở bên nhau khiến Atsumu có cảm giác lạ lắm.
Nó thấy khó chịu khi Kageyama tiếp xúc thân mật với người khác mà không phải là nó, cảm giác hồi hộp khi nó ở gần cậu.
Cho đến một ngày, Osamu nói với nó :
- Em thích Tobio.
Tim nó hẫng một nhịp, vậy ra cảm giác ấy gọi là thích. Em nó cũng thích Kageyama giống nó.
Nó cố gắng giữ bình tĩnh lại, tay với lấy cái gối đầu giường che khuôn mặt đi rồi nằm ườn ra.
- Mày cũng thích cậu ấy sao.
Osamu không phải tên ngốc, ít nhất thì nó cũng biết được cảm xúc anh mình đối với cậu.
Nó đã lấy hết sức can đảm để nói với Atsumu, dù biết rằng hành động của nó là sai trái nhưng ít nhất nó không muốn bản thân mình hay anh mình phải tổn thương.
Osamu thở dài, nó vật mình nằm đè lên người Atsumu, tay ôm chặt lấy anh mình.
- Anh đang khóc đấy à? Tsumu mít ướt thế, lớn đầu rồi còn mè nheo.
- Ai bảo tao khóc hả thằng này, cút xuống người tao!
Atsumu mắt mũi đỏ ửng bật dậy đẩy thằng nhóc kia ra.
- Uchuchuchu, thương quá đi, Tsumu của chúng ta khóc kìa.
- Muốn ăn đòn hả thằng này !
- Haha, em đùa thôi, em cũng biết Tsumu thích Tobio mà.
Atsumu giật mình, phải rồi ha, nếu cả hai có chung cảm giác thì nó cũng dễ nhận ra thôi.
- Nhưng em sẽ không giành Tobio với Tsumu đâu. Vì Tobio không phải đồ vật, em sẽ cố gắng làm cậu ấy chú ý đến mình. Còn Tsumu thì sao ?
Thằng nhóc này coi bộ nói lí lẽ tốt gớm.
Nhưng nó nói đúng, Atsumu đẩy Osamu xuống giường, nó úp mặt vào người Osamu.
- Tao cũng sẽ cố gắng khiến cậu ấy chú ý đến mình, sẽ không thua mày đâu.
- Haha, em biết mà, nhưng mà tránh ra đi, Tsumu nặng quá.
Hai anh em họ lại tiếp tục cãi nhau, ngày hôm đó nhà Miya lại tràn ngập tiếng ồn.
.
.
.
Kageyama thay đổi rồi.
Cái ngày cậu trở về sau khi đi săn ma thú, Kageyama có gì đó lạ lắm.
Nó cảm thấy Kageyama không phải là 'Kageyama' nhưng lại chính là Kageyama.
Không phải là người nó thích nhưng lại là người nó thích.
Có lẽ mọi người trong gia đình không ai nhận ra, nhưng Atsumu và Osamu đã theo dõi Kageyama rất lâu rồi, lí nào lại không biết được cậu ấy có sự thay đổi kia chứ.
Nhưng khi nhìn lại thân thể với đầy vết sẹo đang cố gắng từng ngày một, nó lại chỉ biết mỉm cười. Sao chẳng được, dù cho Kageyama có thay đổi thì nó vẫn thích cậu. Chắc chắn chỉ riêng điều này sẽ không bao giờ đổi thay.
...
Atsumu cười thầm, nó khoác lên người áo sơ mi trắng rồi mang theo chiếc đồng hồ xanh lục trong người.
Osaumu khoác chiếc áo choàng màu đen lên một bên vai rồi cầm lấy viên đá nhỏ nhét vào túi quần.
Hôm nay là lễ bổ nhiệm thành viên mới của pháp sư hoàng gia nên các quý tộc lớn và quý tộc nhỏ đều phải có mặt để chào đón thành viên mới.
Anh em nhà Miya bước xuống dưới sảnh dinh thự thì thấy Kageyama cùng bố mẹ của hai người họ đang đứng chờ bên dưới.
Atsumu nhìn thấy khuôn mặt cau có của cậu liền phì cười.
- Cười cái gì hả, nay là ngày quan trọng mà hai cậu lại muộn như thế, muốn làm nhân vật chính thì phải xuất hiện sau cùng hay gì ?
" Làm nhân vật chính trong đời cậu nhé ? "
Khóe môi nó tạo thành đường cong, suy nghĩ ấy sẽ đến với cậu vào một thời điểm nhất định.
...
Tiến đến hoàng gia, bao nhiêu là chiếc xe ngựa của những nhà quý tộc đang xếp hàng dài dằng dẵng bên ngoài.
Trước khi vào trong hoàng cung cần phải bỏ hết tất cả các vũ khí trên người xuống và để những người vệ sĩ lục soát thân thể bằng đá ma thuật.
Tức là niệm chú để kích hoạt đá ma thuật rồi viên đá sẽ tự bay đến trước người đó và bắt đầu rà soát.
Kageyama thầm cảm thán, tính ra ở đây cũng xịn không khác gì ở thế giới cậu đang sống đấy chứ. Tuy còn nhiều thiếu sót nhưng như này đã là tốt lắm rồi.
Phu nhân nhà Miya bồn chồn nhìn ra bên ngoài :
- Ta muốn gặp người được bổ nhiệm hôm nay quá, nghe nói cậu ta tài năng lắm mà ta không đi xem được, tiếc thật.
Ba đứa nhìn nhau rồi chột dạ, họ cười xòa cho qua.
Phu nhân mà biết được Sugawara là dân thường chắc bà sẽ đem anh về nhét vào tủ để bảo vệ quá.
Sau khi xong xuôi thì tất cả các khách mời đều bước vào sảnh chính. Các quý tộc bắt đầu sửa soạn, chỉnh tề trang phục lại trước khi bắt đầu lễ bổ nhiệm.
- Vậy ta sẽ đi gặp người quen, các con cứ ở đây nhé.
- Vâng ạ.
" Vốn dĩ 'Kageyama' là 'người ngoài' nên họ hàng của Miya hoàn toàn không ưa 'anh' chút nào, cần phải cẩn thận khi đụng mặt họ rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com