Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

RanKazu | Tàu điện ngầm

DO NOT REPOST DƯỚI MỌI HÌNH THỨC!
_______________________________________

Lê tấm thân mệt mỏi sau ngày làm việc căng cực ở tiệm thú cưng với Chifuyu. Vừa đi em vừa thầm oán trách sao cậu ta lại để em làm nhiều việc như vậy chứ, đáng nhẽ công việc chính của em chỉ là  tắm cho thú cưng thôi mà cuối cùng em lại phải dọn dẹp quán nữa. Cũng chả trách cậu được, dù sao quán cũng chỉ có mối hai người, cậu ta còn nhiều việc phải làm nữa. Chút việc em làm chắc chưa thấm vào đâu nhỉ. Đầu em mãi vẩn vơ với những suy nghĩ về chú chó sáng nay em mới tắm cho, phải công nhận bộ lông của nó rất đẹp mà ha.Vừa trắng lại còn mềm nữa chứ, chắc chủ của nó cũng không phải dạng vừa. Phải kì công lắm mới nuôi ra được bé cún đáng yêu vậy nhỉ. Em ngẩng đầu lên để quan sát đường rõ hơn thì đập vào mắt em là gã? Tên Haitani đó làm gì ở đây vậy nhỉ?Nhưng chẳng thân quen gì nên em đã mặc kệ mà leo lên chuyến tàu điện ngầm dẫn về nhà mình. Nhưng gã theo dõi em hay gì? Lại một lần nữa em  đã gặp Ran trên tàu điện ngầm.Đêm khuya thành phố chốn đô thị còn đèn sáng rực, trời màu đen lẫn với chút xanh thẫm. Mây trắng bồng bềnh thường ngày trôi trên bầu trời tự do giờ lại hóa thân thành một màu xám nhạt. Vẫn cứ trôi trên trời nhưng đầy một cách yên tĩnh. Đã quá độ chừng hơn mười một giờ đêm - đã sắp qua sang ngày mới.Cánh cửa trên tàu mở ra kèm câu nói
_Chúc quý khách một ngày tốt lành, hẹn mai gặp lại.
Em lững thững đi xuống, thân nhỏ đi giữa đường lớn. Vừa mới ở tiệm thú cưng  về nên đang đi bộ. Nhà em xa bỏ mẹ, tính thuê căn hộ ở gần chỗ làm thêm mà chưa thuê được nên phải ở căn nhà cũ hồi trước, đi một chút nữa là tới ga tàu tiếp theo rồi. Con đường tối tăm như đầu óc của em bây giờ, cảm giác sợ hãi vốn dĩ đã biến mất từ lâu nay lại lần nữa mò tới em. 
"Tối quá, không cẩn thận chắc sẽ ngã mất''-Kazu
Em tự nói để xoa dịu cảm giác lo lắng trong em. Cả con đường nhỏ không có ai ngoài em,cũng chỉ còn mấy cây đèn trên đường là phát ra ánh sáng soi một vùng nhỏ. Rồi lại một cây nữa, một cây, một cây... chúng cứ thế nối tiếp nhau theo một đường thẳng, nó cứ chập chờn bật rồi lại tắt khiến em đau mắt đôi chút. Mon men đi theo đường thẳng ấy ra tới đường lớn. Lúc này vẫn còn một số ít người qua lại, ánh đèn mờ ảo từ các trung tâm lớn vẫn còn phát sáng. Thành phố lớn về đêm là như thế đấy. Không mấy yên tĩnh như chốn quê nhưng cũng giống như phần nào.Hiện giờ đã là hơn mười một giờ, được tầm gần hai mươi phút kể từ khi em ra đường lớn đến ga tàu. Mừng thật, đến tối ga tàu vẫn còn hoạt động tới chừng hơn một giờ sáng thì phải, nếu nhớ không lầm và tùy chuyến.Ngồi ở ghế chờ tàu đến, tay giữ chặt túi vải một tay còn lại cần điện thoại. Thời gian trôi lâu thật, đồng hồ trên điện thoại em cứ dần nhảy số, từng phút cứ trôi qua. Cho đến khi tàu đến, cửa mở ra em mới bước lên, ngó quanh quanh thì hầu như toàn dân người lớn đi làm muộn về. Kiếm một chỗ an tọa rồi ngồi yên.Để xem nào, nếu em nhớ thì từ Shinjuku về Shibuya cũng không lâu lắm. Chừng nửa tiếng, em cũng có thể ngủ được một giấc ngắn ngủn trước khi về nhà.Cách đó không xa là anh em Haitani, bọn họ vừa mới đi đánh nhau về, trên mặt còn lấm lem bụi bẩn lẫn máu hai người họ lúc nào cũng bạo lực hết. Rindou thì tựa đầu vào vai Ran mà ngủ, một người anh trai như Ran cũng thừa biết em trai mình đã mệt rồi nên chỉ ngồi im để thằng bé tựa. Nhìn thấy em thì nói nhỏ nhẹ. Không gian trên tàu cũng im ắng giọng của cả hai nhỏ hơn so với bình thường.
"Muộn rồi mà còn chưa về sao ?"-Ran
Ai cũng biết gã là người tò mò, cũng thích những thứ thú vị và mới lạ.
"Không, mới đi làm thêm về"-Kazu
Em lắc đầu rồi trả lời lại. Làm thêm đúng là mệt thật, tối muộn rồi mới về nhà được.Em trả lời xong thì chỉ còn là khoảng im ắng trầm lặng và cả hai thì không nói với nhau câu nào nữa. Tàu cứ di chuyển nhẹ nhàng như lướt trên mặt sóng nước, thi thoảng ra ngoài đất liền rọi chút ánh trăng qua cửa sổ, thi thoảng là ánh đèn sáng trong hầm. Chẳng rõ từ lúc nào, em cùng gã đã đi cùng nhau trên một con đường.
"Việc làm vẫn ổn chứ?"-Ran
"Vẫn ổn"-Kazu
"Nghe nói mày đã rời giới bất lương và đi làm cho Chifuyu nhỉ?"-Ran
"Ừ"-Kazu
"Công việc có nặng nhọc quá không?"-Ran
"Cũng không hẳn, vừa sức thôi'-Kazu
"Lúc mày còn trong Touma tao thực sự muốn đánh với mày một trận đấy"-Ran
"Thế à?"-Kazu [Em cười khẩy cho một thời tăm tối của mình]
"Tất nhiên, nghe Mikey huênh hoang về mày tao đã thực sự háo hức đấy"-Ran
"Vậy à?"-Kazu
"Nghe nói mày đã bị bạo hành?"-Ran
"Lúc nào?"-Kazu
"Hồi nhỏ ấy"-Ran
"Ừm, ba tao uống say rồi về đánh đập mẹ tao"-Kazu
"Rồi sao nữa?"-Ran
"Mẹ tao đã hỏi tao xem muốn đi cùng ai."-Kazu
"Mày đã nói gì?"-Ran
"Tao nói muốn đi cùng cả hai nhưng bà không cho và bắt tao chỉ được chọn một người"-Kazu
"Vậy mày đã chọn ai?"-Ran
"Tao...mẹ tao đã đâm chết ba rồi tự sát''-Kazu
"Nên từ lúc đó bạo lực đã ngấm vào đầu mày?"-Ran
"Ừ, có thể"-Kazu
"Lúc còn trẻ tao đã từng nghe mày một mình đối đầu với cả băng Hắc Long đấy"-Ran
"Tao đã nghĩ mày ngầu quá trời"-Ran
"Tại chỗ tao ở nằm trong khu vực hoạt động của Hắc Long thôi"-Kazu
"Haha, Baji đã lập băng vì mày nhỉ?"-Ran
"......"-Kazu
"Này đúng chứ, đừng im lặng vậy''-Ran
"Ừ, đúng vậy."-Kazu
Em đã tâm sự với Ran rất nhiều thứ. Trời chuyển màu xám, lẫn với cả mây trắng dần lui đi nhường chỗ cho khoảng xám xịt ấy. Tiếng xe giữa lòng đường cứ đi qua tấp nập lẫn với người đi bộ qua lại lẫn lộn cùng đến náo nhiệt mà cũng thật ồn ào náo nhiệt đô thị. Trong một góc lại đang có một người cúi đầu xuống ở một góc nhỏ trong những con hẻm nhỏ.Mái tóc dài xõa ra che hết cả khuông mặt trông như mấy con ma tóc dài mặc đồ trắng hù người vào tháng 7. Giọng nghẹn ngào ấm ức phát ra, lẫn với mấy tiếng sịt mũi đầy khó chịu. Đã được một hồi khá lâu kể từ khi em khóc rồi, bây giờ em chỉ nép mình một góc rồi khóc - thời gian thì cứ trôi qua. Trời thì màu xám khiến cho mọi thứ âm u hơn rất nhiều. Muốn tối đen cả một khu vực. Những giọt nước mắt lăn dài từ mắt chảy ra, cùng với cái vị mặn chát.Trời dần có những chấm sẫm màu trên đường xi măng màu đen rồi dần nhiều hơn, cho đến khi lấp đầy mọi thứ và đổ mưa lớn hơn. Cứ trông như vết mực đen trên đường. Mặc cho mưa lớn, em vẫn ngồi một góc mà khóc. Trông thảm hại thật, lại còn sướt mướt. Nhưng con người đã buồn lòng về một cái gì đấy thì khó thoát ra lắm. Gã vỗ vai Rindou rồi đưa cho hắn cái dù trên tay mình. Bình thường bọn họ sẽ hay phải đi vào trong các lối nhỏ để ra hướng đường về nhà. Anh ta trông thấy em đang ngồi khóc đến đỏ hoe mắt, lại còn để ướt người như một con mèo mới bị thô bạo nhúng xuống nước.
"Mày về trước đi Rindou"-Ran
Ran nói, tiếng mưa át cả lời anh khiến cho người ta chỉ ngủ được vài chữ rồi gật đầu mấy cái tách riêng ra. Anh trai Rindou lại muốn lo chuyện thiên hạ rồi.Gã nhún vai, thở dài bất đắc dĩ rồi tiến lại gần, cả thân che hết bóng người nhỏ kia rồi cúi xuống một chút.
"Này, xin lỗi vì đã nhắc tới Baji, đừng khóc nữa''-Ran
Ran khá thô bạo, cũng hơi ích kỷ nhưng anh vẫn ra dành một ít cho lịch thiệp với em- của hiện tại. Dù đôi khi nó khá là... phũ phàng và không được ngọt ngào. Gã cũng không phải người ngọt ngào sống lãng mạn cho lắm.Tiếng khóc của em lấn át sang những lời nói. Khiến nó biến thành những câu vô nghĩa không rõ chữ khó nghe giữa trời mưa. Điều này làm gã ta còn khó chịu hơn.Cho đến khi em dần bình tĩnh hơn một chút. Những lời phát ra vẫn còn hơi khó nghe, giống như bị rè vậy.Cuộc sống này tệ thật, mọi thứ căng thẳng và leo thang. Cả em cũng không ngoại lệ, mọi vấn đề nhiều vô kể. Từ trên trường cho tới sau khi về nhà. Mọi thứ cứ đổ ập lên người một cách nặng nề vậy. Em đã kể với Ran mọi thứ, từ tận trong đáy lòng mình, mọi thứ vấn đề mà em bận tâm. Ran ngồi nghe cũng chẳng biết nên nói gì, chỉ im lặng một hồi rồi mới suy nghĩ nên an ủi em sao. Ran có thể là con người thô bạo đánh nhau chơi bẩn, dùng baton thay vì đánh tay nhưng an ủi ai đấy thì kém tệ hại.
"Tao xin lỗi rồi mà. Đừng có khóc nữa!!"-Ran
Giọng Ran hơi lớn, muốn quát thẳng mặt vậy. Anh ta chộp cái mặt em nâng lên.
"Mày khóc xấu lắm, đừng có khóc nữa"-Ran
An ủi bằng một cách khá vụng về mà cũng phũ phàng nữa nhưng đó là tất cả những gì Ran có thể nghĩ ra.
"Khóc nữa tao dọng baton vào mồm mày"-Ran
Nhận thấy em đang khóc to lên gã cuống loạn lên.
"KAZUTORA!!"-Ran
Nghe những lời đấy từ anh ta,em ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào mắt gã.
"Đừng khóc nữa mà"-Ran
Giọng gã run run như đang hoảng sợ.
"Được rồi"-Kazu
''Đừng có ôm lên mặt tao nữa"-Kazu
"Đau quá"-Kazu
"Ờ, về thôi"-Ran
''Về thôi"-Kazu
Hai người chia tay nhau rồi ai đi về nhà nấy.Mặt nền điện thoại của em sáng lên - hiện rõ 01: 03 AM. Một đêm không đến nỗi tồi tệ.
___________________________
Bộ này chủ yếu tôi viết SE nha::) H thì cũng có nhưng đa phần sẽ là ngược:) Muốn có ngọt thì nhớ nhắn và vác cp của cậu ra nha;-;
Hoàn thành: 19/6/2022

DO NOT REPOST DƯỚI MỌI HÌNH THỨC!!!
#Cridela Sine aka Thaoe

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com