Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 17



Mọi người bắt đầu chậm rãi vào phòng khách. Bạn Ryu ngừng bút rồi ôm tay nằm lên bàn. Mắt lim dim muốn ngủ, Ryu Minseok ôm tay ngã đầu nhìn về phía Park Jae-hyuk.

Cậu bắt đầu ngẫm nghĩ về tuần sau của mình, việc biết trước tương lai là một lợi thế, cậu nhớ những câu hỏi và lời giải, tựa như những kí ức đó vừa xảy ra vậy.

À, Ryu Minseok mắc hội chứng Highly superior autobiographicall memory, đơn giản hơn, cậu mắc hội chứng trí nhớ siêu phàm. Đây là nguyên do Ryu Minseok, nhớ rõ những gì mà mình nhìn thấy. Cậu sẽ nhớ rõ và vĩnh viễn không quên.

Cậu nhớ rõ những việc đã xảy ra từ khi phát hiện bản thân ghi chú được tất cả mọi thứ, một cách ám ảnh. Hội chứng Highly superior autobiographicall memory có thể gọi tắt là HSAM, theo học thuật nghĩa là siêu trí nhớ về bản thân. Ryu Minseok có thể nhớ một sự kiện đã qua 1 tháng, 1 năm, 10 năm hoặc 1 cả đời chỉ qua một lần chạm mắt. Cậu sẽ không quên, cậu sẽ nhớ về nó như một việc vừa xảy ra.

Bẩm sinh mắc hội chứng này, nhưng, bạn Ryu từ bé đã trầm tính, không chia sẻ điều này cho ai biết, và che giấu chúng. Khi còn bé, bạn nhỏ nhà Ryu này vẫn luôn gặp ác mộng, bạn đôi khi sẽ bất chợt bật khóc và nức nở ôm lấy mẹ vì gặp một cơn ác mộng, đáng sợ rằng, bạn chẳng thể quên đi hình dạng và cơn ác mộng đó, thứ đeo bám cả tuổi nhỏ của Ryu Minseok là những giấc mơ không đẹp. Lớn tuổi hơn một chút, Ryu Minseok bắt đầu quen với nó, bạn bắt đầu học cách sống cùng với những điều tồi tệ, rồi bạn bắt đầu tìm hiểu về hội chứng của mình.

Và sau đó thì cậu nhìn thấy tương lai, cậu nhớ rõ những gì đã xảy ra, bạn Ryu luôn thầm nghĩ, chỉ cần bản thân cố gắng, mọi thứ xung quanh sẽ thay đổi. Cậu nhớ rõ hành động của mọi người xung quanh mình. Nhớ rõ bản thân đã thảm hại thế nào. Thô thiển thì bạn Ryu bị ám ảnh bởi cái chết cô độc của mình. Nhưng ở tương lai đó, Ryu Minseok đó quá tàn độc, cậu không thể thay đổi được những điều đã xảy ra, và chỉ biết cố cứu vớt những điều sắp đến.

Suy nghĩ nhiều rất mỏi mệt, cậu ngồi dậy, chống khuỷu tay lên bàn, lòng bàn tay lạnh lẽo áp lên đôi mắt. Bạn Ryu cảm thấy khó chịu.

"Sao thế?"_Park Jae-hyuk nhìn vào cơ thể gầy yếu đang ôm mặt.

"Không có gì đâu... Chỉ là hơi choáng một chút"_Cậu nói. Có hơi choáng, có lẽ do thiếu máu nên mệt mỏi. Ryu Minseok bỗng cảm thấy tức giận.

Bạn Ryu chà chà đầu mắt rồi gượng người đứng dậy, cậu giật mạnh dây truyền nước rồi loạng choạng đi lên lầu. Park Jae-hyuk ngồi bên cạnh khó hiểu.

Cậu bước đi về phòng của mình, cơn bực tức trong người chẳng không giảm xuống. Cậu gắng gượng sức đi đến chỗ cầu thang. Im Jae-hyeon vừa từ cửa bước vào, anh nói lớn.

"Em không ăn tối sao? Bệnh nhân Ryu?"_Im Jae-hyeon hỏi, anh vừa hỏi vừa gập cây dù đã phủ đầy tuyết trắng.

"Em không"_Ryu Minseok thở hắt, nhẹ giọng trả lời. Bạn Ryu rất giỏi điều khiển cảm xúc, bạn sẽ không để lộ cảm xúc của mình ra ngoài, trừ khi cậu muốn.

'????'

"Em còn nhớ lời anh Jae-hyung nói lúc chiều không?"_Kim Kwang-hee hiện tại đã ngồi trên sô pha, chẳng đợi Im Jae-hyeon phản bác lời cậu, anh hỏi.

Chợt, người đang lấy sức để leo lên cầu thang đứng yên lại, bạn Ryu khó chịu nghĩ về thứ gì đó, sau thì bạn Ryu quay lại sô pha, ngồi xuống chỗ cũ. Bạn Ryu mím môi, cảm thấy cơn bực bội của mình giảm xuống.

Ryu Minseok ngồi cạnh Park Jae-hyuk, cậu đưa chân đẩy đẩy xe lăn cạnh mình. Son Si-woo ngồi xuống cạnh bên cậu, anh đẩy chiếc xe qua một góc rồi cầm lấy tay cậu.

"Lần sau đừng kéo dây truyền nước như thế, em có đau không?"_Son Si-woo cười dịu dàng. Ryu Minseok nhìn thấy điều đó liền khó chịu.

"Không đau....Ùm thì, anh đừng cười như thế nữa"_Ryu Minseok cau cau mày. Cậu nói với giọng nhỏ nhẹ.

'???'_Nhóm của Lee Minhyung và nhóm Han Wang-ho ngạc nhiên. Chẳng ai dám nói điều đó trước Son Si-woo, đặc biệt hơn là khi ngồi cạnh Park Jae-hyuk

"Vì sao"_Park Jae-hyuk hỏi, ánh mắt lạnh tanh, Son Si-woo vẫn cầm tay bệnh nhân Ryu, nụ cười trên môi cứng đờ rồi trở nên nhạt nhẽo.

Không khí trong căn phòng chìm vào im lặng. Ở đây, ai cũng nhận thấy. Park Jae-hyuk luôn bao dung cho Son Si-woo một cách quá đáng, đôi khi, mọi người nghĩ rằng Park Jae-hyuk đang yêu Son Si-woo, và ngược lại Son Si-woo đã tận hưởng sự nuông chiều sự bao dung của Park Jae-hyuk như một cách đáp lại tình yêu vậy. Nhưng, cả hai là bạn thân, hơn chút thì cả hai là tri kỷ của nhau, chẳng có chuyện có tình cảm vượt hơn ngưỡng đó.

Park Jae-hyuk và Son Si-woo đều nợ người còn lại một ân tình, cả hai đồng cảm với nhau, sự bao dung của Park Jae-hyuk dành cho Son Si-woo là nuông chiều của anh trai chiều chuộng theo ý em trai của mình, sự bao dung cho thành viên trong gia đình. Và ngược lại, Son Si-woo xem Park Jae-hyuk là anh trai để bản thân dựa vào. Thế nên mọi người đều cảm thấy lạnh lẽo khi Park Jae-hyuk hỏi.

"Anh cười đáng sợ lắm!"_Ryu Minseok vô tư nói. Cậu chẳng nhìn ra bầu không khí này, nếu nhận ra thì đã sao? Ryu Minseok có lẽ chẳng bận tâm đâu.

'???'_Han Wang-ho tròn mắt, anh nhìn sang Lee Minhyung cũng đang đơ người. Mọi người trong phòng, bao gồm cả Im Jae-hyeon đều lặng người.

"Anh cười tươi lên, em chẳng thấy anh vui vẻ, không muốn thì anh đừng cười"_Ryu Minseok dựa lưng ra sau sô pha. Cười nói với giọng ngả ngớn. Nghe xong lời giải thích. Park Jae-hyuk ngồi bên cạnh cũng dịu đi, Park Jae-hyuk bắt đầu gom những khổ giấy A0 trên bàn. Son Si-woo cong cong mắt, anh đan tay mình với tay Ryu Minseok lại. Anh khúc khích vui vẻ cả tối hôm đó. Trong phòng khách, mọi người lặng lẽ thở dài.

Ryu Minseok cứ để bản thân rơi vào tăm tối, cậu theo góc nhìn của một số kẻ ở đây là tự ngã vào hố sâu sẽ chôn vùi mình. Ai cũng lặng lẽ tiếc thương, đứa trẻ này bệnh tật như vậy mà bị đôi kia dày vò thì sống sao cho được đây. Nhưng cũng chẳng tới tay đôi kia, qua ải của Im Jae-hyeon được đã là kỳ tích rồi.

Lee Sanghyeok lặng nhìn Im Jae-hyeon. Đôi mắt anh trầm xuống, anh nhìn thấy Im Jae-hyeon cau mày khó chịu, chỉ là phút chốc. Ở đây, rất nhiều người nhìn thấy điều đó. Khi ở tòa phụ, bài học đầu tiên. Lee Sanghyoek luôn dặn dò. Đừng động tay đến Im Jae-hyeon. Đừng cố gắng tìm hiểu Im Jae-hyeon. Và đừng trêu chọc Im Jae-hyeon khi anh ấy đang chăm chú một thứ gì đó, bao gồm đồ vật lẫn ...

Cũng không sao cả. Ryu Minseok là bệnh nhân của Im Jae-hyeon, anh Jae-hyeon của cả đám chỉ đơn thuần khó chịu khi bệnh nhân mà mình chịu trách nhiệm có dính dáng đến người nhà. Lee Sanghyoek thu hồi ánh nhìn khi nhận ra điều đó.

Trong bữa tối, bệnh nhân Ryu ngồi cạnh Kim Hyuk-kyu, bên còn lại là Lee Sanghyeok. Ryu Minseok ngoan ngoãn ăn cháo, cậu biết, rất nhiều ánh mắt nhìn mình.

Son Si-woo ngồi kế Park Jae-hyuk, đôi lúc thủ thỉ vào tai Park Jae-hyuk điều gì đó vui vẻ. Cả mấy người xung quanh cũng ảnh hưởng. Bữa tối hôm nay hài hòa hơn mọi khi.

Sau khi dùng bữa, vì lễ phép nên Ryu Minseok ngồi đợi những người còn lại ăn. Bạn Ryu để gọn bát lại, chống một tay lên trán, suy nghĩ gì đó trong đầu, tay còn lại nhịp nhịp theo suy nghĩ.

"Sao thế? Bạn học Ryu?"_Moon Hyeonjun hỏi người đang trầm ngâm.

"Bản thống kê sau thi học kì I..."_Giật mình ngước nhìn Moon Hyeonjun, Ryu Minseok bất chợt nói, lỡ lời rồi. Bạn Ryu đang suy nghĩ có nên lập một bảng thống kê cho các công việc sau khi thi học kì I không.

"Bảng thống kê gì? Có bài tập như thế sao!"_Moon Hyeonjun đứng dậy rót nước, anh đặt một ly nước ấm lên bàn cho Ryu Minseok.

"Chẳng có"_Ryu Minseok trả lời.

"Sau khi thi học kì nhà tớ có nhiều lễ cần làm"_Ryu Minseok nhận ly nước, cậu đứng dậy cùng Moon Hyeonjun lên lầu. Kim Hyuk-kyu và Lee Sanghyeok nhìn nhau, Lee Sanghyoek ghé tai Kim Hyuk-kyu thì thầm điều gì đó, rồi hai người mỉm cười.

.

.

.

.

Ngày 27 tháng 12. Ngày thi đầu tiên bắt đầu, tuyết rơi không ngớt, cành thông trĩu nặng rũ xuống, những tán lá xanh đậm phủ một dãy sân trường, Ryu Minseok đứng trên hành lang, mắt đen nhìn những hạt tuyết.

Buổi sáng thi Quốc văn và giáo dục đạo đức. Buổi chiều là công nghệ và kinh tế gia đình. Ngày mai sẽ là Khoa học và toán, buổi chiều sẽ là nghiên cứu xã hội. Ngày kia là các môn tự chọn của nhà trường có vật lý, sinh học, hóa học và buổi chiều là ngoại ngữ, chữ Hán, cổ điển Hy La. Ngày tới nữa là các môn xã hội tự chọn của trường bao gồm lịch sử, địa lí và triết học. Những ngày còn lại, học sinh sẽ thi các môn năng khiếu như âm nhạc, mỹ thuật và thể chất. Cả tuần thi kín lịch. Ryu Minseok ngẫm nghĩ xong thở dài, cậu không biết nên giải thích thế nào với hai vị bác sĩ kia cả.

Điểm lợi của hội chứng HSAM là Ryu Minseok đọc qua bài vài lần là nhớ. Cậu không quá lo lắng với các môn này. Kể cả các môn như toán, hóa, lý hay sinh học. Ryu Minseok làm qua dạng bài nào thì cậu sẽ ghi nhớ kĩ càng những điều đó. Nếu sai là do sơ suất của bản thân cậu. Ryu Minseok tin vào trí nhớ của mình.

———————————————————————————

Quốc tang 2 ngày, tôi sẽ ra truyện vào giờ như thế này để tránh mất cảm xúc cho các cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #allkeria