Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

15


Căn phòng nhỏ ngập trong bầu không khí căng thẳng.

Min-seok đứng vững, ánh mắt sắc lạnh, không còn chút dao động.

Han Wang-ho cười nhạt, bước chậm rãi vào trong.

Cậu không ngăn hắn lại.

Vì cậu biết— hôm nay hắn sẽ không chịu rời đi dễ dàng.

---

Han Wang-ho đóng cửa lại, khóa chốt từ bên trong.

"Vậy thì nói đi, Min-seok."

"Cậu muốn tôi từ bỏ cậu, nhưng cậu có gì để khiến tôi làm vậy?"

Min-seok nhíu mày.

"Anh thực sự nghĩ tình cảm có thể dùng để mặc cả sao?"

"Nếu tôi nói tôi không thích anh, anh vẫn không chịu chấp nhận sao?"

Han Wang-ho nhếch môi.

"Không."

"Bởi vì tôi biết, ghét hay yêu… đều chỉ là hai mặt của một cảm xúc."

"Chỉ cần tôi vẫn còn tác động đến cậu, tôi vẫn còn cơ hội."

---

Min-seok siết chặt tay.

Người đàn ông này… đúng là một kẻ cố chấp đến đáng sợ.

Cậu có thể làm gì để dứt hắn ra khỏi mình đây?

Cậu có nên đánh cược một lần?

---

Min-seok hít sâu, rồi chậm rãi lên tiếng.

"Vậy nếu tôi nói tôi đã thích một người khác rồi?"

Han Wang-ho khựng lại.

Hắn chớp mắt, ánh nhìn tối sầm lại.

"Cậu nói dối."

Min-seok không hề chớp mắt.

"Ai nói là tôi nói dối?"

"Anh không phải người duy nhất muốn có tôi."

"Anh nghĩ tôi không thể có tình cảm với ai khác sao?"

Han Wang-ho cười nhạt, nhưng nụ cười không hề vui vẻ.

"Tôi không tin."

"Nhưng nếu đó là sự thật…"

"Thì tôi sẽ khiến cậu không thể có được người đó."

---

Min-seok cảm thấy một cơn lạnh chạy dọc sống lưng.

Han Wang-ho không đơn thuần chỉ là chiếm hữu.

Hắn sẵn sàng hủy diệt tất cả nếu thứ hắn muốn không thuộc về hắn.

Vậy thì…

Cậu thực sự có thể thoát khỏi hắn sao?

Min-seok siết chặt tay, buộc bản thân phải giữ bình tĩnh.

Cậu đã đánh cược một ván lớn…

Nhưng đối thủ trước mặt cậu không phải người dễ bị lung lay.

---

Han Wang-ho bước đến gần hơn, ánh mắt sâu thẳm như muốn nhìn thấu suy nghĩ của cậu.

"Min-seok, cậu thực sự nghĩ chỉ cần nói thích người khác là có thể đẩy tôi ra sao?"

"Cậu đánh giá thấp tôi quá rồi."

Hắn cúi xuống, gần đến mức hơi thở nóng rực phả vào mặt cậu.

"Nói cho tôi nghe đi…"

"Người đó là ai?"

---

Min-seok siết chặt tay hơn nữa.

Cậu biết nếu tiết lộ một cái tên, người đó chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm.

Nhưng nếu không nói, Han Wang-ho sẽ không buông tha cho cậu.

---

"Đó không phải chuyện anh cần biết."

"Dù anh có làm gì, tôi cũng sẽ không thay đổi tình cảm của mình."

"Anh sẽ không bao giờ có được tôi đâu, Wang-ho."

---

Lần này, Han Wang-ho thực sự dừng lại.

Ánh mắt hắn tối sầm lại, nhưng không còn là sự tức giận— mà là sự lạnh lẽo tột cùng.

Rồi…

Hắn bật cười.

Nhẹ nhàng, nhưng đầy nguy hiểm.

---

"Được thôi."

"Cậu muốn thử xem giữa tôi và người đó, ai sẽ thắng sao?"

Han Wang-ho lùi lại một bước, chỉnh lại cổ tay áo, nụ cười vẫn còn trên môi.

"Tôi sẽ không ép cậu ngay lúc này."

"Nhưng Min-seok…"

Hắn nghiêng đầu, giọng nói trầm thấp thì thầm như một lời cảnh báo.

"Cậu sẽ sớm nhận ra…"

"Không ai có thể bảo vệ cậu khỏi tôi đâu."

---

Hắn quay người, bước ra khỏi phòng, đóng cửa lại sau lưng.

Min-seok đứng bất động, hơi thở gấp gáp.

Cậu đã chiến thắng… hay vừa tự đẩy mình vào một cuộc chiến khốc liệt hơn?

Min-seok vội vã khóa cửa ngay khi Han Wang-ho rời đi.

Cậu dựa lưng vào cánh cửa, hơi thở gấp gáp, bàn tay vẫn còn run nhẹ.

Hắn đã đi rồi.

Nhưng cảm giác áp bức vẫn bám chặt lấy cậu như một chiếc bóng.

---

Cậu bước ra ban công, dựa lưng vào lan can, rút một điếu thuốc từ hộp ra.

Lâu rồi cậu chưa hút thuốc.

Nhưng lúc này…

Cậu thực sự cần một chút gì đó để ổn định tâm trí.

---

Ngọn lửa từ chiếc bật lửa nhỏ lóe lên, rồi tàn đi.

Min-seok đưa điếu thuốc lên môi, rít một hơi sâu.

Khói thuốc len lỏi vào phổi, rồi lan ra cổ họng, để lại một vị đắng chát.

Cậu khẽ cười nhạt.

Vị của nó…

Giống hệt cuộc đời của cậu.

---

Cậu nhìn chằm chằm vào khoảng không trước mặt, ánh đèn thành phố nhấp nháy xa xa.

Có bao giờ cậu thực sự có một nơi để gọi là "nhà" không?

Có bao giờ cậu thực sự được sống một cuộc đời mà mình mong muốn không?

Hay từ đầu đến cuối…

Cậu vẫn chỉ là một con rối, bị kéo qua kéo lại giữa những bàn tay tham vọng?

---

Min-seok hít một hơi thật sâu, rồi thở dài.

Cậu không muốn sống như thế này mãi.

Cậu không muốn bị kiểm soát.

Nhưng cậu cũng không biết làm thế nào để thoát ra.

---

Điếu thuốc trên tay cháy dần, tàn rơi lả tả xuống nền ban công.

Min-seok cười khẽ, ánh mắt trống rỗng.

Có lẽ, giống như điếu thuốc này…

Cậu cũng chỉ đang từ từ bị thiêu rụi mà thôi.

Khói thuốc tản dần theo gió, cuốn đi chút hơi ấm còn sót lại trong đêm.

Min-seok cắn nhẹ môi, rít một hơi cuối rồi dụi tàn thuốc vào gạt tàn.

Cậu đã đủ mệt mỏi rồi.

Nhưng…

Cậu vẫn phải tiếp tục sống.

---

Bước vào phòng, Min-seok vươn tay mở cửa sổ, để gió đêm ùa vào.

Làn gió lạnh thoảng qua da thịt, mang theo một chút thanh tỉnh.

Cậu tựa vào bệ cửa, ánh mắt trống rỗng nhìn xuống đường phố phía dưới.

Mọi thứ vẫn vậy.

Vẫn ồn ào.

Vẫn náo nhiệt.

Nhưng trong lòng cậu…

Chỉ còn lại sự im lặng nặng nề.

---

Min-seok vùi mặt vào tay, hít sâu.

Bảy người kia…

Giờ này họ đang làm gì?

Họ đang bàn cách loại bỏ Han Wang-ho ?

Hay…

Họ cũng đang mắc kẹt trong một cuộc chiến không lối thoát giống như cậu?

---

Điện thoại bỗng rung lên.

Một tin nhắn hiện trên màn hình.

[Lee Min-hyeong]: Cậu ổn chứ? Tôi đang ở gần đó.]

Min-seok nhìn chằm chằm vào dòng tin nhắn một lúc lâu.

Cậu có nên gặp hắn không?

Hay tốt hơn hết…

Cậu nên một mình đối diện với tất cả?

Min-seok nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, ngón tay lướt qua bàn phím.

[Tôi ổn. Hôm nay tôi muốn ngủ sớm.]

Gửi tin nhắn xong, cậu đặt điện thoại úp xuống bàn, không đợi hồi âm.

---

Cậu quay lại giường, kéo chăn lên, nhắm mắt lại.

Trong đầu vẫn còn hỗn độn những suy nghĩ rối ren, những nỗi lo chưa lời giải.

Nhưng rồi…

Cậu nhớ lại lời mẹ mình từng nói.

"Dù có chuyện gì xảy ra, con cũng hãy ngủ một giấc thật ngon."

"Ngày mai thức dậy, con sẽ thấy mọi thứ nhẹ nhõm hơn."

---

Min-seok hít sâu, rồi chậm rãi thả lỏng cơ thể.

Lần đầu tiên sau một khoảng thời gian dài…

Cậu cho phép bản thân ngừng suy nghĩ.

Ngừng lo lắng.

---

Tiếng gió bên ngoài khe khẽ thổi.

Căn phòng trở nên yên tĩnh, chỉ còn tiếng hơi thở đều đặn.

Min-seok dần chìm vào giấc ngủ.

Không ác mộng.

Không hỗn loạn.

Chỉ có sự bình yên hiếm hoi trong cuộc đời đầy giông bão của cậu.

Ánh nắng yếu ớt len qua khe cửa, phủ một lớp sáng nhạt lên gương mặt Min-seok.

Cậu khẽ cựa mình, đôi mắt chầm chậm mở ra.

Cảm giác lạ lẫm…

Hôm nay, cậu thực sự đã ngủ ngon.

Không còn những giấc mơ rối loạn.

Không còn những ký ức ám ảnh kéo cậu vào vực sâu.

---

Min-seok ngồi dậy, vuốt lại mái tóc rối, đôi mắt vẫn còn chút mơ màng.

Bên ngoài cửa sổ, bầu trời trong xanh hơn hôm qua.

Nhưng cậu biết…

Cơn bão chưa thực sự qua đi.

---

Điện thoại chớp sáng trên bàn.

Một tin nhắn mới.

[Lee Min-hyeong]: Nếu cậu đã ngủ ngon thì tốt. Nhưng đừng quên chúng ta vẫn chưa giải quyết xong mọi chuyện.]

Min-seok khẽ thở dài.

Phải rồi…

Cậu không thể trốn tránh mãi.

Hôm nay, cậu sẽ phải đối diện với tất cả.

Min-seok rửa mặt bằng nước lạnh, nhìn chằm chằm vào gương.

Gương mặt cậu trông bình thản… nhưng bên trong, cậu biết mình không hề ổn.

Han Wang-ho vẫn chưa từ bỏ.

Bảy người kia cũng sẽ không đứng yên.

Và cậu…

Không còn đường lui nữa.

---

Điện thoại lại rung lên.

Một tin nhắn khác.

[Moon Hyeon-jun]: Xuống đây. Chúng ta cần nói chuyện.]

Min-seok mím môi, rồi dứt khoát cầm áo khoác, mở cửa bước ra ngoài.

Hôm nay, cậu không thể trốn tránh.

Hôm nay, cậu buộc phải đối mặt với tất cả.

Min-seok bước xuống cầu thang, từng bước chân nặng nề.

Nhưng khi đến gần cửa, cậu bỗng dừng lại.

Một cảm giác kỳ lạ…

Như thể có ai đó đang thì thầm bên tai cậu.

---

"Cậu nghĩ mình có thể thoát khỏi chuyện này sao?"

"Cậu thực sự tin ai đó sẽ bảo vệ cậu à?"

"Ngây thơ quá, Min-seok…"

---

Cậu siết chặt tay, hít sâu.

Đây không phải lần đầu tiên.

Những giọng nói này…

Đã theo cậu từ rất lâu.

Những ngày cô độc.

Những lúc sợ hãi.

Chúng luôn thì thầm, gặm nhấm tâm trí cậu.

---

Min-seok đưa tay ôm trán, cố gắng gạt bỏ chúng đi.

“Biến đi.”

Nhưng chúng không dừng lại.

Thậm chí còn cười khẽ.

"Cậu có chắc không?"

"Không có chúng tôi, cậu sẽ chịu đựng được bao lâu?"

---

Min-seok mím môi, siết chặt nắm đấm.

Không.

Cậu sẽ không để mình bị cuốn vào bóng tối nữa.

Hít một hơi thật sâu, cậu mở cửa, bước ra ngoài.

Dù phải đối mặt với điều gì…

Cậu cũng sẽ không gục ngã.

Min-seok bước ra ngoài, ánh nắng buổi sáng chiếu xuống khuôn mặt cậu.

Nhưng cậu không cảm thấy ấm áp.

Những giọng nói trong đầu vẫn chưa hoàn toàn biến mất.

Chúng ẩn nấp trong góc tối, chờ đợi một khoảnh khắc yếu lòng để quay lại.

---

Trước cửa khu trọ, bảy người đã đứng đợi sẵn.

Moon Hyeon-jun dựa vào tường, hai tay đút túi quần, ánh mắt sắc bén nhìn về phía cậu.

Lee Min-hyeong vẫn giữ vẻ bình tĩnh thường ngày, nhưng ánh mắt hắn chứa chút lo lắng.

Kim Hyuk-kyu bước lên một bước, định nói gì đó, nhưng lại thôi.

Han Wang-ho không có ở đây.

Nhưng cậu biết…

Sự im lặng này chính là báo hiệu của một cơn bão đang tới.

---

"Mày có chắc mình thuộc về bọn họ không?"

"Chẳng ai thực sự hiểu mày đâu, Min-seok."

"Đừng tin vào những ánh mắt đó."

Giọng nói kia lại vang lên.

Min-seok siết chặt nắm tay, hít sâu một hơi.

Cậu không thể bị cuốn vào nó.

Bây giờ, cậu cần đối diện với những người trước mặt.

Không phải với bóng tối trong tâm trí mình.

Bầu không khí nặng nề bao trùm lấy cả nhóm.

Không ai lên tiếng trước.

Nhưng sự căng thẳng giữa họ như một sợi dây đàn bị kéo căng, chỉ chờ bùng nổ.

Và rồi…

Moon Hyeon-jun là người mở lời trước.

“Cậu có ý định chạy trốn đến bao giờ nữa, Min-seok?”

Giọng nói hắn đầy bực dọc.

“Cậu nghĩ mình có thể tự giải quyết mọi thứ à?”

---

Min-seok ngước nhìn hắn, ánh mắt trầm lặng.

“Vậy còn các cậu? Các cậu định làm gì?”

“ tên Wang-ho đó là vấn đề của tôi. Không phải của các cậu.”

Lee Sang-hyeok cười lạnh.

“Vấn đề của cậu? Min-seok, cậu nghĩ mình có thể tự lo liệu sao?”

“Nếu chúng tôi không can thiệp, cậu nghĩ Han Wang-ho sẽ dừng lại à?”

“Hay cậu định tiếp tục giả vờ mạnh mẽ?”

---

Min-seok mím môi, bàn tay khẽ run.

Giả vờ mạnh mẽ?

Cậu không giả vờ.

Cậu đã luôn tự mình gánh lấy tất cả.

Và giờ họ lại nói cậu đang trốn tránh?

---

“Tôi không cần các cậu bảo vệ.”

Giọng Min-seok trầm thấp, nhưng từng chữ đều sắc bén.

“Tôi không phải là món đồ để tranh giành.”

“Các cậu nói muốn giúp tôi, nhưng có ai thực sự hỏi tôi muốn gì chưa?”

---

Không khí trở nên căng thẳng đến nghẹt thở.

Jeong Ji-hoon siết chặt nắm tay, vẻ mặt phức tạp.

Kim Kwang-hee thì thầm.

“Min-seok… cậu nghĩ chúng tôi làm vậy chỉ để tranh giành cậu sao?”

“Chúng tôi quan tâm đến cậu.”

“Và đó là lý do chúng tôi không thể để Han Wang-ho làm bất cứ thứ gì với cậu.”

---

Min-seok cười nhạt.

Quan tâm ư?

Thứ quan tâm này…

Có thực sự là vì cậu, hay chỉ vì chính họ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com