Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

16


Min-seok cảm thấy cổ họng mình khô khốc.

Cảm giác này...

Thật ngột ngạt.

Cậu không biết mình đang giận dữ hay chỉ đơn thuần là mệt mỏi.

Nhưng khi nhìn những ánh mắt đó-

Những ánh mắt đang nhìn cậu như một kẻ yếu đuối cần được bảo vệ...

Cơn giận cuộn trào trong lồng ngực.

---

"Quan tâm tôi?"

Min-seok bật cười, nhưng giọng nói cậu lạnh lẽo đến đáng sợ.

"Nếu các cậu thực sự quan tâm, thì hãy để tôi tự quyết định cuộc đời mình."

"Tôi không phải món đồ chơi để các cậu tranh giành!"

---

Lee Sang-hyeok nheo mắt, giọng cứng rắn.

"Chúng tôi chưa từng coi cậu là đồ chơi."

"Nhưng cậu nghĩ tự mình đối mặt với Han Wang-ho là một lựa chọn đúng đắn sao?"

"Cậu đã từng thắng được hắn chưa?"

---

Min-seok siết chặt tay.

Những ngón tay hằn sâu vào lòng bàn tay đến mức đau rát.

Nhưng cơn đau này...

Vẫn dễ chịu hơn việc nghe những lời này.

---

"Vậy các cậu định làm gì?"

"Đánh hắn? Ép hắn rời khỏi tôi?"

"Hay tệ hơn... các cậu sẽ làm gì đó mà tôi không hề muốn?"

Giọng Min-seok vang lên, từng chữ sắc bén như dao cắt.

"Các cậu thực sự làm vậy vì tôi? Hay chỉ vì các cậu ghét phải thấy hắn ở bên tôi?"

---

Câu hỏi đó...

Đập thẳng vào tim bọn họ.

Không ai trả lời ngay lập tức.

Bởi vì...

Chẳng ai dám khẳng định mình hoàn toàn vô tư.

Min-seok cười nhạt.

"Các cậu không nói gì sao?"

"Hay là... chính các cậu cũng không chắc mình làm vậy vì tôi?"

---

Không ai lên tiếng.

Bảy người đứng đó, ánh mắt dao động.

---

"Hãy thử tự hỏi bản thân xem."

"Nếu người trong câu chuyện này không phải là tôi..."

"Nếu Wang-ho không phải là đối thủ của các cậu..."

"Các cậu có còn quan tâm không?"

---

Kim Hyuk-kyu mím môi.

Moon Hyeon-jun đưa tay vuốt mặt, vẻ mặt bực bội.

Choi Hyeon-jun nhìn thẳng vào cậu, nhưng lần đầu tiên, hắn không có lời đáp trả.

---

Min-seok bước lên một bước.

Mỗi bước đi của cậu, bọn họ lại cảm thấy như bị dồn vào chân tường.

"Hay là... các cậu chỉ đơn thuần muốn thắng?"

"Các cậu căm ghét Han Wang-ho nhưng có bao giờ nghĩ đến cảm giác của tôi chưa?"

"Có ai trong số các cậu hỏi tôi thực sự muốn gì chưa?"

---

Không ai có thể phủ nhận lời cậu nói.

Sự im lặng càng khiến bầu không khí trở nên nặng nề.

---

"Đừng tự lừa dối bản thân."

"Các cậu không làm vậy vì tôi."

"Các cậu làm vậy vì chính mình."

Không khí lặng như tờ.

Những lời của Min-seok sắc bén như lưỡi dao, cắt thẳng vào suy nghĩ của bọn họ.

Không ai lên tiếng phản bác.

Bởi vì cậu đã nói trúng tim đen của tất cả.

---

Lee Min-hyeong là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng.

Hắn thở dài, ánh mắt sắc lạnh, nhưng giọng nói lại có chút mệt mỏi.

"Đúng. Tôi có ghét Han Wang-ho"

"Tôi không phủ nhận rằng tôi muốn hắn biến mất."

"Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi không quan tâm đến cậu."

---

Min-seok cười nhạt.

"Quan tâm?"

"Nếu các cậu thực sự quan tâm, thì đã không dồn ép tôi thế này."

"Các cậu chỉ đang lợi dụng tình huống để loại bỏ hắn mà thôi."

---

Moon Hyeon-jun nheo mắt, giọng nói trở nên gay gắt.

"Cậu nghĩ chúng tôi đang lợi dụng cậu sao?"

"Nếu không có chúng tôi, cậu nghĩ mình có thể thoát khỏi Wang-ho?"

"Cậu mạnh mẽ đến mức đó à?"

---

Min-seok chớp mắt.

Trong một khoảnh khắc, cậu cảm thấy trái tim mình như bị bóp nghẹt.

Cảm giác này...

Giống như ngày đó.

Cái ngày mà cậu không thể làm gì để bảo vệ chính mình.

Cái ngày mà cậu bị vấy bẩn bởi bàn tay của kẻ khác.

---

Cậu cười, nhưng ánh mắt lạnh băng.

"Đúng, tôi không mạnh."

"Tôi từng bất lực."

"Tôi từng bị vùi dập."

"Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi phải phụ thuộc vào các cậu."

"Tôi không cần các cậu chiến đấu thay tôi."

"Bởi vì đây là cuộc đời của tôi."

"Không phải là chiến trường của các cậu."

Cơn gió thổi qua hành lang khu trọ, cuốn theo bầu không khí căng thẳng.

Min-seok đứng đó, đối diện với bảy người kia.

Cậu không còn né tránh.

---

Lee Sang-hyeok bước lên một bước, ánh mắt tối lại.

"Cậu nghĩ một mình cậu có thể giải quyết được mọi thứ?"

"Cậu nghĩ cậu không cần ai sao?"

"Min-seok, đừng cố tỏ ra mạnh mẽ như vậy."

---

Min-seok nhìn thẳng vào hắn.

Cậu biết mình không phải bất khả chiến bại.

Cậu cũng biết mình không thể đơn độc mãi mãi.

Nhưng...

"Tôi không cần các cậu quyết định thay tôi."

"Tôi muốn tự mình lựa chọn."

---

Jeong Ji-hoon thở dài, giọng trầm thấp.

"Vậy cậu chọn gì, Min-seok?"

"Cậu định làm gì với Han Wang-ho?"

---

Min-seok siết chặt tay.

Câu hỏi đó...

Chính cậu cũng chưa có đáp án.

Han Wang-ho không phải một kẻ dễ đối phó.

Cậu biết rõ điều đó hơn ai hết.

Nhưng nếu cứ để bảy người này tự quyết định...

Sẽ lại có thêm một vòng lặp khác.

Một vòng lặp mà cậu không còn kiểm soát được.

---

Cậu hít một hơi sâu, rồi chậm rãi nói.

"Tôi sẽ tự giải quyết với Wang-ho."

"Các cậu muốn giúp, thì hãy giúp tôi theo cách tôi cần."

"Không phải theo cách các cậu muốn."

Min-seok nhìn quanh bảy người trước mặt mình.

Ánh mắt cậu không còn sự dao động.

---

"Các cậu ghét Han Wang-ho vì hắn muốn chiếm đoạt tôi?"

"Vậy có bao giờ các cậu tự hỏi, chính các cậu cũng chẳng khác gì hắn không?"

---

Không gian đột nhiên trùng xuống.

Sự im lặng đè nặng lên vai từng người.

---

Kim Kwang-hee cau mày, giọng có phần khó chịu.

"Cậu đang nói cái quái gì vậy, Min-seok?"

"Chúng tôi chưa từng ép buộc cậu."

---

Min-seok nhếch môi, nụ cười của cậu đầy giễu cợt.

"Không ép buộc?"

"Vậy ánh mắt của các cậu khi nhìn tôi là gì?"

"Sự chiếm hữu của các cậu là gì?"

"Những cuộc đấu đá giữa các cậu vì tôi là gì?"

---

"Các cậu khác gì Han Wang-ho?"

---

Câu nói của cậu đâm thẳng vào suy nghĩ của họ.

---

Lee Min-hyeong siết chặt nắm tay, nhưng không thể phản bác.

Jeong Ji-hoon nhìn cậu chằm chằm, sắc mặt tối lại.

Choi Hyeon-jun chỉ im lặng, nhưng ánh mắt hắn sâu thẳm như vực nước đen.

---

Min-seok hít một hơi sâu.

Giọng cậu không còn tức giận.

Chỉ đơn thuần là... sự thật.

"Han Wang-ho không phải mối nguy duy nhất trong cuộc đời tôi."

"Bảy người các cậu... cũng vậy."

Min-seok đứng thẳng lưng, ánh mắt sắc bén hơn bao giờ hết.

Cậu không còn né tránh.

Không còn sợ hãi.

---

"Tôi biết Han Wang-ho nguy hiểm."

"Nhưng tôi cũng biết... bảy người các cậu cũng là một mối nguy hại khác đối với tôi."

---

Lee Sang-hyeok bước lên một bước, ánh mắt tối sầm.

"Min-seok, cậu nghĩ chúng tôi giống hắn sao?"

"Cậu đang nói cứ như thể chúng tôi là kẻ thù của cậu vậy."

---

"Không phải sao?"

Min-seok nhìn hắn chằm chằm.

"Sự tồn tại của các cậu luôn đi kèm với sự áp đặt."

"Các cậu không hỏi tôi muốn gì, các cậu chỉ muốn kéo tôi về phía mình."

"Tôi có quyền lựa chọn không?"

"Hay các cậu chỉ quan tâm đến việc ai mới là người giành được tôi?"

---

Không ai lên tiếng.

Không ai có thể phản bác.

---

"Tôi không muốn trở thành chiến lợi phẩm trong cuộc chiến của các cậu."

"Tôi không phải phần thưởng để các cậu tranh giành."

"Tôi là tôi."

"Và tôi sẽ quyết định tương lai của chính mình."

---

Không gian lặng đi như thể vừa bị cậu đánh một đòn chí mạng.

Bảy người nhìn Min-seok với những biểu cảm khác nhau.

Bàng hoàng.

Khó chịu.

Giận dữ.

Nhưng hơn tất cả... là sự bất lực.

Bởi vì họ biết Min-seok nói đúng.

Min-seok không đợi họ phản ứng.

Cậu quay lưng bước đi, từng bước chân vững vàng.

Không hề do dự.

Không hề quay đầu.

---

Bảy người đứng đó, nhìn theo bóng lưng cậu dần khuất.

Không ai đuổi theo.

Không ai lên tiếng giữ lại.

Bởi vì họ biết lần này, họ không còn quyền đó.

---

Min-seok bước ra khỏi khu trọ, để lại bảy người họ với suy nghĩ của riêng mình.

Cậu không quan tâm họ cảm thấy thế nào.

Cũng không quan tâm họ sẽ làm gì tiếp theo.

---

Lần đầu tiên...

Cậu chọn chính mình.

Ánh nắng sớm chiếu xuống con đường vắng, nhuộm vàng mọi thứ.

Min-seok bước đi, để lại bảy người kia với suy nghĩ của họ.

Không còn cảm giác bị kìm kẹp.

Không còn cảm giác bị săn đuổi.

---

Cậu hít một hơi thật sâu, cảm nhận bầu không khí trong lành của buổi sáng.

Lần đầu tiên sau rất lâu...

Cậu không cảm thấy ngột ngạt.

Không ai vây quanh.

Không ai tranh giành.

Không ai áp đặt.

---

Cậu đi dọc theo con phố nhỏ, ánh nắng dịu nhẹ phủ lên đôi vai gầy.

Mọi thứ tĩnh lặng một cách kỳ lạ.

Không còn sự hỗn loạn, không còn những âm mưu vây quanh.

Chỉ còn lại cậu và chính mình.

---

Min-seok khẽ cười nhạt.

"Một buổi sáng... thật khác biệt."

Min-seok đứng dưới tán cây ven đường, rút từ túi áo ra một điếu thuốc.

Cậu kẹp nó giữa hai ngón tay, rồi chậm rãi châm lửa.

---

Làn khói bốc lên, mờ mịt dưới ánh nắng ban mai.

Hương vị đắng chát tràn vào khoang miệng, như một dư vị quen thuộc mà cậu chẳng thể từ bỏ.

---

Min-seok tựa lưng vào gốc cây, mắt khẽ nhắm lại.

Hương thuốc lá len lỏi trong không khí, quấn lấy tâm trí cậu.

Nó nhẹ nhõm... mà cũng nặng nề.

---

"Mọi chuyện... sẽ thực sự thay đổi chứ?"

Cậu khẽ cười nhạt, một nụ cười chẳng rõ cảm xúc.

Thuốc lá cháy dần, từng tàn tro rơi xuống mặt đất.

Giống như một phần quá khứ của cậu...

Đang bị đốt cháy theo thời gian.

Min-seok đưa điếu thuốc lên môi, khẽ rít một hơi.

Khói thuốc quẩn quanh trong cổ họng, cay nồng mà cũng thanh tỉnh.

---

Bảy người bọn họ...

Dù có thừa nhận hay không, họ đều là một mối nguy hiểm.

Mỗi người có cách tiếp cận riêng, có những suy tính riêng.

Nhưng điểm chung duy nhất...

Là họ đều muốn có được cậu.

---

"Vậy thì... mình sẽ phải làm gì?"

---

Min-seok đưa tay bóp trán, đầu óc cậu quay cuồng với hàng loạt suy nghĩ.

Trốn chạy?

Không thể.

Cậu đã thử, nhưng bọn họ luôn tìm thấy cậu.

Cậu không thể cứ chạy mãi.

---

Đối đầu trực diện?

Cậu vừa thử đêm qua, nhưng cũng hiểu rõ một điều-

Bọn họ sẽ không từ bỏ dễ dàng.

Dù cậu có nói gì, họ cũng sẽ tìm cách kéo cậu trở lại vòng xoáy này.

---

Vậy thì...

Chỉ còn một cách.

Cậu phải điều khiển ván cờ này.

Không để mình trở thành con mồi nữa.

Mà là người cầm trịch.

---

Min-seok dập điếu thuốc xuống nền đất, đôi mắt ánh lên một tia sáng lạnh lẽo.

Cậu sẽ không để bản thân bị đưa đẩy nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com