Ep 4
Cậu lơ đãng đi trên con đường vắng tanh cuối cùng vì không gượng nỗi mà ngã quỵ trước cửa hàng duy nhất còn đang sáng đèn.
"Cậu gì đó ơi... cậu gì ơi... "_Ryu Minseok
Em từ trong quán đi ra định mua gì đó bỏ bụng, vừa bước ra đến bên ngoài nhìn thấy cả cơ thể của ai đó đổ rạp xuống nền đất em í ới gọi nhưng chẳng nhận được lời đáp.
Không nghĩ ngợi nhiều em kéo lê cả cơ thể người kia vào trong quán lòng thầm mong không ai thấy cảnh này nếu người ta mà thấy chắc nghĩ em giết người giấu xác rồi gọi cảnh sát bắt em mất thôi.
" Bảo bảo không có giết người đâu đừng bắt bảo bảo "_Ryu Minseok
Chật vật kéo cậu qua gian quán phía ngoài vào bên trong phòng đặt người cậu xuống giường ngay ngắn rồi vội vàng đi lấy hộp sơ cứu băng bó cho cậu,xong xuôi em cũng quên luôn cái đói mà chìm vào mộng.
" Minseokie.... đừng đi... Minseokie "_Choi Wooje
Choàng tỉnh khỏi cơn ác mộng bật dậy cậu thất thần gọi tên em, đảo mắt nhìn quanh căn phòng nhỏ bé chật chội nhưng khá gọn gàng mắt cậu dừng lại dán chặt lên thân ảnh đang gục bên cạnh giường, cậu ngờ ngợ đưa tay vén lọn tóc đằng sau gáy em lên hiển nhiên ở đó có một vết sẹo, vết sẹo vì nắm đó em đã không ngần ngại lao ra che chắn cho cậu khi cậu bị lũ người ở khóa huấn luyện đánh đến thân tàn ma dại không biết cậu lấy đâu ra cái ý nghĩ đó là em, trực giác chăng.
" Haha thằng yếu đuối... "
"Đánh mạnh vào chúng mày"
"Này mấy người kia dừng tay lại"_Ryu Minseok
Lúc ấy em ôm khư khư cậu trong lòng mà che chở mặc cho lũ kia hết ném đồ rồi đánh đập, hít sâu để chấn an bản thân gác quá khứ qua một bên chuyện quan trọng bây giờ là cậu tìm được em rồi, tìm được người cậu hằng đêm mong nhớ rồi.
" Cậu tỉnh rồi sao.. Hahaha xin lỗi tôi ngủ quên mất cậu đói không mà giờ nhà tôi chỉ có cháo gói thôi cậu ăn đỡ nha"_Ryu Minseok
Cảm giác người trên giường động đậy em do ngủ không sâu cũng theo đó tĩnh giấc.
/Anh không nhớ em là ai sao Minseokie? Wooje của anh đây mà/_Choi Wooje
"À không cần đâu, cảm ơn anh đã cứu tôi " _Choi Wooje
"Anh không sợ tôi sao? "_Choi Wooje
" Hả tại sao phải sợ bộ cậu là xã hội đen à hahaha"_Ryu Minseok
/Nếu em nói phải thì anh lại trốn khỏi em à? /_Choi Wooje
"Haha......mà anh tên gì vậy"_Choi Wooje
" Tôi tên Minseok... Ryu Minseok "_Ryu Minseok
" Còn cậu tên gì? "_Ryu Minseok
" Choi Wooje.... là tên tôi"_Choi Wooje
Dựa vào thành giường mắt vẫn không rời em cậu lân la bắt chuyện, em cũng thoải mái trò chuyện chẳng biết tại sao nhưng nhìn cậu khá an toàn em bỏ đi lớp phòng bị mà cười cười nói nói, chốc chốc cậu lại pha trò khiến em không thể không cười, đây rồi chính nụ cười mà cậu ước được ngắm lại dù chỉ một lần.
/Anh biết không Minseokie em yêu chết cái nét cười này của anh nụ cười khiến em phải ao ước được ngắm/_Choi Wooje
/Mà rốt cuộc anh đã trải qua những gì khi không có em ở bên vậy? /_Choi Wooje
/Hãy ở bên em mãi nhé Minseokie/_Choi Wooje
Cậu hèn nhát chẳng dám nói ra chỉ dám nghĩ rồi tự ảo tưởng rằng em sẽ đồng ý.
" Cùng tâm sự nhé tôi thấy có vẻ cậu có tâm sự"_Ryu Minseok
Quan sát biểu hiện trên mặt cậu, em thầm cảm thán người này biểu cảm thật phong phú vài giây thái độ lại thay đổi từ vui vẻ sang u uất chắc hẳn là đang có tâm sự em đành mở lời để cậu không khó xử.
"Được vậy để tôi kể anh nghe một "vỡ kịch" tôi vừa xem được"_Choi Wooje
Dời ánh mắt qua phía cửa sổ nơi hiện rõ mồn một ánh trắng phía bên ngoài rồi cậu bắt đầu kể cậu kể câu chuyện của chính bản thân nhưng lại ví nó như vỡ kịch bi hài.
" Vỡ kịch kể về một thằng hề chưa bao giờ nếm qua cảm giác ấm áp hạnh phúc, nó được sinh ra trong gia đình giàu có tưởng chừng ấm êm nhưng hiện thực tát vào mặt nó là chẳng có lấy sự hạnh phúc nào cả, lúc nó còn nhỏ hằng ngày nó phải trải qua đòn roi cùng tiếng mắng chửi từ người nó gọi là cha mẹ, lớn hơn một chút nó phải nghe tiếng cãi vã, móc mỉa nhau từ cha mẹ nó, khi không có cha, mẹ nó nói cha nó là kẻ dối trá là một gã đàn ông không chính trực, vì biết bao cô gái dù là dưới 18 gã ta cũng đã nếm qua, còn khi không có mẹ cha nó nói mẹ nó là người đàn bà lăng loàn có thể vì mấy tờ giấy xanh đỏ mà trèo lên giường của biết bao thằng đàn ông, lên 12 nó bị cha mẹ nó bán vào rạp xiếc hòng đẩy nó ra khỏi gia đình ruồng bỏ nó, nhưng chỉ vài ngày sau quả báo đến với gã và ả đàn bà đó nó nhận lấy tớ giấy báo tử mà hả hê, cứ ngỡ bản thân đã thoát khỏi địa ngục nào ngờ nó lại bị những con thú ở rạp xiếc hết lần này đến lần khác làm bị thương dần dần trong nó hình thành nổi căm hờn thế giới này theo đó là chút tham vọng mà nơi rạp xiếc kia dạy nó, vũng lầy đen đúa nhầy nhụa bao phủ người nó, nó mặc kệ không vùng vẫy cũng chẳng gắng gượng đến khi một thiên thần với đôi cánh trắng muốt xuất hiện kéo nó lên cho nó cảm giác được quan tâm, yêu thương...... "_Choi Wooje
" Anh có muốn biết thiên thần đó là ai không? "_Choi Wooje
" Ngủ rồi sao tiếc thật đấy"_Choi Wooje
Ngập ngừng kết thúc câu chuyện cậu quay qua hỏi em nào ngờ em lại ngủ lúc nào không hay em vẫn giữ nguyên tư thế quỳ bên cạnh giường mà thiếp đi.
"Là anh đó thiên thần của riêng em "_Choi Wooje
Thầm cười nhạo bản thân lấy danh vỡ kịch để kể câu chuyện của bản thân, rạp xiếc mà cậu nhắc đến là khóa huấn luyện trẻ ở độ tuổi nổi loạn và " con thú" ở đây là lũ bắt nạt nắm đó không nhân nhượng đánh cậu đến chết đi sống lại còn thiên thần chính là em người không ngại bẩn kéo cậu ra khỏi vũng lầy cứu vớt cuộc đời toàn màu đen của cậu .
Đứng dậy bế em lên đặt lên giường sẵn tay kéo tấm chăn đắp cho em cúi người áp nhẹ nụ hôn xuống nốt ruồi lệ dưới mắt, cậu luyến tiếc rời đi.
Bước ra ngoài bầu trời bắt đầu hừng sáng ánh bình minh, sương mai vẫn đang phủ mờ đường đi cậu ung dung rảo bước trên con đường quen thuộc lòng nhẹ đi phần nào nhưng vẫn đắn đo về việc thông báo tin tức của em cho bọn hắn.
Một chút sự ích kỷ len lói trong lòng, cậu không muốn nói cho bọn hắn biết, muốn em chỉ là của riêng cậu vĩnh viễn như vậy, liệu một kẻ bẩn thỉu đầy tham vọng như cậu có xứng với em không, đưa tay vò mái tóc đến rối tung lên giờ cậu mới để ý bàn tay được em băng bó kỹ lưỡng đặt bàn tay lên ngực trái cười khổ trải lòng với khoảng không.
"Ha....Để em ích kỷ một lần được không? Tham lam một lần nhận hết yêu thương từ anh, chỉ lần này thôi"_Choi Wooje
_______________________________________
Cảm ơn đã đọc
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com