Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

8

Mãi đến 10h tối, Thanh Pháp khẽ lấy tay che miệng ngáp một cái, cẩn thận kiểm tra lại các phần bài làm hôm nay rồi mới đóng máy laptop lại. Em dẹp máy sang một bên rồi đứng dậy vươn vai cho thư giãn gân cốt sau một buổi chiều cống hiến cho tư bản. Xong xuôi rồi em mới nhìn sang Bảo Khang cùng Minh Hiếu sau khi ôn bài xong thì đang chạy deadline cho câu lạc bộ Truyền thông, em là thành viên mới nên lượng công việc không nhiều, chưa kể em cũng đã xong phần việc của mình từ nảy, thấy vậy em liền đi lấy nước ấm cho cả hai.

"Hai với anh Hiếu chưa xong hả, cần em giúp gì hong" Thanh Pháp vừa đưa nước vừa hỏi hai người

"Anh cảm ơn Kiều nhé, bọn anh cũng xong rồi đây, em xong việc rồi thì cứ vào phòng trước đi nè" Minh Hiếu nhận ly nước từ em mà lòng vui lên, nhẹ nhàng đáp lời em.

"Ừa em vô trước đi, hai vô liền với em nè" Bảo Khang cũng trả lời em rồi khuyên em vào phòng trước.

"Dạaaa, hai với anh Hiếu làm cũng vừa vừa hoi á, nhanh còn đi ngủ ạa" nói rồi em lấy nước và đi vào phòng, sẵn tiện cầm theo ly nước cho Quang Anh ở trong phòng mình.

Thanh Pháp cùng Minh Hiếu và Bảo Khang làm việc ở phòng khách từ chiều, chỉ có Quang Anh và Đăng Dương có việc gấp ở câu lạc bộ Âm nhạc lúc chiều là không có mặt. Quang Anh thì đã về lại kí túc xá từ 30 phút trước, vào phòng của em tiếp tục chỉnh nhạc vì sợ làm phiền em cùng hai anh còn Đăng Dương có lẽ vẫn còn bận nên hiện vẫn chưa về.
Thanh Pháp mở cửa đi vào phòng, khẽ đóng cửa tránh ảnh hưởng cậu bạn của mình, vừa vào đã nghe tiếng nhạc phát ra từ máy tính của Quang Anh. Em để nước lên bàn rồi khều vai nó ra hiệu nó uống nước đi rồi lại cầm điện thoại của mình lên nhắn cho Đăng Dương.

Quang Anh thấy em vào cầm theo ly nước cho mình thì cười với em. Cưng chiều kéo em ngồi vào lòng mình.

"Nhắn cho anh Dương à" Quang Anh tắt nhạc rồi đóng máy tính lại, vừa lúc làm xong việc nên lấy tay nghịch tóc em. Không hiểu mình ghiền cảm giác nghịch tóc em từ bao giờ nhỉ ?

"Ừ, sao nảy mày không về cùng Dương"

"Dương phải biên đạo lại bài, anh Hùng yêu cầu khá khó nên chắc cũng hơi lâu đấy, giờ này cũng trễ rồi thì chắc chút nữa lại về ngay ấy mà, thôi đi ngủ này"

Thanh Pháp nghe vậy cũng yên tâm, càng yên tâm hơn nữa sau khi nhận được tin nhắn anh không sao từ Đăng Dương, vội nhắn lại cho anh bảo anh đang bệnh đừng cố quá cho chắc chắn.

Quang Anh thấy em nhắn tin cho Đăng Dương xong lại còn cười cười như bị dở, dứt khoát bế em đặt em ngồi lên trên mặt bàn, mình thì chen vào giữa hai chân em rồi giam em lại bằng hai cánh tay đặt hai bên hông của em. Ai bảo nhắn tin lại còn cười cười như thế làm gì cơ ?

"Gì vậy thằng này, sao kêu đi ngủ, tránh raa, đừng để mẹ nóngg" Thanh Pháp bất ngờ vì hành động của Quang Anh, vội ngước mắt hỏi, bắt gặp ánh mắt nhìn chằm chằm mình.

"Tao thích, em ngồi yên xem nào" nói rồi nó chớp lấy thời cơ, vồ lấy đôi môi đang chu lên vì dỗi kia, một tay giữ eo em một tay nắm lấy chiếc gáy xinh xẻo kia không cho em cơ hội phản kháng. Tiếng mút môi khẽ vang lên trong không gian mờ ám, ánh đèn vàng mờ ảo càng làm cảm giác bất ngờ của Thanh Pháp vơi dần đi, dần đáp lại nụ hôn của Quang Anh. Quang Anh lần mò từng không gian bên trong đôi môi xinh của em, chiếc lưỡi ranh mãnh không ngừng càn quét từng ngóc ngách trong khoang miệng của em. Nó hôn em đến nghiện, rõ là lúc đầu thấy em từ đầu đến chân đều không có gì đặc biết, vì cớ gì mà ngày càng tiếp xúc với em, lại càng thấy em đặc biệt hơn ai hết, sao thế nhỉ ??

Quang Anh không cho em bất cứ cơ hội dãy dụa nào, mút môi em đến nỗi sưng tấy, hai đôi môi giao nhau không một khe hỡ. Đến khi em sắp không thở nổi nữa mới lấy hai tay đẩy vào ngực nó báo hiệu em sắp hết hơi. Nó thấy vậy mới luyến tiếc mút môi em mạnh thêm lần nữa rồi mới từ từ buông đôi môi em ra, kéo theo một sợ chỉ bạc giữa môi nó và môi của em. Nó nhìn em lấy lại hơi thở, đôi môi dày bình thường đã hồng nay bị day dưa đến độ trở nên đỏ hơn, lại càng thêm phần quyến rũ, ngực em vì thế mà không ngừng phập phồng, làm nó thấy hơi buồn cười, đáng yêu thế nhỉ.

"Sao mày hôn tao con chó này" sau khi lấy lại hơi em mới tức giận hỏi Quang Anh, hôm trước vừa sợ bị tên này bắt gặp cảnh mình và Thành An ôm hôn nhau thì sẽ trêu mình, nay hắn ta không thấy mà làm hơn thế nữa, dám hôn mình, lại còn là hôn sâu nữa chứ ??

"Do em đấy chứ, cứ dỗi ra là tao lại muốn đè ra phạt cho một trận, về sau em dỗi là tao cứ hôn như vậy nhé, chịu không" Quang Anh vô sỉ vừa cười nhếch mép vừa hỏi em

"Xê ra đi, không thèm nói với mày nữa, cấm mày luôn á chứ mà lần sau, biết vậy hồi chiều không cho mày ngủ chung" Thanh Pháp khẽ đánh lên vai nó

Quang Anh nghe vậy chỉ phì cười thêm một tiếng rồi tự nghĩ em hiền như vậy, lại còn dễ dụ, làm gì mà không có lần sau haha. Nghĩ xong lại bế em lên, lần này thì trực tiếp bế em lên giường rồi cũng leo lên nằm kế em. Trêu em như thế đủ rồi, em mà dỗi thêm nữa không cho nó ngủ cùng thì có nước mà khóc rống luôn á.

Cùng lúc đó, Bảo Khang cũng vừa xong việc với Minh Hiếu rồi đi vào phòng em. Thấy em đang được Quang Anh đắp chăn cho thì cũng yên tâm. Phòng đã được bật đèn ngủ từ nảy nên anh không cần tắt đèn nữa, lại gần rồi nhẹ nhàng đưa tay lên trán em kiểm tra xem em còn nóng không. Thấy em cũng không khá hơn bao nhiêu liền lấy miếng dán hạ sốt dán lên trán em. Lại dìu em dậy bắt em ngậm thêm kẹo đau họng rồi mới cho em ngủ.

"Kẹo đắng lắm haiii" em ghét mùi thảo dược trong viên kẹo ngậm, dù nó giúp giảm đau họng thật nhưng đắng vô cùng, nhưng Bảo Khang một khi đã quản thì em cũng không dám làm trái, chỉ có nước làm nũng rồi nhõng nhẽo lại thôi

"Ráng đi bé, ngậm xong anh cho em ăn kẹo dâu nhé, mà sao mặt em đỏ dữ thế, tăng độ rồi à" Bảo Khang với tay xoa đầu em, nhà có em bé nuôi cũng không hề dễ đâu đó nha. Mắt thấy mặt em đỏ bừng, lại liếc thấy em nhăn mặt với thằng nhóc Quang Anh kế bên liền sinh nghi

"Hỏng có gì đâu hai, em ngậm xong òi cho em kẹo dâu điii" Thanh Pháp bị bắt gặp thì vội né tránh, hai mà biết tên này cưỡng hôn mình chắc mắng mình tàn canh luôn quá, rồi sao tên đáng ghét Quang Anh thấy em bị hỏi lại cười trộm vậy, ghét ghê !

Bảo Khang nghe em nói vậy thì không hỏi nữa, bóc vỏ kẹo dâu ra rồi đút em ăn. Xong xuôi thì lại cho em uống thêm một ngụm nước ấm nữa rồi mới yên tâm lên giường nằm cạnh em.

Thanh Pháp bị kẹp ở giữa Quang Anh với Bảo Khang, em được chăm còn hơn con nít, nói không thích mới là lạ đó. Chợt em nhớ đến không biết Bảo Khang với Quang Anh có sốt nặng thêm không, liền lấy hai tay để lên trán cả hai. Anh và nó cũng hơi bất ngờ vì độ ấm bỗng có ở trên trán. Lại phì cười vì hành động của em nhưng cũng không vạch trần, Thanh Pháp thấy nhiệt độ không nóng lắm thì cũng an tâm.

Em xoay người sang hướng Bảo Khang, lại bị anh vươn tay kéo vào lòng. Mặt em sát vào bờ ngực của Bảo Khang, hai Khang nhìn vậy mà dựa vào cũng chắc chắn ghê. Em vòng tay ôm lại bờ vai vững chãi của Bảo Khang, đầu khẽ dụi mấy cái để tìm tư thế dễ chịu rồi nhẹ nhàng thở đều rồi thiếp đi. Bảo Khang một tay vừa để em gối đầu lên, thuận tiện nhẹ xoa tóc em, tay kia ôm ngay chiếc eo của em, cũng nhịp nhàng xoa eo lên xuống nhằm dỗ em ngủ.

Quang Anh thì lại bị em quay lưng, cũng không để Bảo Khang chiếm tiện nghi một mình nên cũng vòng tay sang eo khẽ kéo eo em sát lại mình một chút rồi ôm em từ đằng sau, đầu thì hạ sát vào phần tóc em. Tay Quang Anh không hẹn mà gặp với tay của Bảo Khang ở trên chiếc eo đang chuyển động theo nhịp thở của em. Nó không vì vậy mà rút tay lại, cũng nhẹ nhàng xoa eo giúp em ngủ ngon.

Cả hai người cứ thế ôm Thanh Pháp đi ngủ, mặc cho hai tên còn lại tự sinh tự diệt ở phòng đối diện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com