Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

71

Jungkook tỉnh dậy gần giữa trưa, cả cơ thể đau nhức dữ dội. Chỉ cần quay người một chút là sẽ cảm nhận được cơn ê ẩm từ phía dưới truyền lên. Vết cắn đằng sau dường như ma sát với vỏ gối, gây cho cậu một chút sót. Dường như cả cơ thể đang tỏa nhiệt rất nóng, nhưng Jungkook không nghĩ rằng là bị bệnh, chỉ là do cơ thể tối hôm qua vận động quá sức.

Cố gắng bước vào phòng vệ sinh, Jungkook choáng váng bám víu lấy cánh cửa: chết tiệt, chóng mặt quá.

Mở vòi nước, tạt làn nước mát lạnh vào gương mặt đang ửng hồng kia. Nước lạnh tiếp xúc với da thịt, Jungkook run người vì độ lạnh của nước.

Đứng yên trấn tĩnh một lúc để cho cơ thể bình thường, Jungkook mới thở sâu nhận định: cơ thể là bị sốt rồi.

Nhanh chóng mặc đồ, bản thân cậu cũng không muốn làm phiền hai anh em nhà họ Song, Andy giờ này chắc đã được đưa đến trường học nên cậu cũng đã an tâm phần nào.

Vội cầm điện thoại xuống dưới sảnh, Jungkook bắt một xe taxi đến bệnh viện trung tâm. Nói là thế, nhưng thực chất ngoài bệnh viện đó cậu cũng không còn biết chỗ nào quanh đây.

Jungkook uể oải nhắm mắt ngồi sau tài xế. Cả cơ thể bây giờ rất nặng, đến nỗi nhấc một cánh tay cũng rất khó khăn. Với tình trạng cơ thể này, cậu chỉ có thể nói với tài xế chạy nhanh hết sức có thể.

Vừa đến bệnh viện, Jungkook loạng choạng bước vào bên trong. Mùi của bệnh viện lẫn máu xộc thẳng vào mũi khiến khứu giác của cậu nhạy bén hơn bao giờ hết. Cùng với đó tiếng bước cùng với lời nói chân ồn ào của y tá lẫn bệnh nhân khiến cho cơn đau đầu ngày một tăng. Cậu nhíu mày bám vào bờ tường, theo trí nhớ mà men theo con đường quen thuộc. Tầm nhìn phía trước dần mờ ảo, khung cảnh trước mắt quay tròn trong tâm trí, cậu thở hổn hển mà gục xuống: chết tiệt, sắp tới nơi rồi.

Chỉ tầm 5 bước chân nữa sẽ đến được cánh cửa kia. Jungkook mệt mỏi không còn sức lực nhắm mắt. Hình ảnh cuối cùng được cậu nhìn thấy chính là một vị bác sĩ với khuôn mặt hốt hoảng chạy lại chỗ cậu, mùi hương này thật dễ chịu.

Jungkook giật mình tỉnh dậy mới biết bản thân đang được nằm trong phòng bệnh. Bên tay còn đang gắn kim truyền nước biển. Đưa tay sờ lên chán, đã hạ sốt nhiều rồi, nhưng ai đã đưa cậu vào đây?

Từ từ ngồi dậy, Jungkook lục lại trong tiền thức, cậu chỉ nhớ lúc bản thân không còn sức lực mà ngất đi, lúc đó chỉ nhìn thấy một hình bóng mờ ảo mặc áo blouse trắng chạy đến chỗ cậu...rồi sau đó, là cậu tỉnh dậy và đang ở đây.

Nhìn sang bên cạnh, nhìn thấy điện thoại đang ở đấy liền đưa tay với tới. Không tin được bây giờ đã 7h tối, cậu không nghĩ là mình bất tỉnh lâu đến như vậy. Chưa kể còn có rất nhiều cuộc gọi nhỡ của Boả và hai anh em nhà họ Song, bọn họ chắc lo lắng cho cậu lắm.

Không chần chừ, Jungkook rút kim truyền nước ra, bước chân xuống nền nhà thì cánh cửa phòng mở ra.

- Jungkook, em chưa khoẻ hẳn đâu.

- Hoseok?

Ngồi ở dãy ghế cho bệnh nhân, Jungkook liếc nhìn Jung Hoseok đang làm thủ tục xuất viện cho mình. Bây giờ cậu mới nhớ, con đường dẫn đến căn phòng đó chính là của Jung Hoseok. Xem ra trí nhớ của cậu vẫn khá tốt.

Đáng lẽ cậu vẫn chưa được xuất viện, để đảm bảo an toàn cho sức khoẻ thì Jung Hoseon khuyên cậu nên ở thêm một ngày nhưng cậu nhất quyết không chịu vì còn có nhiều việc giải quyết. Jung Hoseok cũng biết tính khí của cậu bây giờ đã thay đổi, cho dù có khuyên như thế nào cậu cũng sẽ không nghe nên hắn đã chấp nhận cho cậu xuất viện.

- Xong rồi. Anh đưa em về.

- Không cần phiền anh đâu. Tôi tự bắt xe về được.
Nhận lấy giấy tờ từ tay Jung Hoseok, cậu nhanh chóng từ chối khéo.

Jung Hoseok đương nhiên là không tài nào sẽ để cậu bắt xe về. Bằng một cách nào đó, Jungkook cuối cùng cũng đã chấp nhận để anh đưa về.

Không khí trong xe bây giờ là vô cùng ngượng ngùng. Jungkook yên lặng nhìn con đường phía trước, hai tay thì đan chặt vào nhau, cậu bây giờ là rất ngượng ngùng.

- Jungkook, có phải em và Taehyung....
Tay vẫn điều khiển vô lăng, tầm mắt vẫn nhìn về phía trước, Jung Hoseok lên tiếng cắt ngang bầu không khí im lặng đến đáng sợ này.

- Hả?

Lúc khám cho Jungkook, anh đã nhận thấy vết cắn sau gáy cậu lại bị rỉ máu, chưa kể, chỉ cần chạm vào sẽ nhận thấy được mùi pheromone lan toả ra, hắn liền nhận định đây chính là mùi của Kim Taehyung.

- Em không muốn nói cũng không sao.

Chả hiểu sao trong lòng cậu lại có chút ngại ngùng muốn giải thích. Cũng không muốn giấu diếm, liền đáp:
- Là tối hôm qua Taehyung uống say, anh ấy gọi cho tôi nên giữa bọn tôi...

Jung Hoseok một phần nào cũng hiểu ra được mọi chuyện. Thảo nào tối hôm qua Kim SeokJin gọi điện cho hắn hỏi về tung tích của Kim Taehyung, một lát sau lại thông báo rằng Kim Taehyung đã ổn. Thì ra hôm qua là ở cùng Jungkook. Trong lòng dâng lên cảm giác ghen tỵ, hắn cũng muốn được như vậy.

- Jungkook, đứa bé có khoẻ không?

- Đứa bé?

Chả nói chả rằng, Jung Hoseok tấp thẳng xe vào lề đường. Rời vô lăng, quay sang nhìn cậu, nói:
- Là đứa bé lúc em mang thai khi đó?

Jungkook ái ngại nhìn Jung Hoseok, cậu không thể ngờ là hắn lại biết chuyện này, nếu vậy những người kia họ đều biết.
- A-anh nói nhảm gì vậy. Làm gì có đứa bé nào?

- Em đừng giấu nữa. Chuyện em mang thai khi đó, bọn anh đã biết hết rồi. Jungkook, những thứ diễn ra ở trước mắt chưa chắc là sự thật. Bọn anh...

- Tôi không giấu anh gì hết. Anh nhầm lẫn rồi. Đừng đôi co nữa, mau đưa tôi về đi.

Jung Hoseok đau khổ nhìn cậu, rốt cuộc là cậu muốn giấu bọn hắn đến khi nào?

Xe dừng trước sảnh căn hộ, Jung Hoseok không nghĩ là cậu đã chuyển về đây. Cửa xe vừa mở, hắn định đưa cậu lên nhà thì phía xa đã nhìn thấy sự xuất hiện của Song Jiyoung.

- Jungkook, em ổn chứ? Em đã làm anh rất lo đó

Song Jiyoung ôm lấy cậu rất tự nhiên, cử chỉ nhẹ nhàng lo lắng. Điều này khiến cho Jung Hoseok có chuyts không hài lòng, trong lòng lại dâng lên cơn tức giận.

Jungkook lắc đầu cười hì, quay sang nhìn Jung Hoseok đang đứng đấy, nụ cười khi nãy đã biến mất rồi, thay vào đó là một gương mặt lạnh, cậu buông lời lạnh lùng với hắn:
- Cảm ơn anh đã đưa tôi về.

Song Jiyoung tiếp lời: Jung thiếu, cảm ơn anh đã đưa em ấy về.

Jung Hoseok gật đầu, bóng dáng cô đơn đứng nhìn Song Jiyoung ân cần dìu cậu vào bên trong. Đáng lẽ, người ở bên cạnh cậu bây giờ chính là bọn hắn.

- Jungkook, nhớ uống thuốc. Sức khoẻ của em vẫn chưa bình phục, nên nghỉ ngơi tốt hơn.

- Cảm ơn.
Jungkook quay người, ánh mắt của cậu bây giờ chính là hình ảnh của một Jung Hoseok bây giờ. Hắn bây giờ đã không còn giống như trước nữa rồi, nhưng sự quan tâm lo lắng dành cho cậu vẫn không thay đổi, chỉ có hơn chứ không có tụt.

Đợi bóng dáng của hai người an toàn bước vào trong thang máy, Jung Hoseok thở dài bước lên xe. Suy nghĩ một hồi cuối cùng mới đạp chân ga tiến về Jung gia.

.
.
.
.
.

Mấy ngày sau, sức khoẻ của Jungkook đã tốt hơn trước. Cậu cũng đã nhận được tin nhắn của Park Jimin nói về vấn đề công việc. Jungkook cũng không thích chần chừ, nên đã quyết định đến nhận việc lúc bản thân đã khỏi hẳn bệnh.

Đứng trước công ty to lớn hào nhoáng của Park Jimin, Jungkook thở sâu bước vào bên trong. Một môi trường mới đang tiếp nhận cậu.

Theo sự chỉ dẫn của tiếp tân, Jungkook được đưa lên vào bộ phận thiết kế của công ty. Theo tưởng tượng của cậu cứ nghĩ nơi này sẽ tập hợp rất nhiều nhân tài, nhưng có vẻ hiện thực sẽ không cho cậu thấy điều đấy.

Nếu mà đếm thì chỉ vỏn vẹn có vài người, nhưng cậu đều biết họ, là những nhân vật cấp cao có tiếng trong nghề. Jungkook có chết cũng không ngờ có ngày mình được làm việc chung với họ.

- Xin chào, tôi là Jeon Jungkook. Sau này mong mọi người chiếu cố.

Cứ nghĩ rằng đáp lại cậu sẽ là tràng vỗ tay, lời chào đón nồng nhiệt nhưng nhận lại chỉ là cái nhìn vô cảm xen lẫn ganh ghét. Mới ngày đầu Jungkook đã cảm thấy không ổn thì liệu về sau cậu sẽ như thế nào.

Đúng là phải nói, mặc dù quen biết Park Jimin là một lợi thế tốt. Điển hình riêng chỗ làm của cậu thôi cũng được bố trí một cách khác với mọi người, không gian rộng rãi hơn một chút, chưa kể trên bàn làm việc lúc nào cũng có sẵn nước và bánh phòng khi cậu đói. Đúng là đãi ngộ tốt của công ty.

Nhưng cũng vì thế những người chung phòng với cậu luôn xỉa xói và nói xấu về cậu. Jungkook chỉ biết lắc đầu thở dài, tốt hơn là nên bỏ ngoài tai.

- Xin chào, tôi là Yuri.

Phải gần đến khi tan sở, mới có một cô gái chạy đến làm quen với cậu. Jungkook từ lâu đã biết đến Yuri, cô gái này bằng tuổi cậu nhưng tài năng thì phải nói là vô cùng xuất sắc, Jungkook đôi khi còn thấy bản thân quá vô dụng.

- Xin chào.

- Đừng để ý đến họ, họ là như vậy đấy. Ban đầu tớ vào đây cũng như cậu vậy. Làm chung một thời gian, họ mới bắt đầu tiếp xúc với tớ.

- Vậy sao.
Jungkook cười mỉm, đáp trả một cách ngắn gọn.
Có thể nói, Jungkook vẫn còn rất ngượng khi tiếp xúc với người khác, đặc biệt là con gái.

Cuộc nói chuyện của cậu và Yuri luôn được Park Jimin để trong tầm mắt. Thật ra mà nói, nguyên ngày hôm nay, tần suất hắn xuất hiện ở khu vực này phải nói là tăng hơn mọi ngày.

Park Jimin hầu như không có mặt ở công ty riêng này, chỉ luôn tập trung vào công ty chính. Nhưng từ lúc biết Jungkook đăng kí tuyển vào đây, hắn đã thay đổi mọi lịch trình, hoãn lại mọi thứ chỉ để ngắm nhìn cậu.

- Chủ tịch, tôi đã sắp xếp theo ý chỉ của ngài.

- Được, phải dành mọi thứ tốt nhất cho Jungkook. Tôi không muốn em ấy thiệt thòi với bất kì người nào.

- Tôi hiểu rồi, chủ tịch.

Quả nhiên, mối quan hệ bạn bè của cậu và Yuri rất tốt. Cô luôn chủ động tìm đến cậu giúp đỡ, Jungkook cũng rất nhiệt tình giúp cô, còn có thể học thêm những điều cậu chưa hiểu rõ. Nhưng mối quan hệ với người khác thì phải nói là rất tệ, đôi khi họ còn ghét cậu ra mặt. Nếu thư kí riêng của Park Jimin  không xuất hiện đúng lúc thì có lẽ mọi chuyện sẽ còn tệ hơn.

- Jungkook, chủ tịch muốn gặp cậu.

Jungkook buông bút, gấp lại máy tính rồi đi theo thư kí.

Đứng trước cánh cửa to lớn, Jungkook mạnh dạng đẩy cửa bước vào thì nhìn thấy hình ảnh Park Jimin đang nghiêm túc điều chỉnh hồ sơ gì gì đó. Lúc hắn nghiêm túc làm việc, thật sự rất đẹp.

- Em đến rồi.

Park Jimin mặc dù không nghe thấy tiếng mở cửa hoặc tiếng bước chân của cậu nhưng hắn vẫn cảm nhận được. Cũng đúng, lúc Jungkook xuất hiện mọi thứ dường như đều thay đổi, có thể cảm nhận được.

- Chủ tịch, ngài gọi tôi.

- Gọi tên anh. Hai từ chủ tịch không thích hợp với mối quan hệ của chúng ta.

Jungkook thở dài, hắn là muốn cái gì:
- Có chuyện gì?

Park Jimin đặt bút, đứng dậy tiến lại gần cậu, Jungkook đã cao hơn được một chút rồi:
- Thư kí nói với anh, em bị mọi người bắt nạt.

- Không có. Chỉ là hiểu lầm.

- Em có biết rằng mình nói dối rất tệ không?

Không nói không rằng, một lực kéo cậu ôm chặt vào lòng. Jungkook không phản kháng, ngược lại còn để im cho hắn ôm. Park Jimin vùi chặt mặt vào hõm cổ cậu, hít lấy mùi hương đã khiến hắn chật vật bao nhiêu năm.

- Jungkook, anh không muốn ai bắt nạt em.

- Jimin, đây là công ty.

- Một chút thôi, xin em. Cho anh ôm em.

Jungkook đành nhắm mắt làm ngơ, mặc cho hắn ôm lấy cậu. Đối với những cái ôm như này, Jungkook đã quá quen thuộc rồi, thực sự mà nói cũng không muốn đẩy hắn ra.

Chuông điện thoại của cậu bất ngờ reo lên, Jungkook lúc này mới giật mình đẩy Park Jimin ra, nhanh lấy điện thoại.

- Alo, tôi nghe.

-.....

- Cô nói gì, Andy làm sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com