Chapter 2
- Chúng tôi...muốn nhờ cậu học sinh đây một chuyện.... - Bà lên tiếng với vẻ mặt buồn rầu.
-À vâng....cháu có thể giúp gì ạ?? - Jimin chỉnh lại tư thế ngồi của mình rồi lễ phép nói.
- Cậu...có thể giúp tôi trông chừng thằng bé được không?? Thằng bé rất yếu đuối, tôi đây chỉ sợ nó gặp phải chuyện gì đấy mà thôi.... - Bà chấp tay trước ngực nói, ông Jeon thì quay sang chỗ khác vội lau đi nước mắt của mình. Jimin bối rối chẳng hiểu tại sao họ lại bảo anh phải trông chừng một cậu nhóc như thế.
-......Vâng...trong trường thì cháu với em ấy không hay gặp nhau với lại...cháu không nghĩ là em ấy chú ý tới cháu đâu haha...... - Jimin cười gãi đầu nói, Jimin ngồi không yên vì bối rối.
- À....thằng bé vốn dĩ nó không chú ý đến ai cả nên cậu cũng đừng cố quá, cậu chỉ cần đứng từ xa nhìn cũng được (nên anh lùi bước về sau để thấy em rõ hơn :v ) - Bà nhẹ mỉm cười nói.
Jimin thầm nghĩ "Nhưng cháu muốn được chú ý mà...." Jimin cũng cười nhưng vẻ mặt có vẻ không tốt lắm.
Lúc này, JungKook từ trong phòng bước ra. Jimin và hai ông bà hướng mắt nhìn cậu, cậu từ từ đi thẳng đến chỗ của ba người đang ngồi. JungKook rót nước vào ly , ngay lập tức cậu dừng lại. Ánh mắt cứ nhìn chăm chăm xuống bàn, lộ rỏ vẻ mặt có chút gì đó tức giận của cậu.
- Mẹ à.....làm ơn đừng nhờ người khác chăm con nữa được không? - Jungkook mắt ngấn lệ nói.
- Nhưng mẹ muốn bảo vệ con.....
- Làm ơn đi!!!! Con có thể tự bảo vệ bản thân được....con chẳng cần sự giúp đỡ của ai cả mẹ à.....trong mắt họ....con chỉ là một kẻ đáng thương mà thôi...con không cần sự thương xót, con chẳng cần ai bảo vệ cả mẹ à....mẹ chỉ cần biết....con....vẫn có thể sống....... - JungKook dần khóc nhiều hơn, nhiều đến nổi cậu không thể nói thêm câu gì, mẹ của JungKook vì quá đau lòng nên cũng lấy tay che miệng mà khóc. Jimin thật sự hoang mang, anh chẳng biết phải làm thế nào và phải nói sao để an ủi họ, nhưng rồi anh cũng dần im lặng. JungKook quay sang anh.
- Cảm ơn vì đã đưa tôi về....bây giờ anh có thể về được rồi..... - Tiếng nấc cứ phát ra mỗi lần cậu nói, gương mặt đỏ hoe của cậu, mắt cậu cũng dần sưng lên. Anh nhìn cậu....nhìn gương mặt đang đỏ vì khóc đấy, đột nhiên tim anh đau. Anh không hiểu lý do tại sao nó lại đau đến như thế....anh cũng chẳng cần tìm lý do để biết được tại sao nó lại đau. Anh chỉ cần biết là....sau này anh nhất định sẽ bảo vệ cậu dù cậu có cho phép hay là không.
Jimin xách balo lên rồi từ từ bước ra khỏi cửa, anh đóng cánh cửa lại, nhìn căn nhà trước mặt mình mà anh chỉ thở dài. Jimin quay người bước đi.
______________________________
Hôm sau.
JungKook dậy thay đồ và sửa soạn đồ đạc để đi học, bước ra khỏi phòng, cậu thấy hai người đang ngồi trên bàn ăn đợi cậu, họ nhìn vẻ mặt mệt mỏi của cậu thì lại tiếp tục lo lắng. JungKook nhìn xuống bàn ăn.
- JungKook à..ăn sáng rồi đi học nha con? - Mẹ của cậu lên tiếng
- Con không đói....ba mẹ cứ ăn đi. - Dứt câu, cậu nhanh chóng mang giày bước ra khỏi cửa.
- Mình à....nó không chịu ăn rồi lỡ như nó ngất thì phải làm sao....? - Bà lo lắng cho đứa con trai của mình đến mức rớt nước mắt......
Vừa khi mở cửa, trước mặt cậu là một cô gái, cũng mặc đồng phục trường Haneul như cậu, cô mỉm cười xinh đẹp với cậu.
-JungKook ah~~ - Cô vẫy tay với cậu và cậu cũng vẫy lại với cô, nhưng vẻ mặt của JungKook vẫn vậy...chẳng có một tí biểu cảm nào trên khuôn mặt.
- Sao cậu đến sớm thế? - JungKook hỏi
- Ềy~ tối qua ai là người bảo sẽ đi học sớm hả?? - Cô nhăn nhó mặt tức giận nói.
- Tớ phải dậy rất sớm để đón cậu đấy.....giờ vẫn còn buồn ngủ đây này!! - Cô lại ủ rủ mặt mày.
- Da Reum à tớ xin lỗi....
- Tớ giỡn mà~~~ đi học thôi!!
Da Reum vui vẻ kéo JungKook đi. Cậu chỉ có duy nhất một người bạn, một người duy nhất cậu có thể tin tưởng....người bạn thân của cậu. Cô rất giàu, giàu hơn cậu rất nhiều, cậu chỉ là một đứa bình thường không giàu sang như cô. Cậu thật sự rất biết ơn vì cô chấp nhận thành bạn với đứa bệnh tật như cậu. JungKook mỏng manh đến mức...dù có chạm nhẹ một cái cũng có thể bị thương....cậu không hề oán hận ba mẹ, người đã sinh ra cậu, cậu oán hận bản thân vì mình không tròn trách nhiệm làm một đứa con trai khỏe mạnh của họ. Cậu không thể bảo vệ họ....đến bản thân cậu, cậu cũng không thể bảo vệ được...cậu rất hận bản thân....
______________________
Trước cổng nhà JungKook
Vừa khi ông Jeon mở cách cửa để ra ngoài thì thấy một bóng dáng của cậu thiếu niên nào đó đứng trước cổng nhà ông, ông liên tục nhìn chăm chăm về phía cổng rồi cũng nhanh chân đi gần xem là ai.
- Ố?? Cậu là cậu học sinh hôm qua giúp đưa JungKook nhà tôi về nhà sao? - Ông chỉ về phía Jimin nói.
- Vâng ạ! Cháu là Park Jimin - Jimin cúi người lễ phép đáp, anh cũng nhẹ mỉm cười với ông.
- cậu không đi học sao, sao lại đến đây?
- Cháu đến đón JungKook cùng đi học ạ!
- JungKook vừa mới đi lúc nãy...
- Mới đó đã đi rồi sao ạ?? - Jimin ngạc nhiên hỏi, ông Jeon chỉ gật đầu mà chẳng nói thêm câu gì. Jimin buồn bã cúi gầm mặt quay lưng đi, vì quên một điều nên Jimin nhanh chóng quay người lại cúi thấp người chào tậm biệt ông, ông thấy anh như thế liền nhẹ cười. Jimin lại quên một chuyện, anh tiếp tục quay người về phía ông.
- Cho cháu hỏi...JungKookie em ấy...à không....tại sao hai bác nhờ cháu chăm sóc JungKook vậy ạ? À không phải cháu từ chối đâu chỉ là....cháu muốn b.....
- Thằng bé mắc bệnh hemophilia.... - Ông Jeon giải thích từng chút một cho anh về căn bệnh mà cậu mắc phải, Jimin lắng nghe từng chữ một...rồi lại nghe được giọng run rẩy của ông...là ông đang khóc, khóc vì đứa con trai duy nhất của mình...khóc vì mất đi Jeon JungKook vui vẻ, tinh nghịch của ngày xưa. Jimin trầm lặng nhìn ông, ông Jeon nhận thấy ánh mắt của Jimin đang nhìn về phía mình thì ông liền quay sang chỗ khác.
- Nói cũng đã nói cho cậu biết rồi, bây giờ đi học đi kẻo trễ.... - Ông quay lưng nói với anh, Jimin vẫn nhìn ông như thế, dần dần ánh mắt của anh hạ xuống. Anh cúi người chào ông rồi từ từ xoay người đi. Bước chân nặng nề của anh và cả cả đống suy nghĩ trong đầu anh, bây giờ anh cũng đã biết tại sao cậu lại u ám đến như thế....
Jimin vừa khi bước ra khỏi cổng thì điện thoại reo lên chuông tin nhắn, anh móc điện thoại từ trong túi ra xem.
"Ya Park Jimin, mới sáng sớm mà cậu đã bay đi đâu thế? Phần ăn sáng của bọn này mất đi đâu hết rồi!!!?????"
"Tớ không có ăn"
Nhắn xong Jimin liền cất điện thoại vào túi quần rồi tiếp tục bước đi một cách lười biếng.
- ợ!!!!!! -........Jimin ợ hơi rõ to.....
_____________________
Tại trường cấp 3 Haneul
Đến trường, JungKook nhận thấy trong người cậu có chút gì đó không ổn, vẻ mặt cũng trở nên nhợt nhạt đi.
- JungKook ah, tớ đi vệ sinh một tí, cậu có thể đợi tớ ở đây không? Bụng của tớ không được ổn - Da Reum vừa nói vừa cười với JungKook. Cậu gật đầu, Da Reum thấy cậu gật đầu như thế liền vội chạy vào nhà vệ sinh, tầm nhìn của cậu nhìn theo Da Reum cũng dần dần mờ đi chút ít. JungKook nhắm rồi lại mở mắt, cậu nhẹ lắc đầu cố cho tỉnh nhưng không thành. Ánh mắt của cậu trở nên mơ hồ, Jungkook khó có thể đứng vững đươhc. JungKook xoay người tìm ghế để ngồi, may mắn làm sao, trước mặt cậu là một cái ghế, nhưng khoảng cách cũng không quá gần. JungKook loạng choạng bước đi, JungKook đưa cánh tay về phía trước để nắm cái ghế, từng cử chỉ của cậu đều lọt vào mắt các học sinh trong trường. Trường cũng trở nên ồn ào và tập trung nhìn về phía cậu, một số người lôi điện thoại ra quay, số người thì cười cợt cậu. Chỉ duy nhất một người luôn theo dõi hành động lúc đó của cậu, ánh mắt có phần lo lắng, cũng có phần khó hiểu.
JungKook hoàn toàn mất hết sức lực, cánh tay cũng từ từ hạ xuống. JungKook dần ngã về phía sau.......
________________End Chap_____________
Có gì sai sót xin thứ lỗi :'(
Da Reum chỉ là nhân vật hư cấu thôi nhé mọi người.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com