Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chapter 28

Kể xong mọi thứ, Taehyung tiếp tục mắt ngấn nước nhưng anh vẫn cố gắng không cho tuôn.

JungKook nhìn chăm chăm vào anh, từ lúc nào mà cậu đã rơi nước mắt với câu chuyện của anh, cậu xoay mặt nơi khác rồi lau đi những giọt nước mắt đó. JungKook đã không nhớ rằng khi mình chỉ mới 4 tuổi, cậu đã an ủi cho Taehyung bằng cách đưa kẹo cho anh nhưng những ký ức nhỏ nhoi đó cậu đã không thể nhớ vì bắt đầu từ 6 tuổi JungKook đã dần mất đi cảm xúc của riêng mình và khi 10 tuổi JungKook đã xảy ra tai nạn trước mặt họ và chạy rất nhiều máu khi Taehyung ở đó, cái hôm cậu bị chạy máu vì gai đâm đó Taehyung cũng đã khóc rất nhiều và các anh cũng đã an ủi Taehyung rất lâu anh mới ngừng khóc. Và hôm nay anh lại tiếp tục nhìn thấy những cảnh đổ máu và tai nạn, anh đã cố gắng trở về một mình và tự mình an ủi bản thân....Taehyung đã trưởng thành rồi. Nhưng anh vẫn ôm JungKook mà khóc sướt mướt, lỡ như người mà anh yêu lại tiếp tục xảy ra chuyện....chắc anh không thể sống nổi mất.

- Hết rồi!

Taehyung xoay mặt mím môi cười rồi nhìn cậu và anh phát hiện được cậu đang khóc nên anh hoang mang vô cùng.

- Ơ....sao em lại khóc như thế....ơ...JungKook à...

Taehyung hai tay xua loạn xạ, anh không biết phải làm thế nào để cậu ngừng khóc. JungKook mắt nhìn mãi gương mặt đang cố tươi cười kia của anh lòng cậu đột nhiên trở nên nhói, trải qua những nổi đau đó nhưng anh vẫn kể cho cậu nghe từ chính miệng của mình lúc anh kể những quá khứ kia chắc anh tổn thương nhiều lắm nhỉ?

Chẳng nói lên một lời nào mà JungKook cứ nhìn anh như vậy khiến anh cảm thấy rất khó xử, cố gắng suy nghĩ ra một câu gì đó để có thể xua tan đi cái bầu không khí này nhưng có lẽ dù có nói cái gì thì JungKook vẫn như thế, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào anh.

- Ừm......anh đi ngủ đây! JungKookie ngủ ngon nhé!_Vươn tay ra xoa đầu cậu, Taehyung đứng lên thì cậu liền nắm tay áo anh.

- Ngủ.....cùng nhau đi.

Nói ra câu đó thì đúng là rất xấu hổ nhưng JungKook vẫn nói, nếu anh ngủ cùng cậu chắc anh sẽ bớt tổn thương hơn, nếu anh kế bên cậu chắc anh sẽ không lén mà khóc một mình nữa và đó là lựa chọn của JungKook khi mà đã đắn đo một lúc lâu. Taehyung thật sự rất bất ngờ nhưng anh lại cực kì thích, nói ra thì đây đúng là lần đầu anh được ngủ cùng cậu và JungKook lại là người mở lời trước tâm trạng của Taehyung cứ thế mà tăng lên nhưng vẫn phơi ra cái vẻ mặt tổn thương đó. Nếu anh mà hớn hở rồi nhảy tưng tưng lên là bị đuổi ra ngay chứ không có ngủ nghỉ gì nữa. Taehyung gật đầu nhưng cái mặt thì vẫn diễn sâu ơi là sâu để không bị đá ra khỏi phòng, cái trường hợp kì cục này thật sự là lần đầu nhưng mà chắc không sao đâu vì JungKook tin anh mà.

- Anh ngủ dưới sàn đi....

JungKook thốt lên một câu khiến anh bị đứng hình. Cậu nói là ngủ cùng nhau giờ đột nhiên lại kêu anh ngủ dưới sàn, không lẽ cậu đã phát hiện cảm xúc thật của anh sao? Ềy không lý nào lại như thế, đã chung phòng rồi mà vẫn còn bắt ngủ ở dưới như thế tại sao không kêu anh ra ngoài mà ngủ cùng mấy đứa kia cho rồi đi! Ôi đau lòng làm sao ㅠㅠ

Taehyung tiếp tục diễn sâu, anh nhẹ nâng khóe môi lên rồi ôm gối lẳng lặng mà nằm xuống.

- Này....giỡn mà, nằm đây này.

Taehyung cứ vác cái vẻ mặt buồn rầu như thế thì mà chịu nổi nên JungKook đành kêu anh lên giường ngủ chung. Taehyung thầm cười trong lòng quay lưng với cậu rồi đáp.

-Không sao đâu!

- Sunbae *cau mày*

Bò từ dưới đất lên giường rồi nằm im mà không chút động đẩy nào Taehyung lại quay lưng với cậu, JungKook thở dài rồi cũng nằm xuống và bác bỏ cái ngượng ngùng đi.

JungKook chỉ nhắm mắt một lúc thì lúc sau cậu đã chìm sâu vào giấc ngủ từ lúc nào. Taehyung nhận thấy sự im lặng về phía cậu anh liền xoay người qua mà ngắm nhìn cậu, từ môi mũi đến mắt của cậu thật nó rất đáng yêu đôi môi nhỏ nhắn của thật sự rất khiến anh muốn sờ nó, hai cái má của của cậu anh chỉ muốn nựng nó thôi.

- Ềy không biết đâu!!

Taehyung không chịu nổi mà đưa tay ra nựng má cậu một cách thích thú.

Cười khoái chí, Taehyung cứ tiếp tục làm như thế cho đến cậu cau mày tức giận thì anh mới ngưng làm. Taehyung không chịu ngủ mà cứ nhìn khuôn mặt đáng yêu của cậu suốt cả đen.
°
°
°
°
"Mày đã cướp cơ hội của tao!"

"Mày phải chết"

"Đáng lẽ mày nên đối xử tốt với tao từ đầu chứ?"

"JEON JUNGKOOK"

*tiếng súng nổ*

"Không được.......không được...."

"Làm ơn đừng nhắm mắt....LÀM ƠN"

"JungKook à..."

"Anh xin lỗi...."

"Anh đã bảo vệ được em rồi......"

"Làm ơn..........."

"Làm ơn....."

"JungKook à....anh yêu em"

"HYUNG!!!!"

- Làm ơn......làm ơn.......

Những giấc mơ đáng sợ kia cứ xuất hiện liên tục, giọt nước mắt rơi xuống rốt cuộc cậu đã nhìn thấy gì vậy?

Taehyung ngủ bên cạnh nhận thấy điều gì đó từ JungKook anh liền bật dậy nhìn cậu, vẻ mặt sợ sệt và những giọt nước mắt đang rơi kia có lẽ cậu đã mơ thấy một điều rất tồi tệ.

- JungKook à.....JungKook à có anh đây!

Taehyung nhẹ lây người cậu, giật mình dậy JungKook thở hổn hển cậu di chuyển ánh mắt sang anh đột nhiên cậu ôm anh khóc, cơ thể JungKook rung lên cậu đang sợ và rất sợ.

"Tại sao em lại khóc như thế....? Ở đây chỉ có anh và em thôi mà...."

Choàng tay qua đáp trả cái ôm của JungKook, anh siết chặt người cậu lòng đau nhói vô cùng...đến khi nào thì thằng nhóc này mới có thể cười đùa một cách thoải mái đây?
_______________End Chap_____________
Mình sẽ tạm không đăng fic trong vòng ba đến bốn ngày nha. Mình bận công việc riêng nên mong mọi người thông cảm và mong rằng mọi người sẽ không quên mình. Thank you~~~~

Hãy nhớ đến Huy ngầu boy này nhen :)) yêu mọi người *heart heart*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com