Chapter 46
JungKook bước vào nhà cùng sáu anh bảo vệ của mình, họ cẩn thận mọi thứ vì cậu còn khá là yếu...cái đó là đối với họ thôi chứ JungKook đã khỏe từ lâu rồi. Thở dài thở ngắn nhìn các anh mà cậu bất chợt nở cười một cách yêu thương dành cho họ.
- JungKook à!!
Mẹ cậu từ bếp chạy ra đón cậu chưa gì đã ôm chặt lấy cậu, nước mắt cứ trào vì mừng. JungKook ngẩn ngơ nhìn mẹ của mình rồi lại vươn tay ra vỗ nhẹ lưng bà để an ủi.
- Cảm ơn vì con đã tỉnh lại.....
Cậu không đáp lại câu nói mà chỉ cười một cách yên bình. Ông Jeon đứng từ xa nhìn cậu, mắt ngấn nước ông bước tới từng bước để gần cậu hơn. Bao nhiêu ngày bận rộn ông không thể nào sấp xếp để đi thăm cậu, trong lòng bao nhiêu là sự lo lắng và nhớ nhung rồi ông lại cảm thấy có lỗi với đứa con trai của mình vô cùng.
Người vợ tránh một bên để có thể cho hai cha con họ ôm nhau, ông Jeon thấy thế liền ôm chầm lấy cậu, tay của ông liên tục xoa vào phần lưng của đứa con trai mình.
- Ba xin lỗi....
- Không đâu ạ.
- Ba rất xin lỗi con.....
- Không sao đâu mà....
- Ba....
- Thôi bớt diễn, cho thằng bé vô phòng nghỉ ngơi đi.
Thế là câu chuyện cảm động giữa hai cha con kết thúc tại đó, ông Jeon lau nước mắt một cách đắng cay JungKook và các anh có hơi bị rưng rưng nhưng cũng bật cười vì câu nói cắt ngang của bà. Tất cả vào nhà với tiếng cười phát ra, SeokJin vào bếp phủ mẹ như mọi khi còn ông Jeon và bốn đứa con ngồi vào bàn, Jimin thì đưa cậu vào phòng nghỉ ngơi.
- Thay đồ xong ra ăn cơm nhé rồi nghỉ ngơi đi nhé!
Jimin xoa đầu cậu yêu thương, JungKook nhẹ gật đầu rồi cười với anh. Nụ cười xinh đẹp này của cậu đã lâu lắm rồi anh không ngắm nhìn, ánh mắt long lanh mỗi khi nhìn anh thật sự anh nhớ đến điên dại.
-!!!!!!!???
*RẦM*
-Ah!!!!!
Jimim bất ngờ hôn vào đôi môi nhỏ nhắn kia rồi nhanh chóng bỏ chạy khiến anh va phải cửa và phát ra tiếng rất lớn cộng thêm giọng hét thất thanh xủa Jimin-ssi khiến cho căn nhà một phen hốt hoảng cứ tưởng rằng là động đất, còn JungKook thì ngẩn ngơ ngồi tại chỗ vì cú shock lúc nãy.
- Chuyện gì vậy Jimin?_Ông Jeon
- Hả? À dạ không....!!
- Làm gì mà cậu chạy dữ vậy? JungKook rượt đánh à?_Yoongi
Câu hỏi cứ liên tục xuất hiện còn Jimin thì lại không dám trả lời, anh xua tay xua chân rồi trở về ghế ngồi. Nhưng cặp mắt không chịu di chuyển sang nơi khác mà cứ chăm chăm vào phía anh mãi thôi.
- Không có chuyện gì mà! ==
Cuối cùng thì ai nấy trở với việc làm của riêng mình sau khi Jimin nói một câu chắc nịt.
Tại phòng của JungKook. Cái con người kia chưa chịu đứng dậy thay đồ mà vẫn còn ngồi đơ người ở đó.
- Chuyện gì đang xảy ra với mình vậy....?
Cậu lắc mạnh đầu một cái rồi vội đứng lên thay đồ.
*reng~ reng~ reng~*
Vừa khi đứng lên thì chuông điện thoại của cậu reo, JungKook dừng tay rồi quay người qua nhìn điện thoại đang reo kia. JungKook nheo mày nhìn vào số máy kia cậu liền vươn tay lấy điện thoại đưa lên nhìn.
- Jeon JungKook xin nghe...
- Chúc mừng cậu đã về nhà Jeon JungKook.
- Ai....vậy ạ?
Vẻ mặt của JungKook dần trở nên nghiêm trọng, đôi mày cau lại đến khó coi.
- Bạn thân của cậu, Nam.....Da Reum đây!
-......!!
- Chưa bao lâu mà đã quên tớ rồi sao? Buồn thật đấy!
JungKook chẳng thể nói một lời nào mà chỉ biết im lặng nghe Da Reum nói.
- Nhà cậu vui thật nhỉ? Tớ có thể nghe rõ tiếng cười của mọi người đấy.
- Chắc là cậu không muốn nói chuyện với tớ, được thôi. Tớ sẽ đi thăm cậu sau!
Nói xong Da Reum liền cúp máy, JungKook câm lặng không thể thốt lên lời nào, đột nhiên cổ họng của cậu khô khan đến khó chịu. Cậu chẳng muốn thay đồ nữa nên đã chạy ra ngoài với bộ đồ cậu trên người.
- JungKookie em không thay đồ sao?_Hoseok
Ánh mắt như muốn cầu cứu nhưng lại không thể nói, JungKook đang rất sợ dù khônh biết là đang sợ chuyện gì nhưnh cậu thật sự rất sợ. Câu nói đến thăm của Da Reum khiến cậu không nào an tâm nhưng cũng không thể nói với mọi người biết được.
- Sao vậy JungKook?_NamJoon
Thấy vẻ mặt sợ sệt của cậu các anh cũng dần cảm thấy lo lắng thay, nhìn cậu như vậy Yoongi vội đứng lên tiến tới gần cậu. Anh đặt tay phải vai cậu tay trái thì xoa lên mái tóc của cậu Yoongi nhẹ giọng hỏi.
- Có chuyện gì sao?
JungKook nhìn anh với đôi mắt ngấn lệ nước mắt như sắp trào ra ngoài. Thấy cậu như vậy năm người kia và cả ông Jeon cũng trở nên lo lắng mà tiến gần cậu hỏi chuyện.
- JungKook à con bị làm sao vậy?
JungKook dời ánh mắt sang ba của mình rồi nhẹ lắc đầu.
- Con đói rồi ạ....
- Được rồi, ngồi vào bàn ăn cơm đi!
SeokJin và Yoongi cùng nắm tay cậu kéo tới bàn ăn.
Ngồi mà JungKook cứ đơ ra như vậy khiến ba mẹ cậu cảm thấy khá lo lắng, riêng Jimin thì chỉ biết lý do cậu đơ như vậy là bị anh hôn lúc nãy nhưng không đến nổi cậu sốc đến phát khóc như đâu. Jimin khônh thể rời mắt khỏi cậi cho đến khi cậu nhìn anh thì anh mới quay ra chỗ khác một cách ngại ngùng và sau đó thì cậu lại trở về tình trạng ngơ ngác như lúc nãy.
Tất cả đều ngồi ngay ngắn tại chỗ của mình, ngồi nhìn JungKook múc từng muỗng cơm một cách chậm chạp như vậy thật sự là rất khó chịu cứ như vậy thì khi nào mới xong chén cơm?
- JungKook à!
- Dả?
- Con sao vậy?
- Dạ Không!
Cậu cười một cái rồi lại tập trung vào ăn cơm như thường, bà nhìn đứa con trai của mình liền thở ngắn thở dài. Ngừng bận tâm một lúc thì lại thấy trên tau cậi và các đều đeo đồng hồ y hệt nhau nhưng trên tay của SeokJin lại không có, tính tò mò lại trổi dậy bà đặt muỗng xuống nhìn các con của mình liền hỏi chuyện.
- SeokJin à đồ đôi của con đâu?
- Dả? À...đồng hồ ạ?
- Đúng rồi.
- Đồng hồ là ba của Da Reum cho tụi con, vì thiếu của JungKook nên con đã đưa cho em ấy rồi ạ.
Nghe thế cậu liền kiểm tra cổ tay của mình, cậu nhìn SeokJin một cách ngơ ngác anh xoay qua cười xinh đẹp với cậu.
- Nhưng đồng hồ đó là sao?
- Nó rất có lợi đấy, nếu mình có chuyện thì lập tức cái đồng hồ này sẽ làm việc khi mình nấm chặt nó và sẽ có mấy chú cảnh sát tới đấy ạ_NamJoon
-Ừm......nghe không hiểu là mấy....nhưng thôi kệ!
- há há há há há
-......
- Chúng ta có nên mở tiệc không nhỉ?_Ông Jeon
Chỉ vừa nghe từ tiệc JungKook đã há hốc mồm và quên đi cái sự ngơ ngác từ đầu truyện đến đuôi của câu truyện.
- TIỆC??????????
Cả đám đồng thanh.
- Đúng rồi!
- NÊN Ạ!!!!!!
chẳng chần chừ một phút giây nào Jungkook đã vội đứng lên và hét thật to như vậy, im lặng đứng hình bởi cậu nhưng rồi cũng bật cười vì cái sự đáng yêu này
- Tuần sau rồi mờ tiệc!
- Ơ mẹ!!!
- Sao? Sao? Làm sao?? Con vừa mới xuất viện đấy JungKook à!
- Con khỏe rồi mới được xuất viện chứ ạ.....
- Không là không!
-......
Thấy vẻ mặt chù ụ đáng yêu của cậu các anh lại không thể kìm chế được liền năn nỉ mẹ dùm cho cậu.
- Mẹ, mở tiệc là khi vừa mới trở về nhà như vậy mới vui ạ!_SeokJin
- Đúng rồi ạ, dù sao thì chưa kịp no mà...._Taehyung vừa nói mà vừa để ý mặt của bà, tim thấp thỏm vì lo lắng.
-....được rồi!
- YESSSSSS!!!!!!!!!
Các anh và cậu vì quá vui nên đã nhảy lên ghê múa may hết sức có thể khiến bà và ông bị một phén hú hồn, chưa kịp ăn miếng nào mà các anh và cậu đã nhanh tay vội dẹp hết chén dĩa cơm nước trên bàn cả cái muỗng đang nằm trên tay bà cậu cũng dọn đi luôn.
- Con xin phép ạ!
JungKook lễ phép đặt một bên tay dưới bụng cúi người với lấy muỗng trên tay bà rồi từ từ lùi đi một cách tỉnh bơ. Hai vợ chồng nhìn mặt xong liền bật cười.
- Này các cậu, tớ sẽ phụ trách đi mua đồ_ SeokJin
- Em đi với anh.
- Không JungKook, em ở nhà!
Dứt câu, anh liền lấy giấy ra viết những thứ cần mua để làm đồ ăn, còn đồ trang trí thì may sao ở nhà có sẵn dù nhà chưa từng mở tiệc lần nào. JungKook chăm chú nhìn SeokJin viết mà trong lòng thì đang rất muốn đi cùng anh, nhưng sao giờ vì đảm bảo cậu sẽ không bị mệt nên anh đã không cho cậu đi đến cả việc giúp đỡ ở nhà mà các anh cũng chẳng cho cậu đụng tới.
- Tớ đi nhé!
- Ờ!!
SeokJin rời khỏi, JungKook liền vào phòng lấy điện thoại để chụp lại nhưng khoảnh khắc vui vẻ này.
- JungKook à qua đấy lấy dùm anh cái này!_Yoongi
- Vâng!
Nhưng lại bị Yoongi sai bảo như thế nên cậu không thể vào phòng lấy điện thoại được nữa.
- Ahhh NamJoonie làm vỡ đèn màu rồi!!!!!
- Ahh'!!!!!!!!!!
- Tớ xin lỗi......
- YA KIM NAMJOON!!!!! AI LẠI TREO CÁI ĐÓ Ở NHÀ VỆ SINH!!!!!!!!
- Tớ....tớ xin lỗi....
- NamJoon à con lại làm vỡ đèn rồi à?
- Con xin lỗi ạ ㅠㅠ
Trong nhà có cả đống lộn xộn xung quanh và người gây ra nhiều nhất lại là NamJoon chỉ mấy lần sai sót đó thôi lần sau anh trở nên làm rất tốt rồi, tiếng la rầy từ mấy con người kia khiến căn nhà trở nên ồn ào hơn rất nhiều. JungKook nhìn các anh rồi liền chạy vào phòng lấy điện thoại, vừa ngay lúc đó tin nhắn từ một người vừa được gửi đến cho cậu, cậu liền cầm điện thoại lên.
-......!!!!!!!!!!
"- JungKook à, cậu để SeokJinie ra ngoài một mình như vậy thật là bất cẩn quá đấy, này hình như cậu đang mở tiệc nhỉ? Tớ cùng tham gia nhé? Sẽ có rất nhiều khách đấy...."
- Da Reum.......
_________________End Chap____________
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com