Chapter 5
- Ờm......các anh có thể ngồi chỗ khác không? - JungKook nhìn các anh, cậu rụt rè nói.
- Hửm? Jimin kêu tụi này qua ngồi đây mà- Yoongi nhìn Jimin nói, Jimin nhìn JungKook rồi gật đầu. JungKook rất bối rối và khá là lúng túng khi đột nhiên cả đống người ngồi xung quanh cậu như thế. Cậu vốn dĩ là đứa không thể kết bạn với ai, và cậu cũng không được ai chú tâm quá nhiều hoặc ngồi cạnh như thế hay là ngồi cùng bàn ăn với cả đống người như này cả. Ngoại trừ Da Reum ra thì cậu hoàn toàn không tiếp xúc với ai hay nói chuyện hoặc quá thân với ai khác. Một số người trong cái trường này họ biết tình trạng của cậu, cũng rất muốn kết giao với cậu để có thể giúp được cậu cái gì đó. Nhưng nhận lại, cậu chỉ thấy họ đang thương hại mình, không xem cậu như một người bình thường khác, mà họ toàn toàn chỉ nhìn thấy cậu là cái đứa lúc nào cũng yếu đuối, bệnh tật đầy người rồi lại ra vẻ thương hại....chẳng có ai khiến cho JungKook thoải mái ngoài Da Reum...nhưng hôm nay cậu lại khiến cho cô tổn thương quá nhiều.....bây giờ thì cậu lại ngồi cùng bàn với đám người mà Da Reum thích, cậu lo lắng rằng, nếu như cô nhìn thấy...cô lại buồn cậu, vì từ sáng, Jimin và Hoseok hoàn toàn tránh Da Reum và không màn đến Da Reum dù một chút, nhưng thay vào đó hai người họ cứ mãi quan tâm và nói chuyện với cậu....bây giờ thì tiếp tục ngồi cùng bàn và chẳng còn chỗ trống nào nữa......
JiMin cứ thấy JungKook ngồi mãi như thế, cứ 2-3 phút là lại đừ ra mà chẳng ăn uống gì....Jimin lay nhẹ vai cậu, thế là cậu giật mình và liền nhìn anh, mắt cậu tiếp tục di chuyển nhìn những người còn lại. Cả sáu người đều nhìn cậu.
-E....em xin phép..... - JungKook vội vội vã vã bâng dĩa cơm đi, Jimin muốn đứng lên đi theo nhưng bị Yoongi giữ chân lại.
- Cậu ta là ai thế? Cậu quen sao?-Yoongi hỏi
- Cậu và cậu ta nhìn có vẻ thân nhỉ? - TaeHyung ngậm thìa rồi nói.
- Nhìn cậu ta bối rối như thế, chắc không quá thân đâu! - NamJoon nói.
- Đúng là tớ có quen.....nhưng chỉ vừa mới gặp được cậu ta hôm qua trên xe buýt và có cơ hội vào nhà cậu ta thôi..... - Jimin nói.
- Woa....cậu xông luôn vào nhà người ta cơ?????? - SeokJin ngạc nhiên nhìn anh.
*bụp*
Jimin dùng thìa đánh vào đầu của Jin.
- Ầy......nói vớ vẩn- Jimin nhăn mặt nói. Thấy cảnh như thế cả đám liền lăn ra cười, cười đến mức đau bụng ỉa (xin lỗi mọi người vì câu này hơi dơ) =))
-Ya!!!!! Dù có bằng tuổi thì tôi đây cũng lớn hơn mấy người đấy!! - SeokJin tức giận quát lớn, anh chỉ chỉ trỏ trỏ vào năm con người kia, thế là cả đám cười lăn, cười như muốn tắt thở đến nơi. Mấy cái giọng cười "nhỏ ơi là nhỏ" của năm con người kia kéo hết sự chú ý cả cantin, trong đó có JungKook vừa mới rời khỏi cái bàn đó không quá lâu, và dĩ nhiên....Da Reum cũng nghe thấy mấy giọng cười đó, cô nghĩ rằng, có lẽ JungKook đang rất vui vẻ cùng các tiền bối nên đã cười lớn tiếng đến như thế.
Ăn uống, cười đùa no nê. Các anh lại tiếp nói về chuyện JungKook.
- Cậu bảo là có quen....nhưng chỉ vừa mới gặp được trên xe buýt hôm qua và có cơ hội đến nhà....thế cậu đã nhiều lần gặp cậu ta à? - Hoseok nhăn mày hỏi.
- Này....dà~~~~~ tớ nghĩ các cậu thấy em ấy xong sẽ nhận ra cơ chứ??? - Jimin ngã lưng dựa vào ghế nói. Nghe được câu nói đấy của Jimin thì cả năm đều tròn mắt ngạc nhiên.
- Thế là bọn này cũng từng biết sao???? - Taehyung hỏi. Jimin khoanh tay gật đầu.
- OMG...... - Hoseok hai tay nắm tóc, lưng thì dựa vào ghế.
- Thế bảo sao tớ cõng em ấy thì thấy em ấy nhẹ xong liền lo lắng nhỉ..... - Hoseok tiếp tục nói.
- Liên quan???? - Yoongi cau mày nhìn hoseok.
- Quá liên quan đấy chứ!!!!! - Hoseok hét lên.
- Thế bảo sao bọn này không gặp được hai đứa bây là vì đang đi gặp trai cơ à?? - SeokJin vẻ mặt khó chịu nói. Jimin và Hoseok cứng họng chẳng biết nói thêm gì mà chỉ nhìn SeokJin.
- Lúc nãy thì xưng "cậu ta" này nọ bây giờ thì xưng luôn là "em ấy", đa tính cách à? :)) - NamJoon nói. Cứng họng lần hai.....
- Stop Stop!!!! Dừng đâm chọt nhau đi, vào lớp học thôi, cũng sắp tới giờ lên lớp rồi. GIẢI TÁN - Taehyung nói xong liền vỗ tay một cái thì cả đám đều đứng lên bước đi.....
- Mài nghĩ mài là boss à "tê hông"?- Sau đó thì bị Jimin kẹp cổ tới tấp, thế là mấy người còn lại phá ra cười.
_________________________
JungKook bước vào lớp học. Trước mặt cậu là Da Reum, cậu không biết là cô đã ăn gì hay chưa.....hay là cô đã không ăn gì mà chỉ cố gắng tránh cậu đi....thật sự bầu không khí chẳng có tí gì gọi là vui ve hay thân mật như trước đây nữa.
JungKook chậm rãi bước vào bàn học. Trên tay Da Reum là cây kim may, JungKook vừa khi tính ngồi xuống bàn thì cô đưa cây kim lên cao, suýt chút nữa thì đã đâm phải cậu. JungKook giật mình lùi về sau khiến cho bàn ghế đều ngã xuống, Da Reum cũng rất giật mình khi suýt nữa đã gây ra chuyện lớn.
- JungKook ah cậu không sao chứ....tớ xin lỗi....tớ...tớ xin lỗi.....- Cây kim vẫn cầm trên tay, nhưng Da Reum thì cứ tiến gần cậu khiến cậu sợ hãi mà lùi về sau. Ánh mắt sợ hãi của cậu, nước mắt thì đã tràn ra, Jungkook cứ mãi lùi ra sau. Da Reum nhận ra cô vẫn đang cầm cây kim trên tay thì cô nhanh chóng thẩy ra xa và liền chạy đi ôm cậu. Cả lớp có một phen đau tim vì Da Reum và cũng lo lắng cho JungKook.
- Tớ xin lỗi........... tớ không cố ý.....- Da Reum ôm chặt thân thể của cậu và khóc rất nhiều, cậu vì quá hoảng hốt nên cứ liên tục thở dốc....dù một tai nạn nhẹ...cũng có thể sẽ khiến JungKook mất mạng hay thậm chí...là nằm mãi trên giường bệnh và chờ đến ngày chết......đấy là khi tại sao lúc nãy cậu đột nhiên rơi nước mắt như thế. Cậu còn có suy nghĩ rằng.....có lẽ vì quá thân với những người mà Da Reum yêu nên cô đã muốn làm hại cậu chăng? Nhưng hoàn toàn không....chỉ là cô may lại cái chiếc cặp xách đã bị rách một chút của cậu lại mà thôi....có lẽ cậu đã nghĩ quá xa rồi......
- Tớ....không sao - Jungkook nói từng chữ một, cậu nhẹ sờ vào tấm lưng của Da Reum để an ủi cô. Bây giờ cậu cũng có thể lấy lại hơi thở một cách bình thường trở lại. Ánh mắt khó chịu của học sinh trong lớp cứ hướng về Da Reum, rõ ràng là cô đã suýt gây ra tai nạn cho JungKook nhưng bây giờ JungKook lại an ủi ngược lại cô.
-Hức....... - Da Reum ngước lên nhìn cậu, cô vẫn khóc vì sợ hãi....và có lỗi. JungKook nhìn cô thì vội lau đi nước mắt rồi nhẹ mỉm cười. Da Reum hoàn toàn nhìn cậu một cách ngạc nhiên.
- Trở về bàn học đi....giáo viên sắp tới rồi... - JungKook nói với tông giọng trầm rất ấm lòng. Da Reum vì quá ngạc nhiên nên cứ ngước nhìn cậu, có lẽ đây là lần đầu tiên cô thấy được cậu cười, và cả cái tông giọng trầm ấm đấy. Gì đây Jeon JungKook? Cậu ta rất nam tính....thật sự là rất nam tính......nhưng JungKook làm như thế chỉ vì muốn Da Reum ngưng khóc mà thôi.....chẳng có gì để cậu phải cười vào cái lúc đấy cả, nhìn xem lúc nãy cậu đã hoảng sợ biết bao nhiêu? Da Reum khiến cho học sinh trong lớp tăng thêm phần khó chịu.
Các học sinh, cậu và Da Reum đều ngồi vào bàn học. Nhìn JungKook có vẻ rất bình thường, nhưng không ai biết được hiện tại cậu đang chiến tranh như thế nào, tay chân vẫn còn rung nên cậu cứ nắm chặt thành đấm. JungKook nhắm chặt mắt rồi lại mở ra, cậu cố gắng giữ bình tĩnh cho đến khi buổi học cuối cùng kết thúc.
Da Reum vui vẻ dọn đồ đạc trên bàn cất vào túi của mình, cô vui vẻ xoay người nói chuyện với JungKook.
- JungKook ah! Tối nay cậu có đi học thêm không?
- Tối nay....tớ không có buổi học thêm nào cả.....- JungKook chậm rãi trả lời.
- Lại nữa sao??? Ya~ tớ đã đi học một mình suốt hai đêm liền đấy!!- Da Reum nũng nịu dậm chân.
- Tớ xin lỗi....khi nào có buổi học thì tớ nhắn cậu - JungKook sờ vào đầu Da Reum rồi lại nhẹ cười. Da Reun chìm đắm vào nụ cười của cậu, dù nụ cười đấy có không thật lòng đi nữa....thì vẫn rất đẹp. Giây phút căm ghét lúc nãy của Da Reum đối với cậu bây giờ thì không còn nữa. "JungKook là con trai mà...mình quên mất, tại sao lại ghen tỵ chứ cái con ngốc này" Da Reum nhìn mặt cậu rồi chợt nghĩ trong đầu.
Da Reum và JungKook cùng bước ra ngoài trường, Da Reum cười tươi vẫy tay rồi liền quay lưng đi, cậu cũng cười cũng vẫy tay với cô. Sau khi Da Reum đi mất, khóe miệng JụngKook hạ xuống và trở lại với vẻ mặt như mọi khi.
________________End Chap___________
Có ai đã chơi game BTS Superstar chưa? thật sự là game khá khó và dạo này mình ngồi cày game với bận một số việc nên Wattpad lẫn facebook mình đều không onl luôn =)))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com