Chapter 8
Đã sang chap thứ tám nhưng đây chỉ mới là buổi sáng hôm thứ ba mà thôi :D
Ánh nắng sáng sớm không thể chiếu vào cái tấm rèm đen và dày treo trên cửa sổ đấy nên cái con người đó vẫn ngủ cực kì ngon lành. Nghĩ là ánh nắng sẽ chiếu xuyên rèm cửa và chiếu vào khuôn mặt xinh đẹp sao? Nhầm to rồi :D
*pung pung pung à ppà ppà ppá ppa ppà ppa ppá Gút mo ninh à ppà ppa ppá ppa ppà ppa ppá gút mó ning à ppà ppa ppá ppa ppà ppa ppá bíu ti phun đêy~*
Chuông báo thức "dịu nhẹ" vang lên cả cái căn phòng trắng xóa đấy chỉ trừ cái rèm là nó màu đen thùi lùi như cái cảm xúc của cái người đang ngủ đấy mà thôi.
JungKook lấy gối che đi cái tai đang bị tra tấn với chuông điện thoại đấy, lăn qua lăn lại một hồi lâu mà cái chuông báo thức đấy thì cứ liên tục hét lên như thể chuông báo cháy. Nó to mà to xúc phạm người ngủ luôn.
JungKook chịu không nổi mà bật dậy cầm điện thoại lên bực mình tắt chuông báo thức đi, cái khuôn mặt nhăn nhó khó coi vào buổi sáng của cậu thật sự là hiếm gặp luôn. JungKook mắt nhắm mắt mở đặt chân xuống giường xỏ chân vào dép rồi bước ra ngoài phòng đi đến nhà vệ sinh.
- JungKook ah đi đứng gì thì phải mở mắt lên con, té là có chuyện đấy!!- Mẹ cậu tay cầm dao người mang tạp dề đứng trong bếp theo dõi cậu rồi hét lên.
JungKook đứng yên khoảng 20 giây rồi từ từ mở mắt nhưng bất thành.
Hôm nay cậu khác với mỗi bữa sáng, mỗi bữa cậu dậy sớm hơn báo thức và chuẩn bị rất gọn gàng từ cặp xách quần áo và tóc tai rồi sau đó thì vác cái biểu cảm lạnh băng ra ngoài.
Còn bây giờ thì cái bổ dạng sáng sớm của cậu thật sự rất buồn cười và cực kì dễ thương luôn, tóc tai thì rối rắm dựng lên dựng xuống mắt thì không thể mở lên nổi môi thì cứ chu ra như thế còn quần áo thì rộng thùng thình che hết cái tay và chân còn thêm xệ vai và lộ một chút xương quai xanh nữa chứ.
Có thể nói là vừa sẹc xy lại còn dễ thương chăng....?
- Sao con như ăn mày thế Jeon JungKook? - thì ra trong mắt ông Jeon cậu không hề sẹc xy hay là dễ thương cả thay vào đó là giống ăn mày hơn........
- Đứng đấy làm gì? Nhanh rửa mặt tắm nước thay đồ rồi ăn, còn phải đi học nữa nè~ - Bà nhẹ giọng nói với con trai mình nhưng mắt với tay thì bận vào chuyện khác.
JungKook vẫn nhắm mắt đứng đó. Cái trạng thái ngáy ngủ này có vẻ là cậu đã ngủ rất ngon và ngủ thay cho những ngày vừa qua cậu đã không ngủ được mà chỉ biết suy nghĩ sáng thì lại dậy rất sớm.
-JungKook à nhanh lên đi con.
- JungKook ah rửa mặt rồi đi học đừng ngủ nữa
"Ửng.....?? Sao giọng ba trẻ thế??"
JungKook nghe được giọng nói không mấy quen thuộc vừa cất lên lúc nãy mà cau mày. Cậu mở mắt lên thì thấy sáu con người đó đang ở trong nhà cậu.
"Oh man holy shit!!"
JungKook sửng sốt nhìn sáu người đang tươi cười vẫy tay trước mặt cậu.
- Dễ thương thật~ - Taehyung nhìn cậu rồi mím môi cười đến mức mất tiêu luôn cả đôi mắt và Jimin lẫn những người còn lại cũng thế.
- Các tiền bối......?- JungKook mắt mồm to tròn cùng một lúc. Ôi cái bộ dạng bây giờ của cậu....lại còn đứng trước mặt sáu cái con người đó nữa chứ....có lỗ nào để cậu chui không.....?
- Ở....ở...ở đây làm gì thế???? - JungKook hoàn toàn tĩnh ngủ cậu ấp úng hỏi.
- Đón em đi học - Jimin cười nhìn cậu.
- Ai mượn?!!? - Cậu trừng mắt nhìn sáu anh.
-......
Cả bọn chẳng biết nói gì mà chỉ chớp chớp mắt nhìn.
JungKook nhìn các anh một hồi lâu thì ngước mặt lên thở một hơi thật dài rồi sãi chân bước vào nhà vệ sinh.
________________________
Tối hôm qua.
Jimin sau khi kể xong mọi chuyện thì tất cả đều im lặng chẳng ai nói với ai.
Và Jimin cũng đã kể cho các anh biết về căn bệnh của cậu, đến anh cũng chỉ vừa mới biết được tình trạng của cậu khi anh đi đón cậu đi học và gặp được ông Jeon.
- chắc......em ấy phải chịu đựng nhiều lắm.....
Taehyung cúi đầu trầm giọng mà lên tiếng. Bầu không khí lại tiếp tục yên ắng đèn chớp nháy kia cũng chẳng còn khiến các anh phải rùng mình nữa.
- Chuyện sẽ thế nào khi tụi mình kế bên em ấy đến hôm nay nhỉ?
SeokJin nói
- Dĩ nhiên là em ấy sẽ không trầm tính và thiếu thốn nụ cười đến như vậy rồi.
Yoongi nói.
- Tớ luôn bên cạnh em ấy, nhưng em ấy thì lại không biết sự xuất hiện của tớ....tớ thật sự tiếp xúc jungKook là lúc trên xe buýt....tớ có kể cho các cậu nghe mà phải không? - Jimin nói. Tất cả nhìn Jimin rồi gật đầu sau đấy thì bầu không khí lại trở nên nguyên vẹn.
Tất cả sáu người cứ ngồi im lặng như thế đến tận khuya muộn.
- Đi ngủ thôi nào~ - SeokJin vỗ lưng hai đứa bên cạnh mình rồi kêu tất cả đi ngủ. Từng người từng người đứng lên về chỗ của mình thì Jimin dừng lại như đang muốn nói gì đó.
- Ngày mai cùng nhau đi đón JungKook nào!!! - Jimin nói xong thì mím môi cười nhìn năm người còn lại.
-Ok!!!
__________________
Trở về thực tại.
JungKook đã thay xong đồ rồi bước ra ngoài để ăn sáng mắt thì cứ nhìn các anh.
Cái bàn thì chỉ có bốn cái ghế mà đến tận chín con người thì biết ngồi đâu cho hết.....?
- Lại về trường ăn samgak kimbap nhỉ.....
Hoseok thở dài nói. Chuyện là.....vì không đủ ghế nên sáu người đều ra ngoài đợi cậu và chẳng có ai ở lại dùng bữa. Trời rất lạnh các anh thì run bần bật cả cơ thể chẳng chịu ở yên với cái thời tiết lạnh thấu xương này.
Cứ ngỡ là Jungkook sẽ hành hạ các anh mà ăn từ từ để cho các anh ở ngoài đấy thì tầm ba phút sau đã thấy cậu bước ra ngoài.
Jungkook thấy các anh đang run như máy cày thêm cái đầu mũi đỏ chót đấy thì thì lòng cảm thấy áy náy vô cùng.
- Chưa gì đã ăn xong rồi sao? - Taehyung nhìn cậu ngạc nhiên.
- Em ăn no chứ?? - NamJoon hỏi. Vẫn như mọi khi, cậu chỉ gật đầu thay cho câu trả lời.
- Đi....học thôi!! - JungKook nói xong cậu vội để tay trong túi quần rồi bước đi trước còn các anh từ từ xoay người đi theo sau.
-Ah!!! Jeon JungKook~~!! - Vừa bước ra khỏi cổng thì Da Reum chạy tới và đụng phải câu, cô ôm đầu kêu lên. Còn cậu thì loạn choạng suýt thì bị té may mắn thay các anh còn đang đứng sau cậu và kịp đỡ cậu lại. Còn cô thì vẫn đứng đó ôm đầu kêu đau ngước lên tính hỏi cậu có sao không thì thấy đầy đủ sáu người các anh đang đứng đó quan tâm cậu, sắc mặt của cô tiếp tục sụ xuống. Rõ ràng cô cũng bị đau nhưng chẳng ai thèm quan tâm hay chỉ cần hỏi "có sao không" thì có chết ai chứ??
- Da Reum ah cậu có sao không?
JungKook lo lắng tiến tới gần cô xoa ở chỗ đau.
- Ồ....tớ không sao...
JungKook nghe được cái giọng nói u buồn đấy thì cũng hiểu được vấn đề, cậu xoay ra sau nhìn các anh rồi cúi đầu xuống thở dài.
Trên đường đến trường, lên xe buýt rồi lại tiếp tục xuống xe các anh chỉ cười nói riêng một mình cậu mà chẳng quan tâm gì đến cô gái đấy cả. Cô hoàn toàn bị các anh đẩy ra xa khiến cô đâm ra ghét cậu.
________________
JungKook và Da Reum bước vào lớp học và ngồi ở vị của mình.
- Tối qua cậu ngủ ngon chứ?
- Ừm tớ ngủ rất ngon
- Lạ thật....hôm qua cậu sốc đến rơi nước mắt mà vẫn có thể ngủ ngon được nhỉ? Cứ mỗi lần bị sốc là cậu không thể ngủ mà?
Cậu quay qua nhìn Da Reum, cô thì chống cằm nhìn cậu với nụ cười trên môi.
- Tốt rồi Jeon JungKook cậu có thể vượt qua được cú sốc như thế tớ cũng vui....
JungKook quay đầu đi khóe miẹng liền nhếch lên một chút.
- Tớ cũng bất ngờ lắm chứ.
Nghe được câu trả lời của cậu cô liền tắt đi nụ cười trên môi
-..... Tối qua cậu về một mình sao?
Vẫn cái tư thế chống cằm đấy nhưng cô không hề nở một tí nụ cười nào.
- Ừm tớ về một mình.
Vì cậu không hề quan tâm gì về sự xuất hiện của Jimin nên cậu đã trả lời bâng quơ như thế cậu thì không hề để ý đến ánh mắt hiện tại của Da Reum.
"Nói dối............"
_________________End Chap__________
Khi nào mới được ủng hộ nhiệt tình như trước đây..............
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com