Chap 17: End
Ahihi, xin lỗi m.n vì sự chậm trễ của em nhak. Bây giờ thì vào truyện thôi.
---Let's go---
5 năm sau...
Hôm nay là sinh nhật Jungkook. Tuy người đã mất nhưng mọi thứ vẫn diễn ra như 1 bữa tiệc bình thường chỉ là thiếu chủ bữa tiệc. Các anh nhìn gầy và hốc hác hơn nhiều. Mắt quầng thăm, tóc hơi rối, gương mặt chỉ thấy da và xương, hoàn toàn trở lên khác lạ. Các anh đôi khi bị hạ đường huyết do làm việc quá sức và uống quá nhiều rượu đến phải nhập viện nằm cả tuần.
-Lâu quá không gặp, nhìn các anh hốc hác qua- Mei Mei từ đâu đứng cạnh các anh.
-Em cũng vậy- Jimin cười nhạt.
-Đã 5 năm rồi, xác anh Jungkook vẫn chưa tìm thấy sao?- cô.
-Bên em cũng đã tìm thấy chưa?- Taehyung.
-Vẫn là 1 con số 0, anh ấy như đã bốc hơi vậy- cô.
Bỗng ngoài cửa...
-Xin lỗi nhưng thiếu gia có thiệp mời chứ ạ?- vệ sĩ gác cửa chặn 1 cậu con trai và 2 người đàn ông sau đó.
-Xin lỗi, tôi không có- cậu ta sợ sệt.
-Vậy còn 2 vị kia?- vệ sĩ.
-Đây- họ đưa thiệp.
-Mời vào trong- vệ sĩ xem thiệp rồi cúi chào.
-Không thể để cậu ấy vào cùng?- vị khách kia nhíu mày.
-Mỗi thiệp chỉ được 1 người. Xin thứ lỗi- vệ sĩ.
-Haizz, thật là chỉ muốn xem họ sống thế nào thôi mà. Có cần phiền phức vậy không?- cậu bỏ kính ra. Là Jeon Jungkook.
-Chúng tôi không để bị lừa được. Cậu chủ đã mất cách nay 5 năm rồi- vệ sĩ không tin vào mắt mình.
-Đủ tin chưa- cậu chán nản lật áo sang 1 bên. Là vết sẹo chỉ riêng cậu có, vết sẹo của Jeon thiếu gia.
-Kookie, là em/anh/con thật sao?- các anh từ trong sảnh cùng Mei Mei và ông bà Jeon đồng thanh bước ra.
-Nae~ mới 5 năm m.n đã vội quên con rồi sao?- cậu phụng phịu.
-L...làm sao em có thể sống được? Chẳng phải em đã rơi xuống vực rồi sao?- Hoseok không tin vào mắt mình.
-Lúc đó là...
Flashback...
Jungkook tỉnh dậy thì thấy mình đang ở trong bệnh viện, đầu quấn băng trắng.
-Ưm...đây là đâu?- cậu
-Cậu tỉnh rồi hả? Đây là bệnh viện dưới chân núi. Tại mấy hôm trước thấy cậu ngất ở đó nên đem cậu đến đây. Tôi là bác sĩ của bệnh viện này- người đàn ông kia.
-Anh tên gì?- cậu.
-Tôi là Luhan, còn đây là Sehun, chồng tôi. Cũng là y tá trưởng- Luhan chỉ tay về phía Sehun.
-Cảm ơn rất nhiều. Tôi là Jeon Jungkook. Các anh có cần tôi giúp gì không?- cậu.
-Thiếu gia của Jeon gia? Không cần đâu- Luhan hơi nhíu mày khó chịu.
-Sao vậy? Anh đừng xem thường tôi. Tôi có thể làm được mọi việc đó- cậu chu môi.
-Mấy công tử nhà giàu nhất nhì nước như mấy người đâu cần phải làm gì, để tôi liên lạc với Jeon gia đưa cậu về- anh đột nhiên đổi cách xung hô.
-Này, tôi không phải người thích mắc nợ. Cứ xem như là tôi trả ơn đã cứu tôi cho anh đi- cậu.
-Thật sao?- Luhan nhìn vẻ mặt cương quyết của cậu thì bất giác đồng ý.
-Vậy đợi khi nào cậu khỏe lại hãy làm- Sehun nãy giờ mới lên tiếng.
-Cảm ơn đã tin tưởng tôi. Tôi nhất định sẽ làm thật tốt- cậu nở nụ cười răng thỏ.
Vâng, và trong 5 năm qua thì bệnh viện của Sehun và Luhan nhờ sự giúp đỡ của cậu đã trở thành bệnh viện nổi tiếng nhất nước.
Endflashback...
-Vậy đó- cậu cười.
-Cảm ơn 2 vị đây đã chiếu cố Jeon thiếu gia trong thời gia qua- ông bà Jeon.
-Không có gì đâu, Jungkook đây đã giúp chúng tôi rất nhiều- Sehun.
Các anh nãy giờ không nói được lời nào vì quá bất ngờ. Jungkook còn sống, em ây còn sống, lại còn sống rất khỏe mạnh nha.
-Các anh thất vọng khi thấy em về lắm hay sao? Hay là có con nào khác rồi- cậu lườm các anh.
-Không có. Kookie à, không có- các anh xua tay chối.
-Hứ, vậy sao không ai lên tiếng chào đón em về nhà vậy?- cậu chu môi.
-À...chỉ là bọn anh quá bất ngờ thôi. Chào mừng em về Jeon gia- các anh ôm cậu.
-Ặc...em ngạt thở mất- cậu đẩy các anh ra.
-Mei Mei, anh về rồi này- cậu thấy bóng dáng quen thuộc liền chạy lại.
-A-anh Jungkook? Anh còn sống? Hức...em vui quá...- cô xúc động.
-Con bé này. Vui mừng anh về nhà còn khóc lóc cái gì- cậu cốc lên đầu cô 1 cái rõ đau.
-Ây, hứ...-cô xoa xoa chỗ bị cốc vào.
-Cảm ơn anh đã tha thứ cho em- cô ôm cậu.
-Ừ...đã có ai hốt chưa?- cậu bỗng hỏi 1 cậu hơi bị không liên quan.
-Xí, trai nó xếp hàng dài theo em nha. Lêu lêu- cô.
-Chào anh dâu- 1 chàng trai nhìn rất lãng tử bước đến bên cô.
-Ai là vợ anh chứ?- cô.
-Xin chào, tôi là Mạc Hải Long, bạn trai của Mei Mei- chàng trai kia đưa tay ra bắt.
-Chào, tôi là Jeon Jungkook, anh trai kết nghĩa của Mei Mei. Cảm ơn anh đã chăm sóc Mei Mei trong thời gian không có tôi- cậu vui vẻ bắt tay lại.
-E...hèm...- cảm thấy ai đó cho mình ăn nguyên cả kí bơ, ông bà Jeon, các anh và cô lên tiếng.
-Đây là vợ của bọn tôi đấy. Mong anh giữ khoảng cách- Jimin bước lại ôm eo cậu.
-Jimin, kì quá đi- cậu đỏ mặt.
Bỗng...phụt...
Đèn trong sảnh tắt hết và ánh sáng tập trung về phía cậu và các anh.
-Kookie, em đồng ý gả cho bọn anh chứ?-các anh đồng thanh.
-Em...hức...đồng ý- cậu nở 1 nụ cười thật tươi.
-KOOKIE, BỌN ANH YÊU EM- đồng thanh tập 2.
-Em cũng yêu các anh- cậu ôm các anh.
Và tất nhiên không lâu sau đó, các anh và cậu đã cưới nhau. Giây phút appa Jeon trao tay cậu cho các anh thật đẹp.
-Jeon Jungkook, con có đồng ý lấy Kim Namjoon, Kim Seokjin, Jung Hoseok, Min Yoongi, Park Jimin, Kim Taehyung làm chồng dù giàu sang hay nghèo khó, khỏe mạnh hay bệnh yếu vẫn luôn yêu thương, che chở nhau chứ?- cha sứ.
-Vâng, con đồng ý- cậu.
- Kim Namjoon, Kim Seokjin, Jung Hoseok, Min Yoongi, Park Jimin, Kim Taehyung, các con có đồng ý lấy Jeon Jungkook làm vợ dù giàu sang hay nghèo khó, khỏe mạnh hay bệnh yếu vẫn luôn yêu thương, che chở nhau chứ?- cha sứ.
-Vâng-các anh.
-Các con chính thứ thành vợ chồng, có thể trao nhẫn cho nhau- cha sứ.
Cậu đeo nhẫn cho các anh mà muốn đau tay lun còn các anh chỉ đeo cho cậu 1 chiếc nhẫn sáng lấp lánh ở ngón áp út chững minh cho tình yêu của họ dành cho cậu.
-Kookie, bọn anh yêu em- các anh lần lượt cúi xuống hôn cậu.
___Hoàn___
______________________
Thế là bộ fanfic [AllKook] Cục bông nhỏ, chúng tôi yêu em đã hoàn thành bản chính. Sẽ còn ngoại truyện. Mong m.n đón xem. Yêu m.n 😘😘
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com