Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

P2-Chap 21: Khởi đầu mới ?!

Shin: Hình trên coi như hình của bé HanSung đi nha ~ ^^

Khi nghe tin JungKook sắp sinh, YoonGi cảm thấy lo lắng không thôi. Anh chỉ muốn ngay lập tức chạy đến bên cạnh cậu lúc này. Một phần, anh lại mong chờ được gặp đứa con của mình và cậu. Đây là đứa con của anh và cậu, là kết tinh tình yêu của anh và cậu.

"Kookie, đợi anh !!"

Khi YoonGi đến nơi thì hầu như mọi người trong căn cứ đều đã đứng ở trước cửa phòng khám của căn cứ để chờ đợi. Ngay cả Lim - người đưa JungKook đến cũng ở bên ngoài mà không được vào trong.

"Lim, Kookie sao rồi ?" YoonGi đi đến hỏi Lim.

"A, lão đại !! JungKook hiện giờ đang ở trong kia. KyungSoo đang ở trong đó cùng bác Won và hai bác Do nữa, LeeHan cũng ở trong đấy."

"Ừm. Đúng rồi, chuyện này là sao ? Không phải còn một tuần nữa mới đến thời gian sinh sao ?!"

YoonGi gật đầu khi nghe Lim nói. Cuối cùng mới thấy có gì đó không đúng liền hỏi Lim.

"Anh không nhắc chuyện này tôi cũng quên luôn đấy !!" Lim hậm hực nói.

"Sao vậy ?!" YoonGi nhíu mày.

"Tất cả là do Lee HaeMi mà ra !! Cô ta đẩy JungKook ngã !!!" Lim giận dữ nói.

"Lee HaeMi." YoonGi lạnh giọng, ánh mắt nhíu lại lộ ra sát khí. Dám động đến người của anh, giỏi lắm !!

"Lão đại, anh định......."

"Aaaaaaaaaa.........."

Ngay lúc Lim định hỏi YoonGi tính xử lý Lee HaeMi thế nào thì tiếng la của JungKook vọng từ trong phòng khám ra. Phải nói, tiếng la này thật rung chuyển đất trời !!

"Kookie...." YoonGi nghe tiếng la của cậu lại lo lắng.

"Min YoonGi !!!" JungKook la lên.

"Kookie, anh vào...." YoonGi định chạy vào với cậu.

"Anh đi chết đi !!!" JungKook lại la lên.

"......" YoonGi.

"......" Lim.

"......" Mọi người trong căn cứ.

"Lần sau đừng hòng ông đây sinh con thêm một lần nào nữa !!!! Đau chết ông đây rồi !!!!"

"......" YoonGi.

"......Khụ, lão lại a....." Lim bối rồi nhìn YoonGi.

"Tôi nên vào trong không ?!" YoonGi hỏi Lim.

Không thể trách anh hỏi như vậy. Người ta nói, phụ nữ khi sinh có thể một tay bứt hết tóc chồng mình, lại còn có sức lực phi thường hơn những ngày thường. Anh đây chỉ là đang lo lắng cho mái tóc và hình tượng của mình sau khi mà cậu nhìn thấy anh sau đó.

"........" Lim câm nín.

"Nên ?!" YoonGi nghiêm túc nhìn Lim.

Lim lắc đầu.

"Không nên ?!"

Lim tiếp tục lắc đầu.

"Vậy là nên hay không nên ?!" YoonGi nhíu mày.

"Lão đại, anh vẫn nên....."

Ngay lúc Lim định khuyên YoonGi vào trong thì tiếng khóc của trẻ con vọng ra. YoonGi ngay lập tức nhìn về phía phòng khám còn đang đóng của kia. Trong lòng đột nhiên trần ngập hạnh phúc. Anh không thể chờ được giây phút nào nữa, tức khắc chạy vào phòng.

"Cậu chủ, chúc mừng, là con trai." Bác Won vẻ mặt vui mừng, trên tay bế đứa bé ra cho YoonGi.

"Nó rất giống Kookie." YoonGi nhận lấy đứa bé từ bác Won, mỉm cười hạnh phúc.

"Đúng vậy, đáng yêu giống Jeon thiếu." Bác Won gật đầu nói.

"Bác Won, Kookie sao rồi ạ ?" YoonGi vừa bế con vừa hỏi.

"Jeon thiếu đã ngủ rồi." Bác Won nói.

"Cứ để em ấy nghỉ vậy, hẳn là em ấy rất mệt." YoonGi gật đầu.

"Vâng."

"Bác bế bé con dùm tôi đi, tôi vào mang Kookie về phòng nghỉ." YoonGi nói.

"Vâng." Bác Won nhận lấy bé con mà bế.

.

.

.

.

Ba ngày sau

"Ưm..." JungKook từ từ tỉnh lại.

"Kookie, em tỉnh rồi ?" YoonGi thấy cậu tỉnh liền đi đến đỡ cậu ngồi dậy.

"Yoonie..." JungKook mệt mỏi nói.

"Anh đây." YoonGi ôm lấy cậu, dịu dàng nói.

"Em ngủ bao lâu rồi ?!" Cậu hỏi.

"Ba ngày. Em làm anh lo lắng muốn chết." YoonGi hôn hôn trán cậu.

"Ba ngày ?! Em ngủ lâu như vậy ?!" Cậu ngạc nhiên.

Không nghĩ đến chính mình ngủ lâu như vậy. Người ta nói khi sinh thì sẽ chịu cơn đau gấp 2 lần khi gãy từng đốt xương. JungKook thấy, là 100 lần mới đúng. Mẹ nó, đúng là đau mà T^T

"Ừm. Em đói chứ ?!" YoonGi gật đầu.

"Đói a ~" Cậu đói đến mức lưng dán vào bụng rồi này.

"Anh biết mà, con thỏ béo là em thì ăn tất cả thế giới !!" YoonGi sủng nịch nhéo mũi cậu.

"Hì hì..." Cậu cười cười nhìn anh.

"Yoonie, bé con đâu rồi ?!" JungKook vừa ăn vừa hỏi.

"Bé con đang chơi với bác Won rồi." YoonGi nói.

"Em muốn đi thăm bé con." Cậu nói.

"Ăn xong rồi anh dẫn em đi." YoonGi sủng nịch nói.

"Nae ~" Cậu cười ngọt ngào với anh.

"Bác Won, bé con đâu rồi ạ ?" JungKook hỏi bác Won.

"Cậu chủ nhỏ đang chơi trong phòng, Jeon thiếu vào đi." Bác Won nói.

"Bác Won, con đã nói gọi con là JungKook đi mà ~ Bác cứ gọi con Jeon thiếu hoài ~" JungKook làm nũng với bác Won.

"Haha, vậy JungKook, cậu chủ nhỏ đang chơi trong phòng đó. Cậu với cậu chủ vào đi." Bác Won cười hiền nói.

"Nae ~" JungKook vui vẻ chạy vào trong phòng.

"Kookie, đi từ từ thôi." YoonGi bất đắc dĩ nhìn cậu nhác nhở.

Bác Won và YoonGi nhìn nhau cười trừ, đồng loạt lắc đầu ngao ngán. JungKook là người đã con có con rồi mà tính cách vẫn trẻ con như vậy. Thiệt không biết nói gì với cậu nữa.

Khi bác Won cùng YoonGi đi vào trong phòng, tình cảnh trước mắt làm họ không nói lên lời. Chỉ biết là có hai người, một lớn một nhỏ.....đang trừng mắt nhìn nhau.....

"Yoonie." JungKook gọi YoonGi.

"Ừm." YoonGi trả lời.

"Đây là bé con ?!" JungKook chỉ vào đứa trẻ trước mặt mình.

"....Ừm." YoonGi trầm lặng một lúc rồi nói.

"Thực sự ?!" JungKook nhướng mày.

"Đến con mình cũng không nhận ra, hừ !!" Giọng điệu non nớt vang lên.

Vừa nghe thấy lời này, JungKook lập tức trợn trừng mắt nhìn đứa bé kia.

"Ngươi......" JungKook run run chỉ đứa bé.

"HanSung." Đứa bé nói.

"Hả ?!" JungKook ngơ ngác.

"Con tên HanSung, umma ngốc." HanSung bĩu bôi, khinh thường nói.

"Nó thực sự là cái đứa em sinh ba ngày trước ?!!" JungKook hỏi YoonGi.

"....." YoonGi yên lặng gật đầu.

"Nhìn thế nào cũng thấy giống đứa bé 5 tuổi a !!!" JungKook nói.

"......" YoonGi cùng bác Won bảo trì im lặng.

"Hai người nói gì đi a !!!" JungKook bực bội nói.

"Do nước từ linh tuyền của papa YoonGi." HanSung giải thích cho cậu hiểu.

"Nước của linh tuyền ?!" JungKook nhướng mày.

"Ừm." HanSung gật đầu, dùng đôi mắt to tròn của mình nhìn JungKook.

HanSung có khuôn mặt giống YoonGi nhưng đôi mắt lại giống JungKook, to tròn, trong trẻo, đáng yêu. Đã vậy còn mang bộ dáng tròn tròn, trắng nộn, chọc người thương yêu. Vậy nên từng cử chỉ của HanSung đều đáng yêu đáng mức quá đáng.

Mà....JungKook lại cực kỳ có niềm yêu thích với những vật đáng yêu nên là....

"Kya ~ HanSungie đáng yêu quá đi mất ~" JungKook nhào đến mà hôn hôn, nhéo nhéo má HanSung đến đỏ lên.

"Đau....buông....tay..." HanSung cố gắng chống lại ma trảo của JungKook.

"YoonGi papa....cứu con ~" HanSung giương đôi mắt long lanh cầu cứu YoonGi.

"....Khụ." YoonGi lặng lẽ quay đầu, tránh ánh mắt cầu cứu của con mình.

"Papa YoonGi là đồ thê nô !!!" HanSung trong lòng hét lên.

Lại một tháng nữa trôi qua, HanSung lúc này đã mang hình dáng của một 7 tuổi, trở thành tiểu thiếu gia được cả căn cứ yêu thương. Cơ bản là do HanSung quá mức đáng yêu, lại luôn bán manh chọc người yêu mến. Chưa kể, HanSung lúc nào cũng bế theo Tiểu Bạch đi chơi.

Manh nhân hai !!! Manh chết tất cả mọi người trong căn cứ rồi !!!

Trong một tháng này cũng xảy ra rất nhiều việc. Ví dụ như khi JungKook tỉnh lại mới biết Lee HaeMi, HeeChan cùng một số người trong đoàn của cô ta đã bị YoonGi đuổi ra khỏi căn cứ, mặc họ tự sinh tự diệt.

Hay như việc Lim cùng LeeHan trở thành cặp đôi bách hợp đầu tiên trong căn cứ. Hay như bên cạnh Kin bỗng xuất hiện thêm một chú chó giống Husky luôn nhu hình với bóng với cậu ta. Hay như việc HanSung luôn bám lấy LeeHoon....

"LeeHan noona ~" HanSung chạy vào phòng khám.

"HanSungie đó hả ?! Đến chơi sao ?!" LeeHan xoa đầu HanSung.

"Nae ~ Noona, LeeHoonie đâu rồi ạ ?!" HanSung ngó xung quanh, giương đôi mắt to tròn hỏi LeeHan.

"Quả nhiên là đến tìm anh mình." LeeHan cười thầm trong lòng.

"Anh LeeHoon đang ở nơi huấn luyện đội viên mới đấy." LeeHan nói.

"Vậy em đi tìm LeeHoonie đây ~ Bai bai noona ~" HanSung biết được đáp án mình cần liền cười tươi với LeeHan rồi chạy đi.

Ách, thực là thuấn di đi. HanSung dù mới bảy tuổi nhưng đã là dị năng giả song hệ thuấn di cùng hệ sa (cát). Đã vậy còn là dị năng giả cấp 3 !!! Cả nhà lão đại đều nghịch thiên !!!

Ở nơi huấn luyện đội viên, LeeHoon đang đứng đầu chỉ huy đội viên luyện tập. Dáng người cao ngất cùng ngũ quan sắc sảo. Anh chỉ mặc chiếc áo ba lỗ quân đội trên người làm lộ ra dáng người hoàn hảo, từng múi cơ trên người đều khiến người ta không thể rời mắt. Bên dưới, chiếc quần dài trong quân đội tôn lên đôi chân dài của anh.

Quả nhiên là nam thần độc thân thứ nhất trong căn cứ. Jeon thiếu cùng lão đại đã là của nhau rồi nên.....LeeHoon nghiễm nhiên trở thành đối tượng được săn đón nhất trong căn cứ.

Khi HanSung đến liền thấy một màn này, ánh mắt nhìn LeeHoon không khỏi sáng lên.

"LeeHoonie ~~~" HanSung chạy đến ôm chầm lấy LeeHoon.

"A....HanSungie...."

LeeHoon đang đứng thì thấy có có vật bay về phía mình khiến anh suýt ngã, lúc này nhìn mới nhận ra là HanSung.

"LeeHoonie đang làm gì đấy ~ ?" HanSung bán manh.

"Anh đang giám sát mọi người tập luyện. Sao em lại đến đây vậy ?" LeeHoon đỡ HanSung, theo thói quen mà bế HanSung lên.

"HanSungie muốn đến chơi với LeeHoonie a ~" HanSung cười ngọt ngào, ôm lấy cổ LeeHoon nói.

"Vậy đợi anh giám sát mọi người xong sẽ chơi cùng em có được không ?" LeeHoon cười, xoa đầu HanSung.

"Nae ~" HanSung cười tươi, gật đầu với LeeHoon.

"Ngoan ~" LeeHoon cười sủng nịch, xoa đầu HanSung.

Mọi người xung quanh đấy nhìn cảnh tượng này không khỏi lắc đầu, cũng có người thì tỏ vẻ đã quá quen rồi. Trong một tháng này có lúc nào mà HanSung tiểu thiếu gia không tìm LeeHoon mà bán manh đâu cơ chứ.

Còn các nữ đội viên trong căn cứ thì khóc thầm trong lòng.

"Vì cái gì trai đẹp đều yêu nhau vậy ? Chẳng lẽ các cô phải quay sang yêu nhau ?!! T^T"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com