P3-Chap 26: Thực hay mộng ?!
Thời điểm JungKook tỉnh lại Jimin đã sớm rời đi. Chỉ còn lại hơi ấm cùng bó hoa nguyệt đỏ ở đầu giường. Lúc nào cũng vậy, bao năm rồi mà sao người này vẫn dùng cách thức nhàm chán này để bày tỏ tình cảm vậy nhỉ ? Nhưng, cũng thật ngọt ngào biết bao. Cái hành động đáng yêu này.
JungKook nhẹ nhàng cầm bó hoa lên, đi đến bên bàn rồi cắm bó hoa vào lọ. Mỗi ngày một bó hoa mới. Mới ở lại đây có 3 ngày thôi mà trên bàn đã có một lọ hoa lớn rồi. Không biết 2 ngày tiếp theo ở đây người này còn bê nguyên một bó hoa to đùng đến tặng cậu không nữa.
"Nếu em muốn vậy." Tiếng Jimin bỗng vang lên sau lưng JungKook. Một vòng tay rắn chắn ôm trọn lấy eo nhỏ của cậu.
"Jiminie ~ Anh lại lén đọc suy nghĩ của em." JungKook giật mình, cậu khẽ trách anh. Nhưng giọng điệu lại tràn ngập ngọt ngào.
"Anh luôn muốn biết em nghĩ gì." Jimin nói, hơi thở của anh thổi vào tai cậu khiến cậu có chút nhột.
"Anh có thể hỏi em a ~" Cậu cười cười nói.
"Nếu em muốn, mai anh sẽ đem một bó hoa nguyệt quý đỏ thật lớn đến." Jimin nói.
"Không cần đâu. Như vậy cũng đã rất ngọt ngào rồi." JungKook khẽ cười, vươn tay vuốt ve cánh hoa như yêu thương nó vô cùng.
"Ừm." Jimin đáp một tiếng, nắm lấy cằm cậu quay phía mình, hôn lên môi cậu.
JungKook để yên cho anh hôn mình. Cậu đưa tay xuống nắm lấy tay anh, đăn chặt mười ngón lại với nhau.
"Khụ, khụ. Em...đến không đúng lúc nhỉ ?!" Canos đỏ bừng mặt, bối rối nhìn cảnh tượng trước mắt mình.
"Không sao." JungKook khẽ cười, lắc đầu với Canos. Cậu vỗ vỗ tay Jimin ý bảo anh buông cậu ra.
Jimin có chút mất hứng vì bị người phá đám nhưng anh vẫn làm theo ý JungKook muốn. Jimin biết rõ quan hệ của cậu với Canos. Hơn nữa, Canos cũng đã có Monas trông chừng rồi nên anh cần gì phải sợ. Mà phải rồi, anh là người mạnh nhất nơi đây, là Thần Light vĩ đại thì cần gì phải ghen với một Tinh Linh bé nhỏ chứ ?! Cái tên Monas kia đâu rồi nhỉ ?! Mau đến trông chừng vợ mi đi chứ !!!
JungKook nhìn vẻ mặt của Jimin cũng thừa biết anh đang nghĩ cái gì rồi. Chỉ là ghen thôi mà, có cần đáng yêu vậy không chứ. Làm dấu hiện đợi một chút với Canos, cậu đi đến bên cạnh Jimin. Cậu cúi người thì thầm vào tai anh một câu. Jimin nghe xong liền cười tươi như ánh dương, gật đầu với cậu. Sau đó thì....biến mất luôn rồi.
"Em và Canos nói chuyện riêng một chút. Buổi tối nhớ đến tìm em đấy. Có quà cho anh ~"
Đó là câu nói mà JungKook đã nói với Jimin.
Ừm, lại là tự dâng mình lên miệng sói rồi.
.
.
.
.
"Thế nào rồi ?! Tối qua cô ta còn sang chỗ của em chứ ?!" JungKook biến ra hai cốc nước cam cho cậu và Canos uống.
JungKook không thích cà phê. Vị của nó thật đắng. Nhưng khi buồn cậu vẫn hay uống nó. Cà phê đen không đường. Vị đắng ngắt của nó khiến cậu tỉnh táo, dễ dàng suy nghĩ những lúc căng thẳng hay chán nản. Cậu bắt đầu uống nó khi TaeHyung biến mất chăng ?! Dù sao thì, hiện tại cậu đã gặp được TaeHyung và còn thêm mấy người kia nữa. Cậu đã không cần phải uống cà phê đắng ngắt nữa rồi.
"Có đến một lần nhưng đều bị em với Monas không cho vào." Canos nói.
"Lại đến đưa thức ăn sao ?!" JungKook khẽ nhếch khóe miệng.
"Vâng." Canos đáp.
"Cô ta không có cách thức nào khác à ?! Cái cách nhàm chán này dùng hoài không chán sao chứ ?!" JungKook nhíu mày, lắc đầu.
"Em cũng nghĩ vậy." Canos cười cười.
"Dù sao cũng nên đề phòng cô ta chút. Chúng ta cũng không biết được cô ta sẽ làm gì tiếp theo." JungKook uống một ngụm nước rồi nói.
"Đúng rồi. Chiều này đến lấy thuốc nhé. Một lát nữa hyung sẽ đi bào chế." JungKook cười nói.
"Vâng hyung." Canos cười đáp.
Sau đó hai người tiếp tục nói chuyện thêm một lúc. Chủ yếu là JungKook kể về những chuyện liên quan đến cậu khi cậu đến thế giới này. Hay bắt đầu từ lúc cậu xuyên vào thế giới đầu tiên, biết đến hệ thống - HanSung. Hay chuyện cậu gặp được các anh, những người yêu cậu và cậu yêu họ.
"Ý hyung là, đây chỉ là thế giới trong một câu chuyện. Alice là nữ chính." Canos có chút không tin được, mơ hồ hỏi lại JungKook.
"Ừm. Sự thật là vậy đó. Nhiệm vụ của hyung là trả thù cho nam phụ. Tên thật của Alice là Lee HaeMi." JungKook gật đầu.
"Vậy người giúp cô ta là ai ?!" Canos hỏi.
"Một người gọi là Chủ thần. Hyung cũng không rõ ràng lắm về ông ta. Có lẽ ông ta chính là người cai quản chính các thế giới mà hyung phải xuyên đến. Hệ thống của hyung có lẽ là virus chăng. Dù sao thì nó cũng khá thú vị nhỉ ?!" JungKook cười nói.
"Hyung quả nhiên vẫn thích những thứ mạo hiểm." Canos khẽ cười, lắc đầu.
"Hahaha, em hiểu hyung mà." JungKook nháy mắt với Canos.
"Được rồi. Em trở về với Monas đây. Để anh ấy lại một mình em không yên tâm lắm. Anh ấy dễ tin người lắm." Canos cười tỏ vẻ bất lực.
"Ừm. Mau về đi. Hyung cũng thấy tên đó dễ bị lừa lắm." JungKook phất tay.
"Vậy em về đây, hyung." Canos cười nói.
"Về đi. Chiều nhớ dẫn Monas sang lấy thuốc đó." JungKook vẫy tay chào Canos, không quên dặn cậu ta về chuyện lấy thuốc.
"Em nhớ mà hyung ~" Canos đáp lời rồi rời đi.
Canos đi rồi, JungKook liền vào không gian để luyện chế thuốc. Những nguyên liệu cần thiết cậu đã nhờ HanSung tìm cho cậu rồi. Khi còn ở thế giới thứ hai cậu cũng đã chế được khá nhiều chất độc để trong không gian. Cậu không nghĩ đến việc có ngày sẽ phải dùng nó. Không gian này chính là không gian của YoonGi. Cũng không biết vì sao hiện tại nó lại thuộc về cậu.
Mọi thứ trong không gian này đều nguyên vẹn như khi cậu còn ở thế giới đó. Chỉ là, không có người nào đó ở đây mà thôi. JungKook cởi đồ ra rồi ngâm mình vào trong linh tuyền. Bình thường cậu đều dành ra hai tiếng mỗi ngày để ngâm mình trong linh tuyền. Nó giúp cậu tăng thêm thần lực, tái tạo cơ thể cho cậu. Hơn hết, nó có hơi ấm của YoonGi.
"Kookie, JungKookie, tiểu yêu tinh, bà xã à." Giọng nói khàn, như say rượu vang lên bên tai cậu.
"Bé con của anh à, nhớ daddy của em không ? ~" Lần này lại là giọng nói trầm ấm vang lên.
"Ưm ~"
JungKook đang mơ màng ngủ liền cảm thấy có ai đó liếm vành tai của cậu. Không đúng, là hai người mới đúng. Cậu mơ hồ bật lên tiếng rên khẽ. JungKook mỗi lần ngủ là ngủ rất say, cậu sẽ không tỉnh ngay được. Trong lúc cậu đang mơ mơ màng màng thì miệng nhỏ bên dưới của cậu đã bị tấn công rồi.
"A...đừng...." JungKook rên rỉ.
JungKook rất muốn tỉnh lại nhưng cậu không thể mở mắt được. Cơn sóng tình dục dần làm cậu mất tập trung, không thể suy nghĩ được gì cả. Từng động tác quen thuộc, khoái cảm quen thuộc, ngay cả hơi thở nặng nề quen thuộc khiến cậu không thể thoát khỏi được, cũng không muốn thoát khỏi đó.
Sau đó là một hồi trầm luân.
.
.
.
Thời điểm JungKook tỉnh lại, tất cả mọi thứ đều bình thường như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Chuyện mà cậu trải qua giống như một giấc mơ vậy. Một giấc mơ mang cảm giác chân thực không thể tả được. Khiến cậu không thể phân biệt được đâu là thực, đâu là mộng.
JungKook khẽ lắc đầu, trách mình suy nghĩ quá nhiều. Hai người đó làm sao có thể ở đây được chứ ?! JungKook bước khỏi linh tuyền, mặc đồ vào rồi đi vào căn nhà để chuẩn bị luyện chế thuốc.
"Cậu nghĩ chúng ta có nên cho em ấy biết ta đang ở đây không ?!" Giọng nói như say rượu vang lên.
"Có lẽ, nhưng không phải bây giờ đâu hyung." Người có giọng nói trầm ấm khẽ nhếch mép nói.
"Có lẽ. Chúng ta cứ chơi đùa với tiểu yêu tinh này trước đã." Người có giọng nói như say rượu cười cười nói, một nụ cười đều nhưng khiến người khác say đắm.
"Phải rồi." Người có giọng trầm nhìn theo JungKook với ánh mắt nóng bỏng.
.
.
.
Shin: Thách các chế đoán được là hai người nào :))))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com